Eo Thon Nhỏ

Chương 27 - Chương 27

trước
tiếp

Lớp tự nhiên.

Tiết buổi tối nay vốn là tiết của thầy chủ nhiệm Ngô, ai ngờ thầy ấy phải nhập viện truyền nước muối, cho nên tiết này thành tiết tự học.

“Haiza.”

Trần Thần thở dài, cô ta đang đau đầu vì bị sai dạng bài tập này một lần nữa, nhìn đáp án vẫn không hiểu.

Cô ta nhẹ nhàng đụng Triệu Như Băng một cái, nhưng không thấy có phản ứng gì.

Trần Thần nghiêng đầu nhìn, nhìn chằm chằm nửa ngày mới phát hiện ra Triệu Như Băng đang thất thần, bút cầm trên tay đã không động đậy được mấy phút rồi, lúc nãy ở chỗ hàm số đó, bây giờ vẫn còn đang ở chỗ đó.

Mặc dù thất thần cũng là chuyện bình thường, nhưng đã vài phút rồi mà Triệu Như Băng vẫn không động đậy thì cũng thật là kỳ quái.

“Như Băng?” Trần Thần nhỏ giọng gọi.

Triệu Như Băng hoàn hồn, nhìn sang: “Sao vậy?”

Nhìn thấy sắc mặt Triệu Như Băng không ổn lắm, Trần Thần muốn hỏi lại thôi, đẩy bài tập qua: “Bài này tớ không hiểu lắm, cậu giải thích cho tớ được không?”

Triệu Như Băng nhìn qua, giải thích được hai ba câu.

Trần Thần lấy vở bài tập về, lại càng thêm chắc chắn về ý nghĩ vừa rồi của bản thân.

Bị cắt đứt dòng suy nghĩ càng khiến Triệu Như Băng thêm bực bội.

Tối nay cô ta lên lầu tìm bạn học, ai ngờ rằng lại vừa đúng lúc nghe được tiếng động trong toilet, ma xui quỷ khiến thế nào lại hé cửa nhìn vào, nên thấy được màn kia.

Sau một giây, cô ta lập tức rời khỏi lầu bốn, tim đập thình thịch.

Nhớ lại chuyện bị mất mặt ở trong tiệm sách lần trước, cô ta khinh thường bộ dáng của Đường Nhân, Triệu Như Băng không biết nghĩ thế nào, lúc hoàn hồn lại mới thấy đang đứng trước cửa văn phòng của thầy giám thị.

Khi đó thầy giám thị không có trong phòng làm việc, cô ta lập tức viết một tờ giấy nhét vào trong khe cửa.

Trước giờ tự học buổi tối, cô ta ở trong phòng học thấy Đường Nhân bị thầy giám thị gọi đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi nghe được Lộc Dã và Đường Minh nói chuyện, cô ta lại hoang mang lần nữa.

Cô ta xoa xoa mặt, an ủi bản thân: Mình làm chuyện tốt, đánh nhau là không đúng, ảnh hưởng rất xấu…

~

Vu Xuân còn đang tức điên vì chuyện đánh nhau của Đường Nhân bị lộ.

“Đứa nào bị khùng vậy hả, để tớ mà biết được thì chết với tớ, cho nó biết ai mới là người có tiếng nói trong trường Gia Thủy.”

Vu Xuân ngồi ở ghế sau, trông thấy băng keo cá nhân trên tay Đường Nhân, lúc này kêu lên một tiếng: “Ôi trời, chị Nhân mà cũng dùng băng keo cá nhân mấy hình thù như thiếu nữ vậy sao!”

Trên bàn tay trắng nõn là miếng băng keo cá nhân hình con mèo màu vàng rất đáng yêu.

Trong trường học không bán loại này, chắc chắn là được mua ở bên ngoài.

Vu Xuân cảm giác như đã biết gì đó, che miệng cười trộm.

Đường Nhân liếc anh ta một cái: “Rảnh thì đi giải đề đi, có muốn lấy lại điện thoại di động không?”

“Đương nhiên là muốn…” Vừa nhắc tới cái này, Vu Xuân lập tức xìu mặt uể oải quay lại chỗ ngồi của mình.

Tâm tình Đường Nhân hơi tốt lên.

Trong lòng cô cũng lờ mờ đoán ra được ai là người bí mật tố cáo cô.

Trong trường này, người không ưa cô nhất, gần đây nhất cũng chỉ có Triệu Như Băng lớn gan.

Mà cô ta cũng thật là ngốc, đã biết hình phạt cùng lắm là bị đình chỉ học, vậy mà còn làm vậy để bị lộ thân phận, quả nhiên chỉ số thông minh đều dùng hết cho việc học rồi.

Một tuần thôi mà, không sao, ngược lại có khi còn có nhiều thời gian tự do hơn.

Lúc chuẩn bị vào giờ tự học tiếp theo, Đường Nhân đi ra đúng lúc đụng phải Triệu Như Băng đang đứng ở hành lang.

Lúc đi ngang qua, Đường Nhân nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng.

Chờ bóng dáng Đường Nhân biến mất rồi, Triệu Như Băng mới dám thở ra, sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, trong lòng run run.

Trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ: Mình bị phát hiện!

Ánh mắt vừa rồi của Đường Nhân nhất định đã phát hiện ra chính cô ta là người báo thầy giám thị.

Đây là lần đầu tiên Triệu Như Băng làm mấy việc như thế này, hoảng hốt về phòng học, cô ta cũng biết Đường Nhân rất lợi hại, nhưng lúc làm chuyện này thì cô ta lại không nghĩ tới.

Sự căng thẳng đã chiếm hết tâm trí Triệu Như Băng, mấy đề toán cô ta biết làm cũng làm không xong.

Cả người cực kỳ căng thẳng khó chịu.

Đường Nhân tất nhiên là không biết chuyện này, giờ tự học buổi tối vừa kết thúc, thì cô cũng lập tức ra xe về nhà.

Về phần tiết mục trong đêm tiệc, cô không nói là muốn tham gia, cho nên lớp trưởng sắp xếp tập luyện trước.

Sau khi bị đình chỉ học thì còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến giáng sinh.

Chuyện khiến mọi người tiếc nuối nhất chính là lễ giáng sinh đã tới gần rồi mà thời tiết vẫn rất khô ráo, chưa có tuyết rơi.

Lễ giáng sinh phải có tuyết rơi thì mới thật sự trọn vẹn.

Tiếc nuối thì tiếc nuối, nhưng mọi người vẫn hết sức rộn ràng.

Buổi dạ hội này là bữa tiệc cuối cùng mà học sinh cuối cấp trải qua cùng nhau, mặc dù còn một học kỳ nữa, nhưng dù sao một học kỳ cũng trôi qua rất nhanh.

Trong đêm tiệc, thầy cô giáo không tham gia, toàn bộ ban tổ chức đều là học sinh.

Buổi chiều theo thường lệ có một tiết trống, vì vậy lớp trưởng đi cùng vài học sinh khác ra ngoài mua các loại ruy băng dây đèn các loại.

Hôm nay không có giờ tự học buổi tối.

Cũng may tất cả học sinh đều thông thạo, cho nên việc bố trí phòng học được hoàn thành nhanh chóng, nhưng mùa đông trời tối sớm, chờ xong hết việc thì cũng đã bảy giờ, bên ngoài đã tối đen như mực.

Đường Nhân và Tô Khả Tây nằm sấp trên lan can nói chuyện phiếm.

Tô Khả Tây chỉ chỉ lớp đối diện: “Cậu xem lớp đối diện đã bắt đầu rồi. Haiza, lớp bọn mình biết khi nào mới bắt đầu đây.”

“Cậu đâu có biểu diễn gì đâu mà lo.” Đường Nhân mắt trợn trừng.

“Tớ chỉ muốn xem mọi người biểu diễn thôi, à cậu biết gì chưa, hôm nay lớp trưởng và Trương Mai hát song ca đó.” Tô Khả Tây che miệng lại nói nhỏ.

Ban đầu Trương Mai gấp một hộp sao năm cánh để tỏ tình, ai dè trong khoảng thời gian này hai người họ cứ mập mờ, mỗi lần đối mặt thì Trương Mai lập tức đỏ mặt, khiến người khác không muốn thấy cũng phải chú ý đến.

Xế chiều hôm nay cô có lén nhìn bảng chương trình, thấy trên danh sách có tên hai người hát song ca thì ngạc nhiên một chút.

Đường Nhân nhàn nhạt đáp: “Biết.”

“Ăn đi.” Tô Khả Tây nhét kẹo vào trong miệng cô, “Tớ còn đang chờ kịch bản của cậu đó.”

Nghĩ đến nội dung kịch bản về đêm tiệc năm mới, cô nhịn không được cười trộm, không biết đến lúc đó thì ở phía dưới các vị lãnh đạo sẽ có biểu cảm gì đây, hơn nữa ba của Đường Nhân cũng sẽ có mặt ở đó.

Đường Nhân liếc mắt về lớp tự nhiên.

Lớp bọn họ đã tắt đèn, trên cửa sổ cũng dán giấy màu, nhìn không rõ lắm, chỉ nhìn thấy bên trong có đèn chớp chớp đủ màu sắc.

“Tóc tai sao lại thành thế này, đi gội đầu ngay! Thầy giám thị mà thấy được thì các em có mà lên văn phòng!”

Giọng nói của Lâm Nhữ đột nhiên phát ra từ sau lưng cô.

Đường Nhân và Tô Khả Tây quay đầu lại, thì nhìn thấy Lâm Nhữ đang đứng đối diện với đám Vu Xuân, đầu tóc bọn họ được xịt đủ màu xanh đỏ, thậm chí còn có màu xanh nhạt.

“Cô à, chỉ đêm nay thôi.”

“Đúng đó ạ, hết đêm nay sẽ gội ạ!”

Lâm Nhữ không nín được cười: “Không được, cái này không được phép, lớp chúng ta luôn bị thầy giám thị canh chừng đó.”

“Đi gội đầu mau, trông ngứa cả mắt.” Đường Nhân đột nhiên lên tiếng.

“Ok.” Vu Xuân thở dài, xoay người đi vào toilet cùng đám nam sinh.

Thấy đám nam sinh thất thểu bước đi, Lâm Nhữ cười cười, nói với Đường Nhân: “Đêm nay chơi thật vui nhé, ngày mai lại tiếp tục cố gắng, giữ vững thành tích môn vật lý.”

Nghe vậy, Đường Nhân lập tức nhớ đến Lục Trì, thần thái phấn khởi.

Lâm Nhữ mỉm cười, đi về văn phòng.

~

Lớp tự nhiên cũng đang rất ồn ào.

Đường Minh nhìn người bạn học ngồi cùng bàn, cảm thấy thế giới này còn rất nhiều điều khó lý giải.

Các bạn học ở phía trước thì đang ồn ào náo nhiệt, tiết mục đầu tiên sắp bắt đầu. Còn người bạn cùng bàn với anh ta thì ngược lại, bật đèn pin rồi đọc sách.

Đường Minh nhịn không được thấp giọng nói: “Cậu nhìn cậu xem, ai ai cũng đang háo hức với buổi tiệc, cậu còn ngồi đây đọc sách được sao.”

Lục Trì cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp nói: “Còn chưa… Chưa bắt đầu mà.”

Khóe môi Đường Minh khẽ giật giật, anh ta cảm giác từ sau khi gặp phải người bạn ngồi cùng bàn này, thì chỉ số thông minh của anh ta như bị nghiền nát.

“Á!” Phía trước đột nhiên phát ra một tiếng thét.

Một bạn học đứng gần công tắc đèn vội vàng bật lên, cả phòng học sáng trở lại, không ít người nhìn theo nơi phát ra tiếng thét ban nãy.

“Như Băng, cậu không sao chứ?”

“Sao vậy? Triệu Như Băng làm sao?”

Triệu Như Băng dùng tay trái bóp chặt tay phải đứng ở giữa lớp, nhăn mày, mấy nữ sinh nhanh chóng bây quanh cô ta, hỏi han ân cần.

Đường Minh chạy tới nhìn nhìn, sau đó quay trở về chỗ ngồi, nói thầm trong miệng. Chỉ là tay sơ ý bị kim băng đâm một cái, chảy máu, có gì phải ngạc nhiên, đúng là con gái.

Trần Thần nhìn nhìn: “Chảy máu rồi, có ai mang theo băng cá nhân không?”

Các nữ sinh khác đều lắc đầu: “Mấy ngày trước tớ vừa mới dùng hết.”

“Giờ này siêu thị nhỏ cũng đóng cửa rồi.”

“Làm sao bây giờ, chảy máu rồi, không dán vết thương lại thì dễ bị nhiễm trùng lắm.”

Đột nhiên, có một nữ sinh mở miệng: “Lần trước tớ thấy Lục Trì có hộp băng keo cá nhân, tới hỏi thử.”

Trần Thần nhìn sang chỗ Lục Trì, chỉ thấy anh đang cúi đầu đọc sách, xung quanh như có bốn bức tường thành, nhìn giống như một công tử tao nhã, cực kỳ tinh xảo.

Cô ta nhớ lại chuyện trong hiệu sách ngày hôm đó, mặc dù sau đó bọn họ cũng không nói chuyện tiếp xúc gì, nhưng nói chung vẫn cảm thấy quái dị.

Cô ta không muốn tới hỏi, mặt khác một nữ sinh khác tên Hoàng Mật đã nhanh chóng chạy tới: “Lục Trì, cậu có băng cá nhân không? Như Băng bị chảy máu, cho tớ xin một cái được không?”

Lộc Dã vừa vặn đến gần, nói: “Có gì to tát lắm sao.”

Đường Minh gật gật đầu.

“Người ta bị chảy máu đó mấy cha nội.” Hoàng Mật trừng bọn họ, “Lục Trì, cho tớ xin một cái đi.”

Lục Trì không lên tiếng, ánh mắt sau tròng kính u ám, duỗi tay thò vào bên dưới bàn, rồi lấy ra một cái băng cá nhân, đặt lên bàn.

Hoàng Mật cầm lấy, lại nói: “Lần trước tớ thấy cậu dùng băng cá nhân có hình rất đáng yêu mà, sao bây giờ lại đưa cái bình thường như này.”

Lộc Dã nói: “Băng cá nhân không có hình đáng yêu thì không xài được hả?”

Lục Trì mím môi, lộ ra điểm mất kiễn nhẫn, nhàn nhạt đáo: “Dùng… Dùng hết rồi.”

Cô ta thấy Lục Trì rõ ràng có một hộp, dùng hết sao mà được, lừa ai vậy.

Trong lòng Hoàng Mật hừ một tiếng, cầm lấy băng cá nhân chạy đi.

Nhìn thấy mọi người xung quanh không ai chú ý, Hoàng Mật nhỏ giọng trách móc: “Như Băng, hắn không cho cậu cái băng cá nhân có hình đáng yêu. Tớ thấy rõ ràng là hắn có mà, con gái đương nhiên là muốn dùng cái kia hơn rồi.”

Cái này là băng cá nhân bình thường, nhìn khó coi chết đi được, lần trước cô ta thấy Lục Trì dùng băng cá nhân hình con mèo, trông cực kỳ đáng yêu.

“Không sao.” Trong nháy mắt Triệu Như Băng cảm thấy khó xử, trên mặt lại khẽ mỉm cười, “Có còn hơn không, dù sao cũng là bọn mình đi xin người ta mà.’

Hoàng Mật gật gật đầu, dán lên vết thương cho cô ta.

Trần Thần không lên tiếng, chỉ nhếch miệng.

Triệu Như Băng vụng trộm nhìn đến góc phòng học, lúc này Lục Trì đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mặt mày lạnh lùng, gò má cong cong khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Cô ta cuống quít dời tầm mắt đi.

~

Càng về khuya, thì những tiết mục của lớp 14 lại càng lên cao trào.

Đường Nhân ngồi cạnh cửa sau, nhân lúc tất cả mọi người vỗ tay hoan hô không chú ý đến bây này, cô mở cửa lớp rời đi.

Bên ngoài hành lang có chút lạnh, đầu tóc bị gió thổi bay lên.

Cô trực tiếp đẩy cửa sau của lớp tự nhiên ra.

Lộc dã đang đập bàn huýt sáo, cửa đột nhiên bị mở ra, một luồng khí lạnh tràn vào, anh ta lập tức chửi: “Mẹ nó, ai mở cửa vậy… A là Đường Nhân, mời vào mời vào.”

Nam sinh ngồi bên cạnh Lộc Dã đánh anh ta một cú.

Lộc Dã cợt nhả bĩu bĩu môi: “Lục Trì ở bên kia kìa.”

Cô đến đây chắc chắn chỉ có một mục đích.

Đường Nhân gật đầu, trực tiếp đi thẳng đến góc lớp.

Có vài nam sinh thở dài, Đường Nhân xinh đẹp như thế, sao lại có thể vừa ý Lục Trì nói lắp.

Lục Trì ở bên kia đang dựa vào cửa sổ.

Đường Minh đã sớm chen lên ngồi ở phía trước, đắm chìm trong những tiết mục của các bạn học, hoàn toàn không biết đến chuyện chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm lấy.

Đường Nhân trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm nhìn anh, đè thấp giọng: “Hôm nay có nhớ tớ không?”

Lục Trì quay đầu nhìn cô một cái, lại quay đi chỗ khác, vẻ mặt không chút thay đổi, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên bàn một cái.

Đương Nhân lắc lắc bả vai anh, lầm bầm: “Con mọt sách, hỏi sao trả lời.”

“Lúc… Lúc nào cậu cũng hỏi… Hỏi câu này.” Lục Trì bất đắc dĩ, khẽ mở miệng trả lời, ngụ ý không cần nói cũng biết.

“Bởi vì ngày nào tớ cũng nhớ đến cậu, hôm nay cũng nhớ cậu nữa, cho nên muốn hỏi cậu.” Đường Nhân ngồi thẳng người, nói không chút e dè.

Lục Trì ngơ ngẩn một chút, nắm tay thành quyền đặt lên môi, ho một tiếng.

Khóe môi Đường Nhân cong cong, mặc dù anh không lên tiếng, nhưng nhìn phản ứng của anh cũng có thể biết được câu trả lời.

Từ chỗ ngồi của cô có thể thấy được đường nét trên gương mặt Lục Trì, sáng bóng gợi cảm, cô rất muốn đưa tay lên chạm vào.

Vì vậy cô cứ nghĩ gì làm nấy.

Mới vừa đụng vào, Lục Trì lập tức bắt lấy tay cô lại, đẩy cô ra, hơi nhíu mày: “Không được… Được làm loạn.”

Đường Nhân cười hì hì thu tay về.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đường Nhân đột nhiên khẽ nhắm mắt, tiến tới gần, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Trì.

Một luồn khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau.

Lục Trì không kịp phản ứng, hai mắt khẽ trợn tròn.

Anh giữ hai bả vai Đường Nhân rồi lùi về sau, ai dè lại bị Đường Nhân lợi dụng tiến tới, áp sát tựa lên người anh.

Một lúc sau, Lục Trì dùng sức đẩy Đường Nhân ra, xoay người, ho nhẹ một tiếng.

Trong lòng Đường Nhân ngọt ngào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng anh. Ánh đèn lấp lánh, có thể thấy được có vài bông tuyết đang rơi, trắng tinh.

Cô tiến sát đến gần Lục Trì, thấy hai tai anh đỏ lên thì không nhịn được cười trộm, nói nhỏ vào tai anh: “Tiểu nói lắp, nhìn kìa, tuyết rơi rồi.”

Đây là tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay.

Cô hôn Lục Trì.

Thật tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.