Sau khi được trải nghiệm mấy lần với Hứa Nghiễn, Mạnh Khinh Khinh càng hiểu rõ bốn chữ “lạnh lùng cấm dục” kia cách anh mỗi lúc một xa. Mỗi ngày đến văn phòng, chuyện thứ nhất anh làm chính là đè cô xuống “làm” một chút, ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng muốn lợi dụng. Về phần sau khi tan tầm, cô càng trốn không thoát khỏi anh. Văn phòng, trong xe, nhà cô, nhà anh, anh nhất định phải làm đủ mọi chỗ rồi mới thỏa mãn mà buông cô ra.
Từng ngày lần lượt trôi qua trong bầu không khí phóng túng, mùa hạ vừa đi, mùa thu đã tới, ngày sinh nhật của Hứa Nghiễn cũng gần kề.
Sáng sớm, Mạnh Khinh Khinh tốn không ít thời gian để phối đồ. Chiếc váy liền màu xanh in hoa nhỏ màu trắng, phối hợp cùng áo khoác dệt kim màu hồng đào bên ngoài, đôi chân mang giày màu đỏ rượu, mái tóc xõa xuống, uốn nhẹ phần đuôi, trên môi thoa son màu hoa hồng nhạt, mắt được chải mascara cẩn thận.
Khuôn mặt yêu kiều được trang điểm kỹ càng, ngay cả cô nhìn vào còn hài lòng, ước chừng đi gặp bạn bè của Hứa Nghiễn sẽ không thành vấn đề.
Mấy ngày trước, cô nghe nói sinh nhật lần này, anh sẽ mời bạn bè cùng đi ăn cơm, tuy rằng không chắc chắn anh sẽ đưa mình theo cùng, nhưng cô vẫn luôn hy vọng, nhất định sẽ có cách để đi cùng anh.
Mạnh Khinh Khinh tới chỗ làm thật sớm, dọn dẹp văn phòng, sửa soạn mớ giấy tờ, hợp đồng đầu tư, khống chế thị phần mà Hứa Nghiễn đã giao. Lúc cô xong việc, đặt hết lên bàn công tác cho anh cũng là lúc anh tới nơi.
Anh thản nhiên liếc nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô, đôi mắt anh khẽ nhíu lại, môi mỏng hóa thành đường thẳng, mặt không lộ vẻ gì, khóe miệng chỉ lạnh nhạt một câu, “Lại đây.”
“Sao hả?”
Anh kéo cánh tay cô, lôi vào trong lòng mình. Cô bị xô vào lồng ngực rắn chắc của anh. Hơi thở vốn thuộc về anh trở nên dồn dập. Trước mắt cô, cả người anh nhào tới rất mau, môi anh đã phủ kín môi cô rồi.
Đợi đến khi anh buông lỏng, đôi mắt cô đã ứa nước, son trên môi đều lem luốc cả, môi vừa đau vừa tê, “Hứa Nghiễn, anh là chó sao? Anh còn cắn người?”
Bị cô chửi mắng, cánh tay anh lập tức ôm chặt gáy cô, ngậm lấy khóe môi mềm mại, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, chen vào khoang miệng để càn quét, hấp thụ chất lỏng ngọt lành, cắn nuốt từng ngụm một.
Nắm đấm nhỏ của Mạnh Khinh Khinh ở trước ngực anh dần dần nới ra, cô dùng năm ngón tay để túm lấy vạt áo anh, lòng bàn tay cảm nhận được nhịp đập lẫn nhiệt độ cơ thể, thân thể mềm mại đột nhiên rung động, liên tục dán chặt vào người anh. Cô rướn cổ, tiếp nhận sự hung mãnh đang xông tới của người đàn ông này.
Mãi đến khi vật kia của anh hưng phấn tới mực đâm vào bụng cô, cô mới ngoẹo đầu, miệng phát ra tiếng “ưm… ưm… ưm…” tỏ vẻ chống cự, cô chưa muốn quần áo mình bị vò nát nữa đâu!
“Ưm… Ưm… Ưm…”
Hứa Nghiễn tưởng cô không thở nổi, anh liền buông ra. Khuôn mặt cô đỏ bừng, cô vội đứng cách xa anh ba bước, vừa ôm ngực thở vừa bắt đầu bịa chuyện, “Ngày hôm qua, anh làm quá độc ác, phía dưới vẫn còn đau.”
Hứa Nghiễn không hoài nghi, chỉ “ừ” một tiếng.
…
Mới đó mà đã chiều tà, sắp tới giờ tan tầm. Mạnh Khinh Khinh pha trà cho Hứa Nghiễn, cô cầm chén sứ trắng Thanh Hoa, mời anh, “Tổng giám đốc, uống trà đi.”
Anh ừ nhẹ, ánh mắt vẫn chăm chú vào mớ giấy tờ, không ngẩng đầu lên, chỉ nghe Mạnh Khinh Khinh nói bằng giọng yếu ớt, mềm mại xen lẫn ai oán, “Lúc sáng ra khỏi nhà quá nhanh, em quên mang chìa khóa, bây giờ về cũng không vào được.”
“Tìm người mở khóa sẽ bị hoãn bữa cơm chiều một chút, bây giờ anh cũng hơi đói.”
Đây không phải là ám chỉ mà là chỉ rõ.
Hứa Nghiễn mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp đẹp đẽ, “Chocolate này, ăn lót dạ dày.”
“Bao tử không tốt, không muốn ăn chocolate.” Mạnh Khinh Khinh bĩu môi.
Hứa Nghiễn nhìn thời gian trên màn hình máy tính, đã năm giờ chiều, “Em có thể tan làm sớm. Tối nay anh có việc, không tiễn em được.”
“Dạ…” Anh bị ngốc hả? Nghe không hiểu ý của cô sao?
Cô bước từng bước cẩn thận về căn phòng nhỏ kế cận, lấy món quà sinh nhật dành cho Hứa Nghiễn từ trong túi xách ra, đó là một chiếc kẹp cà vạt hiệu Gucci. Trông qua phía anh, thấy anh đang gọi điện thoại, ánh mắt chứa đầy nét cười, tựa như hoa tuyết mùa xuân, trong lạnh có ấm, khiến tim cô bất giác đập thình thịch.
Cô phồng hai má, thở ra một hơi, cầm món quà nhỏ đi qua, nào ngờ lại nghe anh cười nói, “Tôi mà có bạn gái gì chứ? Vẫn độc thân đây, đâu có giống cậu trái ôm phải ấp.”
Sắc mặt Mạnh Khinh Khinh bỗng chốc thay đổi. Cô mím môi thật chặt, nhìn Hứa Nghiễn đang vô tư nói cười. Sau đó, cô thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng, không thèm ngoái đầu lại một lần.
Không phải bạn gái, anh coi cô như bạn chơi qua đường à?
Hứa Nghiễn, anh chờ đó!
Thư ký nhỏ như tôi không phải là quả hồng mềm đâu!