“A…!!!” Bị sự xâm nhập kích thích, lấp đầy lòng thỏa mãn, Mạnh Khinh Khinh rên rỉ nũng nịu, so với việc cường ngạnh vừa nãy, cô cảm thấy hơi ngượng, nhất là khi Hứa Nghiễn lại châm chọc cô, “Miệng em lợi hại như vậy, sao lại không kiên trì thêm nữa?”
Hoa huyệt đói khát, cắn gậy thịt mấy cái, hút lấy nó vào trong mà mút. Cô túm lấy drap giường, nửa người trên hơi cong lên rồi lại ngã xuống, thở phì phò, “Làm… làm đi… Nói nhiều quá…”
Vốn dĩ anh còn định để cô nghỉ một chút, nhưng bản thân anh cũng nhịn không được, đặt hết toàn bộ sức nặng lên người cô, dùng khí lực mạnh mẽ, ép cô tới mức không thở nổi. Anh sờ đôi môi đỏ mọng của cô, ngậm chặt lấy nó, cả người dưới hơi co lại, sau đó ngẫu nhiên đâm sâu vào. Đầu gậy thịt dùng sức ma sát với thành tử cung, mang đến khoái cảm không gì sánh kịp, sau khi cảm nhận được sự vui sướng liền khó tiếp nhận được sự trống rỗng. Cô bất giác ưỡn thẳng lưng để gậy thịt đâm vào sâu hơn, hoa huyệt co rút liều mạng cấu lấy.
Hứa Nghiễn sảng khoái, anh ngậm chặt miệng cô càng nhanh, dùng sức ôm chặt eo cô, sau đó thả xuống, tiếp tục đẩy gậy thịt vào trong. Mạnh Khinh Khinh vẫn chưa thấy đủ thỏa mãn, hy vọng anh làm mau một chút, khuôn miệng cô không thể mở lời yêu cầu, chỉ có thể nhăn mày, vặn vẹo thân thể, tỏ vẻ bất mãn.
Nước dịch làm cho huyệt nhỏ ướt sũng, vừa vặn rất tốt, khiến anh ra vào càng thêm thuận lại, lại không quá mức trơn nhẵn, cảm giác ma sát càng thêm kích thích, mỗi một lần đều khiến xương tủy ngập tràn khoái cảm, sảng khoái đến mức run người. Anh vòng hai tay ra đằng sau, ôm chặt sống lưng của cô, nâng nửa người cô lên. Thân dưới của anh giống như máy móc có lực mạnh, lặp đi lặp lại, va chạm không biết mệt, còn cô lại cảm thấy nơi ấy của mình đang chìm trong sóng lớn mãnh liệt. Mỗi một lần anh đi vào là một lần anh khiến cô chìm nổi vô hạn trong bể khoái cảm do anh tạo ra.
“A… A… Hứa Nghiễn… Chậm một chút… Quá nhanh rồi… Chậm một chút… .”
Mồ hôi nhỏ xuống từ khuôn mặt tuấn tú của anh, da thịt trắng nõn thấm đẫm mồ hôi, cánh tay anh nổi gân xanh, thân thể căng ra quá đỗi, nơi cửa huyệt trơn nhẵn của cô triền miên, từng lớp thịt ma sát lấy anh. Đầu gậy thịt không ngừng bị quấn lấy, không chỗ nào không khiến anh càng thêm điên cuồng và kích động. Anh dùng cây gậy thô lớn đâm mạnh vào cửa huyệt đẹp đẽ kia “bùm bùm bùm”. Thân thể va chạm kịch liệt, từng đợt tiết tấu vang lên, mái tóc dài của cô rối bời, tỏ rõ sự vui sướng trong tình cảm của hai người.
Tiến công dũng mãnh như vậy, anh làm cô cảm thấy có nguy cơ. Huyệt nhỏ bị đâm rất hung ác, tự động co rút lại, chặt dần, tưởng đâu có thể ngăn chặn gậy thịt xâm nhập, “Chậm một chút… Chậm một chút… Nhẹ chút… Đau quá… Hứa Nghiễn… Hứa Nghiễn…”
Hàng mi rậm rạp như bóng đêm nhẹ nhàng buông xuống. Thấy mặt cô đỏ ửng màu hoa đào, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân, anh cắn chặt răng, “Nhìn dáng vẻ của em này, rõ ràng là đang thoải mái đòi mạng, còn già mồm cãi với anh à? Ngoan ngoãn mà chịu đi.”
“Thật sự… Thật sự chịu không nổi… Sắp lên đỉnh rồi… Sắp tới rồi… A a a…” Cô nắm chặt hai cánh tay anh, móng tay khảm sâu vào bắp thịt. Thân thể cô chậm rãi hạ xuống, huyệt nhỏ tiết ra nhiều chất lỏng, để mặc gậy thịt tùy ý đánh phá bên trong.
Hứa Nghiễn đặt cô nằm hẳn xuống giường, bắt lấy hai bầu ngực cô mà xoa nắn, gậy thịt liên tục kích thích cho huyệt nhỏ lên cao trào, đầu của cô quét thẳng vào nơi sâu nhất. Huyệt nhỏ mẫn cảm càng lúc càng rúc chặt, quấn lấy gậy thịt. Anh bắt đầu nổi cơn dã thú, trong mắt không còn dung được gì khác, điên cuồng xâm nhập vào cô. Đúng lúc cô không chịu nổi, muốn chạy trốn, anh lại đè cô xuống, đẩy sâu gậy thịt vào trong một lần nữa.
“A… Không cần… Không cần… Không được… Sắp lên đỉnh rồi… Dừng lại…”
“Dừng lại… Đừng… Hứa Nghiễn… .”
Anh hạ mắt xuống, sắp sửa bùng nổ dục vọng vừa sinh sôi. Anh rút gậy khỏi mật huyệt, vuốt nhẹ bắp đùi trong của cô để giảm bớt sự xúc động.
Mạnh Khinh Khinh khép hờ hai mắt, mở ra đầy nghi hoặc, đúng lúc chuẩn bị lên cao trào, thân dưới lại trở nên hư không khiến cô vừa ức vừa thất vọng. Huyệt nhỏ đóng đóng mở mở, muốn ăn sạch gậy thịt kia, cô nũng nịu, mở miệng, “Hứa Nghiễn… Muốn nữa… Cho em đi…”