Edit: Lạc Thần
Nhét đuôi áo sơ mi bỏ vào trong quần tây, kéo khóa quần cài thắt lưng, lại điều chỉnh vị trí cà vạt, nhìn ngang nhìn dọc cũng không vừa lòng, tính tháo ra thắt lại, nhưng vừa tháo xuống chợt nghe có người gõ cửa, anh đành phải ném cà vạt lên trên giường rồi đi ra mở cửa.
“Tam thiếu, quần áo ngài muốn.”
“Ừ.” Lấy túi giấy trong tay quản gia liền “Phanh” đóng cửa lại.
Diệp Thư quấn trong khăn tắm cả người cũng không được dễ chịu, nghe giọng nói của quản gia cũng đoán được đó là quần áo cho cô, cho nên mở to mắt chờ mong. Ai ngờ Khương Nhạc mở túi quần áo, lấy ra một cái yếm mỏng kết nụ hoa gợi cảm từ bên trong, lắc lư ở trước mắt cô, môi mỏng khẽ cong lên, huýt sáo vang dội: “Thư Thư cục cưng bé nhỏ, nếu anh không đoán sai, đây là loại em thích đi?”
Diệp Thư nắm chặt ngón tay , hô hấp dồn dập, trước ngực phập phồng kịch liệt, ngẩng đầu lên oán hận liếc mắt nhìn anh một cái, không nói lời nào, cả người run lên kiềm nén cơn giận.
Khương Nhạc kinh hãi, quên đi quên đi, không đùa cô nữa.
“Tốt tốt tốt, anh không nói , đi thay quần áo đi, thay đổi xong chúng ta xuống lầu ăn điểm tâm đi.”
Đến phòng tắm thay đổi quần áo, một bộ áo liền váy màu xanh đen có trang trí bông hoa ở trên, áo khoác dài bên ngoài là hàng dệt kim, tướng xứng với chiếc váy đen, tóc không buộc, chia thành hai chùm buông xõa trước ngực.
Vừa mở cửa phòng tắm ra, một tiếng huýt sáo đê tiện truyền tới: “Nữ thần.”
Vẻ mặt cô bình tĩnh, mở cửa đi thẳng ra ngoài, không nhìn Khương Nhạc, một đường chạy chậm ra biệt thự.
Vừa đúng lúc mặt trời nhô lên, một tầng mỏng manh, dừng ở khóe mắt cô, ánh sáng làm cô choáng váng mơ hồ, cô đỡ lấy cây bạch quả ven đường, một tay xoa huyệt thái dương, mệt mỏi quá!
“Nơi này không tốt để đậu xe, muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Khương Nhạc trong xe hơi màu đen hăng hái nói, ánh nắng ban mai toả ra những điểm sáng nhảy múa lung tung trên đôi mi dài và đen của anh, chiếu lên làn da sáng.
Diệp Thư làm như không phát hiện, ánh mắt phóng xa tới trên cầu vượt phía trước.
Khương Nhạc ngừng xe trước mặt cô, mở cửa xe bước xuống, vươn người đứng thẳng lên, cười rộ lên mang chút tùy ý và rộng rãi: “Thư Thư, nếu không chúng ta vẫn là đi trước ăn một chút gì đi, buổi tối hôm qua chúng ta còn chưa ăn đâu.”
Không được Diệp Thư đáp lại, anh hừ nói: “Sao không để ý tới anh vậy?”
Vẫn để ý anh? Không phải anh đánh đều tính toán tốt, vừa đánh lại có cái gì dùng? Anh là đồ da mặt dày xảo trá, không hề có liêm sỉ!
Khương Nhạc xoa nhẹ đầu nói: “Được rồi được rồi, anh biết em chán ghét anh, chúc mừng em, sau này có ít nhất hai tuần đều không nhìn thấy anh.”
“Nhưng mà, trước hết em để cho anh đưa em về nhà đi, nơi này thật không tốt để đậu xe.”
Ngừng chờ đèn đỏ, Khương Nhạc xoay đầu lại nhìn cô gái nhỏ ngồi ở vị trí tay lái phụ.
Cô từ từ nhắm hai mắt, là đang ngủ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, hô hấp rất nhỏ, giống như một bông hoa bách hợp ẩn nấp lẳng lặng nở rộ, không quan hệ với thế giới bên ngoài, tất nhiên là bình yên không màng danh lợi.
Anh cong cong môi, ngón út cũng ngoéo một cái, nhịn không được bún lên cái trán trơn bóng của cô, cúi đầu hôn một cái lên môi cô, đột nhiên lúc này cô mở mắt, con ngươi đen chăm chú nhìn chằm chằm theo dõi anh.
Anhchột dạ sờ sờ cái mũi: “Thư Thư cục cưng bé nhỏ.”
Cô cắt ngang: “Lái xe.”
Đến cửa tiểu khu , Khương Nhạc khóa cửa xe lại không cho cô xuống xe, cô trừng anh: “Anh có ý gì?”
Anh cười khẽ, vẻ mặt lười biếng, nhưng ánh mắt lại trịnh trọng: “Đi công tác đến hai tuần, để cho anh nhìn em thật kỹ.”
Giả mù sa mưa!
Diệp Thư nghẹn lời không nói được, chỉ lẳng lặng ngồi, mặc cho ánh mắt sâu thẳm của anh đảo qua lông mày của cô, mắt của cô, môi của cô, thật lâu sau, cô thản nhiên nói: “Được chưa?”
“Có thể cho một nụ hôn từ biệt là tốt nhất.”
Tuy là nói như vậy, nhưng sợ lại chọc cô tức giận, mở cửa xe thả cô bước xuống, cô cũng không quay đầu lại, giống như phía sau có nước lũ và thú dữ.