Đại Boss Có Quyền Ngược Em

Chương 89 - Chương 90: Bắt Cóc 2

trước
tiếp

_Ầm…

Cánh cổng lớn bị tác động một lực rất lớn đến nỗi sắp xúc bản lề ngã ầm xuống sân, cũng may vẫn còn trụ được chỉ méo mó vì chiếc xe hơi điên cuồng nhấn ga lao vào, mọi người trong Phàm gia bị một phen thất kinh hồn vía. Hoa Trạch Siêu tháo kính râm mở cửa bước xuống xe, hắn đá chân vào cửa điên tiết như sắp tàn sát mọi thứ, mấy thuộc hạ mặc vest đen đứng hai bên đường ở khoản sân rộng cúi đầu sợ hãi, tâm tình không tốt này trước sau sẽ phá hủy nơi này mất

_Ông xã, anh đã trở về, em rất vui mừng

An Thuần Hy ẻo lả ra đón, ánh mắt tràn trề hy vọng mong người nào đó ngó ngàng đến một lần, ả cúi đầu miệng nở nụ cười thân thiện

_Nói, Phàm gia cho người đến đưa tiểu Y đi đâu?

Hoa Trạch Siêu nặng nề vòng tay siết chặt, không thương tiếc bóp cổ ả ta, dùng ánh mắt khiếp đảm nhộm màu tơ đỏ vây quanh tròng mắt hỏi tội ả ta, khuôn mặt mất kiên nhẫn lãnh khốc tàn độc, khí chất toát lên vẻ rùng rợn bao phủ không khí bên trong Phàm gia trang, hắn mà tìm được kẻ đem người của hắn đi mất, hắn thật sự không thể nương tay với bất cứ kẻ nào

_Oan quá, Hy nhi nào đâu biết, suốt ngày Hy nhi chỉ quanh quẩn ở Phàm gia dưỡng thai, hôm nay không hề đến gặp Lâm tiểu thư, anh có thể hỏi mọi người

An Thuần Hy hoảng sợ nghẹn ngào, ả ta run rẩy nắm bàn tay đang siết chặt khiến hơi thở yếu dần, ả ta ngoan cố không thừa nhận đã bắt cóc cô, còn diễn rất đạt vỡ diễn của mình, hai mắt còn ngấn lệ sợ hãi oan ức như người không biết gì

_A Siêu, con về lúc nào, sao nóng giận như vậy? An Thuần Hy hôm nay cùng ta chăm sóc hoa ngoài vườn, con bé đã biết sai sao con còn dùng ánh mắt nghi ngờ dò hỏi? Việc trước tiên là phải đi tìm Tiểu Y mới đúng, an nguy của con bé quan trọng hơn, đừng ở đây nóng giận con cần phải bình tĩnh

Phàm phu nhân lên tiếng phân trần, bà rất vui khi thấy hắn trở về nào ngờ hắn lại vì cô nên điên cuồng lục soát, bà rất đau lòng, An Thuần Hy thì rất đắt ý nổi thầm trong bụng

_Bà già ngu ngốc, thật dễ bị lừa, cũng may có bà ta nói đỡ

_Cút…

Hoa Trạch Siêu hét lớn, giọng nói khàn đục đay nghiến, hất tay làm An Thuần Hy ngã xuống đất ôm cổ than đau, ả ta bị một phen khiếp vía, sợ đến tái mặt ánh mắt láo liên lo lắng sợ hắn phát hiện sẽ đem ả ta ra xử tội rất thảm khốc, hắn gắt gỏng bỏ đi, việc bây giờ là phải nhanh chóng đi tìm cô

***

Ở một nơi tối om như mực, Lâm Tương Y bị trói tay chân vào ghế, mắt bị bịt kín, cô tỉnh dậy sau cú đập sau gáy, cô ngẩn đầu vùng cổ đau nhứt làm cô giật mình, tay chân bắt đầu cử động mới phát hiện mình bị trói, xung quanh là màu đen bởi mắt bị bịt kín, cô nghe cơn gió thoảng qua đến rợn người, bờ môi run rẩy khi nhận ra trên người không có quần áo chỉ có bộ đồ lót mỏng manh, cô xấu hổ hoảng loạn lại không biết xung quanh có những ai nên càng sợ hãi hơn, cô không biết lúc mình trong tình trạng này thì có bao nhiêu người nhìn ngó, chỉ nghĩ thôi cô đã đau đớn muốn cắn lưỡi cho xong, nhưng đến kêu la cô cũng không làm được vì miệng bị dán kín

_Ngẩn lên

Giọng nói lạ truyền vào tai cô, bàn tay to đưa ra sau gáy giật ngược tóc cô, cô nhíu mày vì đau, cảm giác không nhìn được không cử động được chỉ có thể cảm nhận xung quanh rất khổ sở, cô muốn tìm thứ gì đó để che bộ đồ lót duy nhất trên người lại, cô khóc, nước mắt thấm vào cái khăn bịt mắt

_Bốp…

_Chát

An Thuần Hy tát vào mặt cô hai cái liên tiếp, ả hả hê nhìn gương mặt tráng mịn đang dần ửng đỏ hiện rõ năm dấu tay đem tất cả bực tức hành hạ cô

_um…ỏ…ôi…ra…

Cô giãy dụa cố thoát ra, cổ họng vẫn cố gắng phát âm, trong bóng đêm vây quanh trước mặt cô vẫn kiên trì phản khán

_Bốp…

_Bốp…

Ả tiện nhân dùng roi quất mạnh lên vai cô liên tục mấy cái liền, cô đau đến toát mồ hôi, miệng há ra cắn chặt cái khăn bịt miệng đến chảy máu, trên bã vai không có váy áo che đậy in đậm dấu roi tàn độc, chúng ửng đỏ vệt dài, nhiều chỗ tím tái còn bông da chảy máu

_Huhu…hức…chết mất…

Cô nghiến răng chịu đựng, sự đau rát dày vò từ người phụ nữ lạ mà cô không thấy mặt, những vết roi vẫn đều đặn xuất hiện, ngày mốt nhiều hơn, chúng chằn chịt lên nhau, da non bị đánh đập nứt ra sưng tấy chảy máu, nếu không có cái khăn giữ ở trong miệng chắc cô đã cắn lưỡi vì đau

_Bốp…

_Hự…

Từ vùng vai trở xuống, đến bụng và bắp đùi đều có vết thương bầm dập, cô bị cây roi đánh trên người liên tục, ả ta tập trung đánh đến độ không nói một câu như sợ cô nhận ra, cho đến khi cô đau quá chịu không nổi ngất đi, lúc này ả ta vẫn chưa hả hê dừng lại, đi lấy gáo nước lạnh tạt thẳng vào người cô, khắp người đều là vết thương vết trầy rác buốt gặp nước lại càng đáng sợ hơn, cô thở dài, mặt mày mái nhợt xanh ngắt không thở nổi, cái đau thấm đến tận xương tủy khi bị hành hạ bằng cách đánh đập.

Tiếp theo Chap 91 Bắt cóc 3

By Thuytinh103


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.