Trong mấy hôm chuẩn bị cho đợt thi giữa kỳ, tin đồn về tôi và Minh Viễn đã lan ra khắp trường với tốc độ chóng mặt, bây giờ khi lên lớp tôi đã có thể cảm giác được có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình rồi. Nhưng tôi cũng chẳng thèm để tâm đến chuyện này, dù sao đây cũng không phải là phim, hơn nữa bây giờ còn là thập niên chín mươi, mọi người vẫn còn chưa quen thể hiện rõ ràng tình cảm, nên sẽ không xuất hiện tình huống vì ghen tuông mà nhảy ra gây chuyện hay gì đó tương tự.
Nhưng tôi ngàn vạn lần không ngờ được sức ảnh hưởng của chuyện này lại lớn đến thế. Một ngày trước kỳ thi, cô Liêu đã đích thân tới chỗ tôi, sắc mặt rất tệ, sau khi gọi tôi ra câu nói đầu tiên chính là: “Mẹ nghe nói con đã yêu rồi phải không?”
Tôi không dám trả lời kiểu ứng phó với cô Liêu, vội vàng tỏ ra hết sức nghiêm túc, rồi chậm rãi trả lời: “Mẹ ơi, mẹ phải tìm hiểu cho kĩ chứ, đừng nên tin vào mấy lời đồn bậy bạ đó. Nhưng cho dù mẹ có bị mấy lời đồn che mắt con cũng không lo gì hết, ai bảo con gái mẹ người thẳng chẳng sợ bóng nghiêng. Con đi thẳng, ngồi cũng thẳng, ngại gì người ta nói linh tinh…” Khi tôi đang hùng hồn phát biểu, trong phòng bất chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên. Uông Tiểu Viên vội vàng chạy đi nghe, một lát sau liền do dự ngoảnh đầu sang, vừa nhìn tôi vừa lén chỉ tay vào chiếc điện thoại.
Động tác nhỏ đó của cô nàng làm sao giấu được mắt lửa ngươi vàng của cô Liêu, đôi hàng lông mày của cô lập tức dựng đứng lên, ánh mắt sắc bén chiếu đến khiến toàn thân Uông Tiểu Viên run rẩy, rồi c nàng lập tức khai ngay: “…Là… cái anh… Kim Minh Viễn đó…”
Con nhóc chết tiệt này, sao lập trường lại thiếu kiên định như vậy chứ, nếu đặt vào thời kỳ chiến tranh chống Nhật, không biết sẽ khiến người ta lo lắng đến mức nào đây.
Cô Liêu lạnh lùng bước đến, đưa tay về phía Uông Tiểu Viên. Cô nàng lập tức ngoan ngoãn đưa chiếc điện thoại tới bằng hai tay, trái tim tôi cũng theo đó mà nảy lên tới tận cổ họng.
“Alo…” cô Liêu lạnh lùng nói vào điện thoại: “Tôi là mẹ của Lưu Hiểu Hiểu.”
Minh Viễn ở đầu điện thoại bên kia không biết đã nói những gì, sắc mặt cô Liêu dịu đi một chút, sau khi thoáng liếc qua phía tôi một cái liền ngoảnh mặt lại, tất cả cảm xúc đều bị giấu biệt đi. Tôi không dám ghé lại gần, chỉ dỏng tai lên nghe xem Minh Viễn rốt cục đã nói những gì. Nhưng âm lượng của điện thoại trong ký túc xá nhỏ quá, tôi đã hóng đến tê rần cả hai tai mà cũng chỉ nghe được mấy tiếng khe khẽ mà cô Liêu thỉnh thoảng phát ra, lúc thì “ừ”, lúc thì lại cười mỉm, thái độ dường như đã tốt hơn trước rất nhiều.
Trong lòng tôi lại càng thêm tò mò về Minh Viễn.
Cuộc điện thoại kéo dài tới hơn hai mươi phút, Uông Tiểu Viên không chịu nổi không khí khác thường ở trong phòng nên đã chuồn đi từ lâu, để lại một mình tôi với tâm trạng vô cùng bức bối, cứ như có một con mèo đang không ngừng cào cào trái tim tôi vậy. Cuối cùng cô Liêu rốt cuộc đã gác điện thoại, tôi còn đang chuẩn bị nghe cô dạy dỗ tiếp, nhưng cô chỉ hờ hững liếc nhìn tôi, rồi buông một câu nhẹ tênh: “Trong lòng con phải tự có tính toán đấy!”, rồi đi luôn.
Có trời mới biết tại sao cô Liêu lại đột nhiên có suy nghĩ thoáng như vậy, không biết Minh Viễn đã rót bùa mê thuốc lú gì vào tai cô nữa? Mang theo lòng tò mò vô hạn, hôm nay còn chưa tới bảy giờ tôi đã chủ động đi tới phòng học số 322, định chờ Minh Viễn tới rồi hỏi han rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng hôm nay đúng là lạ thật, thường ngày Minh Viễn đều đến cổng ký túc đón tôi, vậy mà hôm nay tôi đã đến đây sớm hơn thường lệ nhưng lại chẳng thấy bóng dáng nó đâu hết. Không chỉ Minh Viễn, ngay đến Cổ Hằng và Vương Du Lâm cũng đều không có ở đây. Tôi ngồi trong phòng ôn bài một lát, rồi lại làm thêm một số bài tập, khi đã cảm thấy hơi đau đầu, liền đứng dậy đi lại trong phòng một chút.
Tôi đã từng nói căn phòng này rất lớn, nhưng bên trong lại chỉ kê bốn chiếc bàn và mấy chiếc ghế, ngoài ra còn có mấy cái chổi và một tấm bảng đen có thể di động được đặt sát vào bức tường phía tây, bên trên đã bám khá nhiều bụi, hiển nhiên từng có một thời gian không được ai động đến rồi. Vừa rồi tôi đã ngồi quá lâu, toàn thân đều tê mỏi, liền nhân tiện cầm lấy cái chổi quét dọn căn phòng một chút để giãn gân cốt, cũng coi như báo đáp việc mấy ngày nay Minh Viễn đã giảng bài cho tôi.
Nói là làm, tôi lập tức xắn tay áo lên, cầm lấy cái chổi nhanh chóng quét dọn mấy thứ rác rưởi bụi bặm trong phòng, tìm một tấm giẻ lau ở gần cánh cửa, rồi đem đi giặt, lau mấy chiếc bàn, ghế trở nên sạch bóng. Sau khi xong việc tôi vẫn còn chưa đã tay, lại nghĩ tấm bảng kia cũng bám đầy bụi bặm, thôi thì lau luôn một thể cho sạ
Tấm bảng đen đó có hai mặt, lau xong mặt ngoài, tôi liền vứt cái giẻ lau qua một bên, rồi dốc hết sức lực xoay mặt trong của nó ra ngoài. Khó khăn lắm mới xoay được nó lại, tôi vừa định cầm cái giẻ lên lau, đột nhiên nhìn thấy trên tấm bảng đen là những chữ viết dày đặc cùng với rất nhiều tấm ảnh, nhất thời không khỏi ngây ra.
Đây là một bức sơ đồ liên kết rất điển hình, rất thường thấy ở cục cảnh sát, mấy bức ảnh và mấy đường kẻ đã nối những người hoàn toàn không liên quan vào với nhau. Trên tấm bảng đen ở ngay trước mặt này, người nằm chính giữa không phải ai khác, chính là tôi và Cổ Diễm Hồng.
Thực ra tôi sớm đã đoán được, những năm nay Minh Viễn chắc chắn là đang điều tra chuyện này, nếu không nó đã không từ bỏ học y mà chuyển sang thi vào trường Đại học Công an cùng với Cổ Hằng. Chỉ là tôi không ngờ được, có một ngày tôi lại được tiếp xúc với điều này một cách chân thực và trực tiếp đến thế, như lúc này đây, đứng trước bức ảnh mình đang cười ngô nghê trên tấm bảng đen, tôi thật không biết nên làm gì mới phải.
Ngoài cửa hình như có tiếng bước chân, tôi vội vàng xoay tấm bảng đen lại như cũ, rồi nhặt cái giẻ lau lên, sau đó quay ra lau bàn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Giờ đây trong lòng tôi đang hết sức bất an, thực sự không biết phải đối mặt với Minh Viễn như thế nào, và tôi nên nói gì với nó? Đây dù sao cũng chỉ là chuyện riêng giữa hai cô cháu tôi, ngoài tôi ra, còn có cả Cổ Diễm Hồng… tôi đã được biết về cái chết của cô ấy, đúng vào buổi chiều ngày thứ hai sau khi tôi bị xe đâm, xác của Cổ Diễm Hồng được phát hiện trên một con sông nhỏ ở ngoại ô thành phố.
“Ấy…” Ngoài cửa có người kêu lên một tiếng, sau đó cửa liền bị đẩy ra, Vương Du Lâm bước vào phòng. Nhìn thấy tôi, cậu ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền cười nói: “Là em à, Lưu Hiểu Hiểu, không ngờ em cũng chủ động đến đây, đúng là hiếm có. Minh Viễn nói có thể em còn ở ký túc, ban nãy ở dưới kia chuẩn bị gọi điện thoại cho em đấy.”
Tôi gượng cười đáp: “Trong ký túc nhiều người quá, ở đây vẫn yên tĩnh hơn. Ngày mai bắt đầu thi rồi, nước đến chân mới nhảy thực ra cũng rất hữu dụng.” Tôi có chút bất ngờ khi hôm nay bọn họ đều tới đây muộn như vậy, bình thường chỉ chừng bảy giờ là tới, còn hôm nay thì hình như đã hẹn sẵn với nhau, mãi chẳng thấy ai. Lúc này không giống như thế kỷ hai mươi mốt, điện thoại di động vẫn còn hiếm, ngay đến một công tử nhà giàu như Vương Du Lâm còn chưa được trang bị, nói gì tới chúng tôi.
“Hôm nay trong trường có chuyện, nên bọn anh đến muộn.” Không thể không nói Vương Du Lâm là một người rất giỏi quan sát, cậu ta mới chỉ nhìn thoáng qua một chút, đã đoán ngay được suy nghĩ của tôi, sau khi cất tiếng giải thích liền cười hỏi: “Em thử đoán xem, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Minh Viễn không còn thời gian đi đón em như vậy nào?” Khi nói mắt cậu ta sáng rực lên, khuôn mặt cũng tràn ngập vẻ hưng phấn lạ thường. Xem ra, việc này không chỉ quan trọng với Minh Viễn, mà còn có ý nghĩa không tầm thường với cả cậu ta.
Gần đây tôi phải bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, trong trường đã xảy ra chuyện gì quả thực không hề hay biết. nhưng ngay đến Vương Du Lâm cũng để tâm như vậy, ắt chỉ có… Trong đầu tôi có một tia sáng lóe ra, rồi chợt đoán ngay được nguyên nhân. Mấy hôm nay tôi thường xuyên nghe thấy mấy cô bé cùng phòng bàn luận sôi nổi, cái gì mà Phan Nhất của đại đội trinh sát tỉnh sắp đến trường Đại học Công an này chọn người, lúc đó tôi còn cho rằng bọn họ tin vào mấy lời đồn nhảm nhí, bây giờ xem ra chuyện này có khả năng là thực rồi.
Vị Đại đội trưởng Phan Nhất này thì đến tôi cũng có biết đến, nghe đồn là một cảnh sát lừng danh, tỷ lệ phá án đạt tới một trăm phần trăm, được coi là huyền thoại trong giới cảnh sát. Trong đại đội trinh sát của họ, ai nấy đều tinh anh, không lăn lộn trong giới cảnh sát vài năm thì tuyệt đối không thể vào được. Tôi còn chưa từng nghe nói có ai vừa tốt nghiệp đại học mà đã được vào đại đội trinh sát ngay.
Chẳng trách mọi người đều trở nên hưng phấn như vậy, nếu thật sự được Phan Nhất chọn trúng, như vậy chắc có thể coi là đệ tử chân truyền của ông ta rồi, sau này lúc vào đại đội trinh sát, xuất phát điểm rõ ràng cao hơn người khác mấy bậc. Nếu tôi cũng có chút bản lĩnh, chắc chắn sẽ chạy đi cạnh tranh với họ.
Tôi đột nhiên nhớ ra, hình như lão Chương đã từng nhắc đến chuyện này với tôi, nói là Minh Viễn đã được Phan Nhất chọn trúng trong lần này, rồi sau khi vào đại đội trinh sát không lâu đã phá được vụ án của tôi. Nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng khiến nó không la chọn con đường tuân thủ pháp luật, mà đích thân ra tay trả thù, nên mới có những thảm án về sau.
Chẳng lẽ lịch sử sẽ lại tái diễn một lần nữa sao? Trái tim tôi đập thình thịch không ngừng, đầu cũng rất đau, một lát sau thậm chí còn không thở nổi nữa. Thân thể của Lưu Hiểu Hiểu đúng là quá kém, mới hơi xúc động một chút, đã lập tức không chịu đựng nổi rồi.
“Lưu Hiểu Hiểu, em không sao chứ?” Có lẽ vì sắc mặt tôi quá khó coi, Vương Du Lâm không khỏi có chút giật mình, liền luống cuống chạy tới đỡ lấy tôi, cẩn thận dìu tôi đến ngồi xuống ghế, rồi lại rót một cốc trà nóng cho tôi, dịu giọng hỏi: “Em bị sao vậy? Có cần tới bệnh viện khám một chút không? Hay là để anh đi gọi Minh Tử đến nhé?”
Cậu ta đứng dậy định đi, tôi liền vội vàng gọi lại: “Đợi một chút…”
Vương Du Lâm ngoảnh đầu lại nhìn tôi, sắc mặt đầy vẻ quan tâm: “Sắc mặt em khó coi lắm, hay là…”
“Vương Du Lâm!” Tôi hít sâu một hơi, rồi lại thở ra thật chậm, nhịp tim rốt cuộc đã phần nào trở lại bình thường, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Phan Nhất đã chọn ai vậy?”
Vương Du Lâm nhìn tôi bằng vẻ mặt kỳ quái, sau đó liền xấu hổ cười đáp: “Anh với Minh Tử, chọn một trong hai người bọn anh.” Tôi đã biết kết quả cuối cùng, nhưng tôi thà rằng người được chọn là Vương Du Lâm. Tuy như vậy có vẻ là không công bằng với Minh Viễn, nhưng tôi quả thực không nghĩ ra được cách nào để ngăn cản nó cả.
“Theo em nghĩ, anh và Minh Tử ai sẽ thắng đây?” Vương Du Lâm cười hỏi tôi, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ nghiêm túc.
Tôi không nói gì, nét cười trên khuôn mặt Vương Du Lâm cũng dần nhạt đi, mãi một lúc lâu sau cậu ta mới thấp giọng nói: “Mọi người đều cảm thấy Minh Tử giỏi hơn anh, có điều anh nghĩ, cậu ta không thích hợp làm cảnh sát.”
Tôi rất ngạc nhiên khi cậu ta lại nghĩ như vậy, vì gần như mỗi người xung quanh đều nói Minh Viễn là học sinh xuất trong trường chúng tôi bao nhiêu năm nay, nói nó không thích hợp làm cảnh sát, Vương Du Lâm là người đầu tiên. Sức quan sát của cậu ta đúng là nhạy bén.
“Tại sao?” Tôi hỏi.
Vương Du Lâm hơi cau mày lại, rồi lắc đầu cười gượng: “Không ngờ em lại không tức giận, anh còn tưởng em nghe thấy anh nói vậy sẽ không vui cơ.”
“Em chẳng có gì là không vui cả, chỉ tò mò thôi.” Vừa mới nói xong, sắc mặt tôi liền xám xịt đi, vội vàng nói chữa lại: “Tại sao em phải không vui chứ, anh ấy có thích hợp làm cảnh sát hay không, chẳng liên quan gì tới em hết.” Nghe ý của cậu ta, cứ như tôi với Minh Viễn là một đôi vậy, đúng là kỳ cục quá đi.
Vương Du Lâm không kìm được bật cười, rồi vừa khoát tay vừa nói: “Được rồi, được rồi, anh không nói em nữa. Nhưng… anh cảm thấy, Minh Tử… nó có quan niệm về đúng sai quá rạch ròi, không phải là đen, thì là trắng, như vậy sau này khi đối diện với hiện thực, sẽ có phần cấp tiến.
Đúng rồi, là cấp tiến…
Minh Viễn chưa bao giờ là một người xấu, nó chỉ quá cấp tiến mà thôi. Trong mắt nó không chứa được hạt bụi nào, thế giới của nó không chấp nhận được màu xám.
“Em biết đấy, cảnh sát…” Vương Du Lâm dừng lại một chút, hơi do dự, hình như đang suy nghĩ xem nên dùng từ gì thì hợp lý: “Cảnh sát… không phải lúc nào cũng đại diện cho chính nghĩa, cảnh sát chỉ có chức trách là duy trì luật pháp mà thôi. Thế nhưng, trên thế giới này thường có rất nhiều tội ác mà luật pháp không thể trừng phạt, có những lúc, cái được gọi là luật pháp, thậm chí còn bất đắc dĩ phải bảo vệ những kẻ đó. Còn Minh Tử, quan niệm về đúng sai của nó quá rạch ròi, nó không làm được…”
Nó không những không làm được, mà còn có thể làm ra những chuyện hoàn toàn vượt ra ngoài lề lối. Nó thậm chí còn cảm thấy là mình đang bảo vệ chính nghĩa, chứ không cho rằng mình đã làm sai điều gì…
Đất nước pháp chế này, không cần một hiệp khách dùng vũ lực cá nhân để duy trì chính nghĩa.
Tôi chợt nghĩ tới câu nói “người hiểu bạn nhất, thường lại chính là kẻ địch của bạn”, bây giờ mới thấy nó có lý biết bao. Vương Du Lâm là đối thủ lớn nhất của Minh Viễn, và cũng là người hiểu nó nhất.
Tôi thật hy vọng Phan Nhất cũng có thể nhìn ra được điều này.