Edit: Mina
Nói xong, Cừ Chiêu liền có chút hối hận.
Thử dò hỏi điểm mấu chốt của Tuế Hòa như vậy, có phải quá mạo muội rồi không.
Nhưng lúc hắn nhìn về phía Tuế Hòa, Tuế Hòa đã đi về hướng phòng tắm, cô đưa lưng về phía hắn nói: “Buồn ngủ cũng phải đi tắm trước đã.”
Cừ Chiêu nghe xong, hơi híp mắt, rốt cuộc Tuế Hòa đang suy nghĩ cái gì?
Trong tay còn cầm con thỏ màu hồng phấn hơi cũ, hai giây sau hắn mới khẽ đáp, “Ừ.”
Hai người lòng mang ý xấu chơi trò thử yêu đương… Mọi chuyện trở nên phức tạp lại thú vị.
Nếu Tuế Hòa quyết định muốn tham gia trò chơi, vậy thì hắn tất nhiên sẽ phải phụng bồi rồi.
Cừ Chiêu ngồi trong phòng khách nửa tiếng, Tuế Hòa mặc áo choàng tắm đi ra, tóc cô ướt, giọt nước rơi xuống xương quai xanh, toàn thân tản ra mùi sữa tắm, ấm áp ẩm ướt lại dễ chịu.
“Cậu tắm xong rồi?” Mãi đến khi mở miệng, Cừ Chiêu mới phát hiện hóa ra giọng mình khàn như vậy.
Tuế Hòa vuốt tóc gật đầu, “Tớ phải đi sấy tóc, bây giờ cậu đi tắm rửa đi.”
Cô dừng một chút, “Trong nhà không có quần áo cho cậu mặc, nhưng trong ngăn tủ còn có một bộ áo choàng tắm size to, cậu mặc tạm nhé.”
Trong nhà. Tuế Hòa không hề biết khi cô nói hai từ này tự nhiên đến mức nào.
Cừ Chiêu hừ nhẹ một tiếng gần như không thể nghe thấy, “Ừ.”
Cô xoay người trở về phòng ngủ, mông vểnh cao dưới lớp vải dệt lông nhung lộ vẻ mê người, lắc qua lắc lại, thực sự rất giống hồ ly tinh.
Thu hồi tầm mắt, Cừ Chiêu đi vào phòng tắm, hơi nóng trong phòng còn chưa tản đi, cả phòng tràn ngập hương thơm còn nồng đậm hơn cả trên người Tuế Hòa, hắn vừa cởi cúc áo sơmi, vừa gảy mấy chai lọ trên kệ.
Sở thích của Tuế Hòa rõ là không chút thay đổi.
Sữa tắm và dầu gội, bất luận đã thay đổi bao nhiêu loại nhãn hiệu thì vẫn luôn là mùi kim quất thảo mộc.
Thật sự đã lâu rồi, chưa từng để lại dấu vết nơi cô sống.
Nếu năm ấy cô không rời đi, nói không chừng hết thảy đều sẽ khác rồi. Nghĩ đến, sắc mặt Cừ Chiêu hoàn toàn lạnh lẽo.
Tuế Hòa sấy khô tóc, lại bôi kem dưỡng lên mặt, đang làm tới bước cuối cùng thì Cừ Chiêu đi vào.
Áo choàng tắm cô mặc quá rộng nhưng khi mặc lên người Cừ Chiêu, hơi lộ ra cơ bắp, dường như nhỏ đi rất nhiều, hình dạng giữa hai chân rõ ràng có hơi chật.
Cô nhìn Cừ Chiêu qua gương, “Tóc cậu còn ướt kìa.”
“Cậu sấy giúp tôi.”
Tuế Hòa cười một tiếng: “Được, cậu đến đây ngồi đi.”
Trước kia cô cũng giúp hắn sấy tóc.
Cừ Chiêu chưa từng có thói quen sấy tóc, thường thường chỉ dùng khăn lông tùy tiện lau lau rồi chờ nó tự khô.
Tuế Hòa bởi vì việc này đã nói hắn không chỉ một lần, nhưng trong chuyện này hắn cực kỳ bướng bỉnh, vẫn luôn không sửa. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình ra trận.
Khoảng thời gian kia, Tuế Hòa cảm thấy mình trọng sinh không phải trở về để cứu rỗi tam quan của Cừ Chiêu mà là trở về chăm sóc cuộc sống hằng ngày của hắn.
Rõ ràng bản thân còn nhỏ hơn hắn. Lại luôn không chịu nổi ánh mắt hắn làm bộ đáng thương.
Tuế Hòa đứng dậy, nhường vị trí cho Cừ Chiêu, bởi vì chiều cao chênh lệch, Tuế Hòa đứng dậy vừa tầm Cừ Chiêu ngồi ngả đầu về phía ngực cô.
Hai người nhìn nhau qua gương vài giây, tầm mắt giao nhau chấm dứt sau khi tiếng máy sấy vang lên.
Tuế Hòa chuyên tâm sấy tóc giúp Cừ Chiêu theo nếp tóc, lại không biết sau khi cô giơ tay lên, tất cả cảnh xuân đều rơi vào trong mắt Cừ Chiêu.
Độ cong no đủ, còn lớn hơn cả năm đó, còn lớn hơn cả trong mộng.
Dù đai lưng lỏng lẻo như vậy cũng vẫn có thể lộ ra vòng eo thon gọn.
Cơ thể cô đã thật sự trưởng thành. Cừ Chiêu nghĩ.
Tóc sấy khô, Tuế Hòa ngước mắt nhìn vào gương, thấy Cừ Chiêu đang cười, “Cậu cười cái gì?”
Cừ Chiêu hơi dựa về phía sau, tóc vừa mới sấy rối tung cọ trước ngực Tuế Hòa, hắn nói: “Tuế Hòa, tôi muốn ăn cơm chiên trứng.”
“Không được,” Tuế Hòa không chút suy nghĩ từ chối, “Tớ vừa mới tắm xong.”
Cừ Chiêu đạt được ý xấu, “Vậy chúng ta ngủ đi.”
Tuế Hòa ra hiệu hắn nhìn đồng hồ, “Còn chưa đến 9 giờ đâu.”
Chưa chải lại đầu tóc, Cừ Chiêu thoạt nhìn hiền lành vô hại, hắn xoay người ôm lấy Tuế Hòa, chôn mặt vào ngực cô, hít sâu một hơi mùi hương ngọt ngào, thanh âm rầu rĩ, “Nhưng tôi muốn ngủ. Cậu từng đồng ý với tôi, trong thời gian thử không cần để ý nguyên tắc vấn đề, mọi hành động thân mật các cặp đôi yêu nhau làm chúng ta đều có thể làm.”
“Nhưng Cừ Chiêu,” Tuế Hòa sờ đầu hắn, Cừ Chiêu rất hưởng thụ động tác thân mật của cô, “Chúng ta như vậy có phải quá nhanh rồi không?”
“Không nhanh.” Cừ Chiêu nói chắc như đinh đóng cột, “Chúng ta quen nhau mười ba năm rồi.”
Cừ Chiêu nhắc tới cái này, Tuế Hòa liền mềm lòng. Cô lui về phía sau một bước, tay sờ lên đai thắt lưng áo choàng tắm.
Cừ Chiêu chỉ nhìn cô, không nói chuyện.
Cô nói: “Vậy thì lại làm lần nữa.”
Làm tình sau bốn năm xa cách.
Đai lưng cởi ra, áo choàng tắm theo sau rơi xuống, Cừ Chiêu đứng dậy, ôm lấy toàn thân Tuế Hòa trần trụi.
Nói một câu đầy ẩn ý: “Tuế Hòa à.”
Dễ mềm lòng như vậy, thế thì sau này cậu phải làm sao đây?