Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

Chương 2 - Hắc Bạch Xứng Đôi の Nhãn Hiệu Dưa Hấu 8424

trước
tiếp

【 Rõ ràng mặc hàng nhái, đi dép lê, gặm dưa hấu, nhưng sao anh giơ tay nhấc chân vẫn đều phát ra một luồng — — không nói rõ được, chỉ hiểu mà không thể nào diễn đạt được bằng lời nói đầy cao quý— —! Cái này có lẽ là từ trong xương cốt phát ra cũng có lẽ sự cao quý này là có sẵn, hoàn toàn là sẵn có, trên người không có một chút kiểu cách nào! 】

※※※

Vào buổi chiều thứ sáu.

Nhà 13 phòng 533 ký túc xá sinh viên đại học S.

Tôi vắt chân bắt chéo, ngồi quạt chiếc quạt nhỏ, ôm nửa quả dưa hấu nhãn hiệu 8424 “Vỏ mỏng, nhiều nước”, nước bọt bay tán loạn ba đứa con gái đang ngồi đối diện ở trước mặt:

“Hằng năm 《Trò đùa khi hôn》[1] truyền bá rộng khắp thì, tao Hạ Tiểu Bạch đã từng là sắc nữ trái tim sét đánh, đã từng đi theo mà phỉ nhổ Giang Trực Thụ mắc bệnh vương tử kiêu ngạo hết thuốc chữa kia, trên đầu lại đầy mụn đen. Mặt khác, chàng trai A Kim trong phim đối với người con gái mình yêu sống chết bằng mọi cách lấy lòng chàng trai như vậy càng phù hợp với sở thích của tao, có thể nói là tiêu chuẩn chọn bạn trai của tao rất chuẩn mực a a a a!”

Thần Thần cùng Tình Ương ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt kỳ dị.

Lấy một miếng dưa hấu đưa vào trong miệng, tôi còn nói: “Bạn trai dùng để làm gì? Thừa lời! Bạn trai dùng để đối xử tốt với bạn gái! Đối với bạn trai không tốt với bạn gái, chúng ta phải làm sao với hắn? Sút văng sút văng! Kiên quyết sút văng!!”

CC dùng khủy tay chống vào bàn, lấy tay nâng má, nghiêng đầu nhìn tôi: “Thừa lời, con nhỏ này mày vòng vo lâu như vậy, tóm lại mày muốn bày tỏ cái gì? Thẳng thắn cho tao một cái biết không?”

“Tao muốn bày tỏ suy nghĩ chính là — —” tay tôi nhỏ bé vung lên, hiên ngang giơ cao: “Tao Hạ Tiểu Bạch quyết định sẽ chọn phương pháp sút văng Mộ Hắc oa nếu anh ta mắc bệnh vương tử kiêu ngạo hết thuốc chữa, trên đầu lại đầy mụn đen và không sống chết bằng mọi cách lấy lòng bạn gái— —”

“Tôi đang học lo lắng không yên, không so đo tính toán nhiều lắm mà lại có thể dũng cảm nhắm mắt đưa chân, phong phú sống qua mỗi ngày, vui sướng mà trải qua từng ngày……”

Tôi đem dưa hấu đặt ở trên bàn, cầm lấy di động liếc mắt một cái nhìn dãy số trên màn hình di động, ngay tức khắc phản xạ có điều kiện là nghiêm nghỉ: “Học học học học trưởng!”

Bên kia im lặng một lúc, truyền đến âm thanh của anh như cười mà không cười: “Tiểu Bạch, em gọi anh là gì? Hả? Anh không có nghe rõ, gọi lại một lần.”

Ngay lập tức, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan ra, tiến thẳng tới trái tim tôi.

Ba đứa con gái trước mặt nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt đau khổ nuốt nước bọt, khó khăn ngển cổ kêu một tiếng: “Mộ Nghịch Hắc……” học trưởng.

“Ừ!” Anh ta vừa lòng cười một tiếng: “Đang làm gì?”

“Đang ngồi quạt mát, ăn dưa hấu, nói chuyện lung tung.” Tôi thành thật khai báo.

“A! Đang ngồi quạt mát, ăn dưa hấu, đồ mặt dày.”

Xuy xuy xuy đồ mặt dày? Được rồi! Tha thứ cho mày bị thối lỗ tai.

“Học…… Anh, anh tìm em có chuyện gì sao?”

“Thật ra cũng không có chuyện gì……”

Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm!

“Chính là vài ngày chưa gặp mặt, đột nhiên đã quên mất bộ dạng của em, sang đây cho anh nhìn xem.”

Tôi sửng sốt: “Hả?”

“Anh hiện tại ở khu nhà nghiên cứu sinh phòng 408, em sang đây đi.”

Tôi lắp bắp từng từ: “Anh anh anh nói là, để em em em đi đi đi sang phòng ở của anh?”

Anh cười: “Làm sao vậy?”

“Cái đó, cái đó……. Không hay lắm?”

Anh hỏi lại: “Sao lại không hay?”

“Cái đó, em sợ quấy rầy bạn cùng phòng anh……”《bigbab0l.wordpress.com》

“À, như vậy à!” Anh dừng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên có phần nghiêm túc: “Bạn học Hạ Tiểu Bạch, sinh hoạt ở đại học S ba năm, em cũng không biết khu nhà nghiên cứu sinh là mỗi người một gian phòng một mình mà ở sao?”

Tôi run run: “Hả?”

“Được rồi, tới đây đi em có thể yên tâm cái này?”

“Á……”

Tôi nuốt nuốt nước miếng, nghĩ rằng: Tôi đây lại càng không yên tâm mà sang được rồi? Ông trời kia, chúng tôi cô nam quả nữ ở chung một phòng, cái này không đúng, cái này không đúng, cái này không phải dụ dỗ tôi lầm đường lạc lối sao! Tôi Hạ Tiểu Bạch hiện tại cũng là tuổi sói tuổi hổ nha!

Tôi im lặng không nói, phía bên kia anh cũng không nói chuyện.

Trong tai nghe đều truyền đến tiếng hít thở của anh, không khí có chút mờ ám. 《bigbab0l.wordpress.com》

Thật lâu sau, anh đột nhiên vô cùng ôn nhu gọi tên tôi: “Tiểu Bạch……”

Đầu óc tôi mộng mị, cũng nhẹ nhàng trả lời: “Vâng?”

Anh hít sâu một hơi, hết sức bình tĩnh hỏi một câu: “Em không phải là cũng không biết khu nhà nghiên cứu sinh có điều hòa?” Sau đó, mặt tôi không biến sắc mà nói một câu: “Được! Anh như thế nào không nói sớm? Em bây giờ bay qua ngay!”

Được rồi, tôi thừa nhận dưới nhiệt độ 38 độ này tôi— —, bị hai chữ ‘ĐIỀU HÒA’ thành công dụ dỗ!《bigbab0l.wordpress.com》

※※※

Nhìn trên cửa phòng có khắc mấy chữ màu đồng “Phòng 408 – Mộ Nghịch Hắc”, tôi vẻ mặt bình tĩnh mà nuốt nuốt nước bọt, giơ tay gõ cửa.

Cửa phòng mở ra, ngay tức khắc một luồng khí lạnh trong lành tiến tới phả vào mặt— —

Anh đơn giản mặc áo T-shirt cổ tròn màu xám quần màu nâu nhạt đi dép lê đứng ở kia lịch sự nhìn tôi: “Đến rồi? Tốc độ thật rất nhanh.”

Tôi cầm nửa quả dưa hấu trong tay giơ cao lên: “Học…… à, đây là dưa hấu nhãn hiệu 8424 em mang cho anh.”

Anh liếc mắt nhìn nửa quả dưa hấu trong tay tôi, thái dương không khỏi giật giật, lập tức một tay tiếp nhận dưa hấu, một tay xoa xoa tóc của tôi: “Còn biết mang lễ vật đến, trẻ nhỏ cũng dễ dạy!”

Hành động của anh vô cùng thân thiết làm cho tôi không tự chủ được mà run rẩy, cười gượng hai tiếng, đi vào trong phòng cùng anh.《bigbab0l.wordpress.com》

Sau khi anh đưa tôi đi vòng quanh phòng ngủ, không khỏi cứng lưỡi: Nơi này này này thật sự là phòng ở của đại học S sao?

Nhìn chiếc giường rất rộng dùng để ngủ kia, giá sách chất chồng đầy sách cùng giấy tờ, bố trí hai bàn để máy tính iMac [2], rì rì tiếng gió điều hòa mát lạnh, phòng tắm cùng nhà vệ sinh riêng biệt…… Tôi đột nhiên có gan mà dám bày tỏ bức xúc tranh cãi với hiệu trưởng!

Chẳng qua so với sinh viên chúng tôi chưa tốt nghiệp uống nhiều hơn hai năm nước mực mà thôi, dựa vào cái gì nghiên cứu sinh bọn họ đãi ngộ cao như vậy nha? Dựa vào cái gì nha? Dựa vào cái gì nha nha nha nha!

“Tiểu Bạch……” Anh ở sau người gọi tôi.

Tôi xoay người: “Hả?”

Anh ngồi ở trước bàn học, vỗ vỗ cái ghế tựa bên cạnh nói: “Lại đây ngồi.”

“Há!” Tôi ngoan ngoãn nghe lời qua đó ngồi.

Anh tựa lưng vào ghế ngồi, một bàn tay hết nắm rồi mở đặt ở trên bàn, một tay hướng về nửa quả dưa hấu mà tôi mang tới, hỏi: “Giải thích một chút, vì sao lại chỉ có một nửa quả dưa hấu?”

“Cái đó, cái đó là do em lo lắng một mình anh ăn không hết lãng phí, nên chỉ mua một nửa.” Tôi cười đến thật thà.

Anh “Ồ!” một tiếng, hiện lên khóe miệng tựa tiếu phi tiếu: “Vừa rồi em nói em ở phòng kí túc xá ăn dưa hấu, anh còn cho rằng đây là phần ăn dở của em……”

“Sao, làm sao có thể! Em làm sao có thể làm chuyện không đường hoàng như vậy chứ?” Tôi phản bác+giải thích: “Đây là vừa rồi em đi ngang qua khu bán hàng hoa quả ở ký túc xá mà, để cho bà chủ trực tiếp cắt, còn rất mới!”

“À, như vậy à!” Anh nhướng lông mày cười, một bộ dạng thờ ơ với mọi chuyện. Nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Em vừa rồi nói cái gì 8424?”

“À, em nói là dưa hấu nhãn hiệu 8424!”

“Nhãn hiệu 8424?” Anh nhíu mày.

“Vâng!” Tôi gật đầu: “Chúng ta mặc quần áo gì gì đó không phải đều có nhãn hiệu sao? Ví dụ như cái này trên người anh — —”

Tôi lấy đầu hướng gần về phía ngực của hắn, híp híp mắt: D&G? Giả sao?

“Ví dụ như cái áo phông D&G này trên người anh, là nhãn hiệu trang phục D&G, mà dưa hấu 8424 cũng có nhãn hiệu.”

Anh một bộ dạng như bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là như thế!”

Tôi gật đầu: “Chính xác là như thế!”

Ngẩng đầu, con mắt anh cúi xuống nhìn tôi, con mắt kia thuần khiết ấm áp đen nhánh, mơ hồ giống như mang theo chút tìm tòi.

Tôi bị anh nhìn có chút không yên, buộc phải dời ánh mắt nhìn máy tính trên bàn của anh, nhìn thấy trang tìm kiếm trên màn hình máy tính, tôi ngay lập tức nói: “Nếu không chúng ta lên baidu [3] tìm kiếm một chút, ở trên đấy hẳn là có giải thích rõ ràng hơn.”

Anh nhếch môi: “Em xác định?”

“Đương nhiên!”

Anh nhún vai: “Vậy được rồi, em tìm đi.”

“Được!”

Tôi đã mở trang chủ Google đánh hai chữ “baidu”, lại tìm thấy được trang chủ của baidu, sau đó nghiêm túc đến kỳ lạ tìm bốn chữ số “8424”— —

Cuối cùng, nhìn ở trên trang thông tin “Vì sao gọi dưa hấu 8424 là 8424? Bởi vì do giống này được tạo ra vào năm 1984 tháng 2 ngày mùng 4……” Mặt tôi ngay tức khắc chuyển 囧囧!

Tôi, tôi, tôi đây không phải mang dưa hấu đến đập bể chính suy nghĩ của mình sao? Không sao bách độ không phải cái gì cũng đúng a!

Hậm hực quay đầu, Mộ Nghịch Hắc lấy tay ở trên bàn hết nắm rồi mở, nhìn tôi kỳ dị mà nhướng lông mày lên, ý tứ sâu xa nói: Nhãn hiệu dưa hấu 8424, loại này được tạo ra năm 1984 tháng 2 ngày mùng 4……”

A…… anh người này, anh người này, anh người này thật sự là rất rất không phúc hậu!

Tôi cười cười ngượng ngùng, quay đầu nhìn nửa quả dưa hấu trước mặt, xấu hổ nói sang chuyện khác: “Học…… à, chỗ anh có hay không dao gọt hoa quả? Chúng ta lấy dưa hấu bổ ra ăn đi?”

Anh nhíu mày suy nghĩ một chút, đưa tay lấy ra từ ngăn kéo bàn, từ trong đó lấy ra một con mã tấu Thụy Sĩ cổ đưa cho tôi: “Dùng cái này đi!”

Tôi há mồm nhìn hắn: “Hả? Dùng cái này cắt dưa hấu?”

Anh nhếch khóe miệng lên: “Làm sao vậy?”

Tôi nhìn con mã tấu anh đang cầm trong tay nghe nói sản xuất với số lượng hạn chế, nuốt nuốt nước miếng: “Dùng mã tấu quý báu như vậy bổ dưa hấu, em thật không làm được! Dao trâu mổ gà = trở thành hoang phí, sẽ bị trời phạt!”

Nghe vậy, anh đột nhiên nhếch lông mày cười: “Không quan hệ, đây là hàng nhái. Trên mạng rao bán, rất rẻ.”

Nghe anh nói như vậy, tôi có ý nghĩ sâu xa khác mà nhìn áo T-shirt trên người anh, trong đầu càng thêm khẳng định D&G này đúng là đồ giả!

Tôi nhìn nhìn xung quanh, lại hỏi: “Chỗ anh có mâm hay không? Lấy đến để kê một chút, nếu không sẽ làm bẩn cái bàn.”

Anh thả lỏng tay: “Không có.”

“Hộp đựng cơm cũng được.”

“Không có.”

“Vậy, vậy anh chỉ có thể ăn, cuối cùng là có thìa không?”

“Cũng không có.”

Tôi vẻ mặt không thể tin nổi: “Mấy đồ dùng hàng ngày đều không có, anh bình thường sống như thế nào?”

Nghe tôi nói như vậy, anh nhếch miệng cười nhạt: “Anh sống như thế này không phải là rất tốt sao?”

Tôi: “……”

Anh khẳng định anh ấy là là loài người sao?

Thấy tôi không nói gì vẻ mặt 囧, anh cười cười, nhẹ nhàng giải thích với tôi: “Anh thường ngày rất ít ở lại trường học, thỉnh thoảng đến đây cũng chỉ tắm và ngủ……”

Tôi: “……”

Tắm và ngủ?

Ông trời kia, tôi có thể không nói về sự việc này không? Tên này thật sự là rất không coi trọng nghiên cứu mà!bigbab0l.wordpress.com

Cuối cùng, tôi chỉ tìm được mấy tờ báo cũ lót ở trên bàn, lại dùng con mã tấu Thụy Sĩ giả đem bổ dưa hấu cắt thành từng miếng nhỏ.

Trên tường điều hòa rì rì thổi gió mát lạnh, tôi cúi đầu rầu rĩ mà gặm dưa hấu, tiêu diệt xong ba miếng dưa hấu thì ngẩng đầu nhìn anh, anh đang cúi đầu đem hạt quả dưa nhổ vào trong khăn tay— —!

Mặt cúi xuống, mũi thẳng, môi nhỏ hé mở, một hạt dưa từ trong miệng anh rơi ra. Ngón tay nhẹ nắm, anh đem tất cả hạt dưa cho vào trong khăn tay nắm lại, cúi đầu tiếp tục ăn dưa hấu trong tay……

Động tác đơn giản như vậy, nhưng anh lại có thể thong dong tao nhã như vậy, dáng vẻ muôn vàn, thật thật khiến tôi theo không kịp!

Tôi ngồi phía đối diện lẳng lặng đánh giá anh: rõ ràng mặc hàng nhái, đi dép lê, gặm dưa hấu, nhưng sao hắn giơ tay nhấc chân vẫn đều toát ra một luồng — —không nói rõ được, chỉ hiểu mà không thể nào diễn đạt được bằng lời nói đầy cao quý— —! Cái này có lẽ là từ trong xương cốt tản ra cũng có lẽ sự cao quý này là có sẵn, hoàn toàn là sẵn có, trên người không có một chút kiểu cách nào!

Nhìn thấy trước mặt toàn vỏ dưa hấu của chính mình, nghĩ lại mình vừa rồi ăn như hổ đói quét sạch, trong hoảng hốt, tôi hình như đã hiểu “Thiên nga đen” miêu tả anh, dùng “Con cóc” ví von mình.

Bạn trai như anh phong cách nổi bật tài giỏi hết sức tuyệt vời, ngoài dự đoán có thể chịu hẹn hò với người tầm thường thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ như tôi!

“On a dark desert highway, cool wind in my hair.Warm smell of colitas, rising up through the air……”

Âm nhạc êm ái từ sau lưng vang lên, Mộ Nghịch Hắc thả dưa hấu trong tay xuống, sau đó rút tờ giấy lau tau, đi tới bên giường cầm lấy điện thoại.

Nhìn thoáng qua màn hình, anh nhíu nhíu mày, ấn phím trò chuyện đưa điện thoại di động đưa tới bên tai: “Lâm tử, chuyện gì?”

“……”

Anh đuôi mắt giãn ra: “Đúng, tin tức anh nghe thực rất nhanh.”

“……”

Anh đặt một tay ở trong túi quần, một tay cầm điện thoại, hai hàng lông mày nhíu lại, tập trung suy nghĩ nghe phía bên kia nói. Khi thì gật đầu “Ừ!” mà đáp lại một tiếng, khi thì giơ lên khóe miệng cười yếu ớt “Thật không?”, khi thì cười chửi một câu “Biến!”……

Không biết người nghe điện thoại bên kia nói với anh ta cái gì, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, con mắt màu nâu sâu sắc, giọng điệu kiên quyết không cho nói tiếp: “Không được!”

Tôi thấy sắc mặt anh thoáng chốc biến sắc lạnh như băng, nhịn không được cả người run run một chút!

Người nghe điện thoại bên kia vẫn như cũ không hề nao núng mà nói cái gì đó. Mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha của cả trai lẫn gái cùng tiếng âm nhạc ồn ào từ trong tai nghe truyền ra.

“Nói không được, đừng để tôi nói lần thứ hai!” Anh mặt không chút thay đổi nói lại những lời này sau đó, lập tức cúp điện thoại.

Thấy vẻ mặt anh ta mây đen dày đặc, tôi lập tức thức thời quay đầu, đưa tay cầm lấy miếng dưa hấu thứ bốn của mình, từ từ ngồi gặm.

Người xưa không phải từng viết cái gì đó “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ hỏi” Sao? Làm bạn gái Mộ oan ức, tôi thường xuyên nhắc nhở chính mình không cần làm một số chuyện “phi lễ” với anh.

“Tiểu Bạch……”

Anh ở phía sau người tôi nhẹ nhàng gọi.

Sống lưng tôi cứng đờ, nuốt nhanh miếng dưa hấu trong miệng, xoay lại trả lời nói: “Hả?”

Anh cầm di động ở phía sau cúi xuống nhìn tôi, con mắt đen lấp lánh nhìn tôi âu yếm, hơi giơ cằm lên, anh nói: “Đi, chúng ta đi hẹn hò.”

“Báp!”

Miếng dưa hấu trong tay tôi rơi xuống mặt đất, vỡ tan!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.