Đâu tháng bảy, thời tiết đã có vài phần nóng bức, trên đường người đi lại dần dần ít hơn.
Ngoài phủ Trạng Nguyên, một nam tử bạch y khoanhtay đứng, cách đó không xa một chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng ở đó.
Nam tử bạch y dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn lãng, hơi thở lạnh lẽo quanh thân. Khóe miệng hắnhơi hơi mím, hai mắt trầm như màu mực, nhìn kỹ, mới phát hiện được màu đen kia không hòa tan được, cất giấu một tầng lại một tầng đau xót và nôn nóng.
Chung quanh người đi ngang qua đều đã thấy nhiều không thể nói, nam tử này đã đứng ở chỗ này hơn một tháng.
Khương Hạo nhìn tấm biển trước phủ, tâm lại sớm không biết bay tới nơi nào.
Hơn một tháng, nàng vẫn không tỉnh lại.
Ngày đó, hắn ôm nàng cả người đầy máu, hô hấp mỏng manh, sốt ruột cùng Lý Tấn xông vào Thái Y Viện, cũng may vài vị nguyên lão trong Thái Y Viện có vài phần giao tình vớiLý Tấn, thấy thế lập tức cầm hòm thuốc gọi y nữ chẩn trị cho nàng.
Ngay lúc đó hắn vàLý Tấn đều gắt gao đứng ở bên cạnh, không muốn lảng tránh, không chịu rời đi, lúc nhìn đến trên lưng tuyết trắng như ngọc kia từng vết roi dữ tợn, hai nam nhân đều cầm chặt quyền, đỏ hốc mắt.
Cho dù bây giờ, mỗi khi nhớ tới cảnh tượng ngày đó, hắn vẫn theo bản năng mà run rẩy, đôi tay trong lòng ẩn ẩn phát đau, thở không nổi.
Đều là bởi vì hắn.
Nếu không phải hắn nhất thời giận dỗi, đểLiễu Vũ Vi mang nàng đi, nàng căn bản sẽ không bị thương, càng sẽ không, đến nay chưa tỉnh.
Lúc thái y bôi thuốc cho nàng xong, hắn muốn đem nàng mang về phủ, Lý Tấn nói một câu “Ngươi tổn thương nàng còn chưa đủ sao”, làm hắn không còn dũng khí vươn tay với nàng.
hắn không muốn.
hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, ngắn ngủn một canh giờ, lúc gặp lại nàng khi, đã đầy mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu, không có sinh khí, suy yếu đên mức làm hắn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đau triệt nội tâm.
Hơn một tháng này, ngày ngày hắn đứng ở ngoài phủ Trạng Nguyên, ban đêm nghỉ ở trong xe ngựa.
hắn không muốn rời đi, không muốn bỏ qua bất kì tin tức nào của nàng.
Hơn một tháng nôn nóng, đau lòng và tự trách, sớm đã xóa sạch ghen ghét và không cam lòng trong lòng hắn.
hiện tại cái gì hắn cũng không dám cầu, hắn chỉ muốn nàng tỉnh lại, chỉ muốn nàng khỏe.
Nhà chính trong phủ Trạng Nguyên, Lý Tấn ngồi ở mép giường, động tác cầm khăn mềm nhẹ chà lau gương mặt nữ tử nằm trên giường.
trên giường nữ tử nhắm hai mắt, ban đầu khuôn mặt có chút mượt mà, giờ phút này trở nên gầy gò tái nhợt, lông mi thật dài rũ xuống, nàng giống như chỉ đang ngủ, an tĩnh ngoan ngoãn mà làm người thương tiếc.
Lý Tấn buông khăn, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm lộ ra vài phần khàn khàn, vài phần chua xót.
“Hơn một tháng… Ngoan Bảo… vì sao nàng còn không tỉnh lại…?”
Mấy ngày nay, hắn cáo bệnh không lên triều, cũng không quản Liễu tể tướng bất mãn với hành vi của hắn ngày ấy.
hắn cái gì đều mặc kệ, hắn chỉ muốn canh giữ ở bên người nàng.
hắn thiếu chút nữa lại mất nàng thêm một lần.
Mấy tháng trước, khi hắn mở mắt ra, tất cả trong lòng đều là khiếp sợ kinh ngạc. một phen bất động thanh sắc tìm hiểu, hắn mới ẩn ẩn minh bạch, hắn thế nhưng trọng sinh! Nháy mắt, trong lòng vui sướng vượt xa kinh hãi.
hắn không đi tìm tòi nghiên cứu chuyện kinh thế hãi tục như vậy phát sinh như thế nào, trong lòng chỉ có may mắn và kích động. hắn không nhớ rõ đời trước mình rơi xuống nước rồi, cái này có quan hệ thế nào, bởi vì rơi xuống nước, làm hắn trở lại. Hết thảy còn chưa phát sinh! Lại thêm một lần, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt nàng!
Nhưng hắn không nghĩ tới, hết thảy đều thay đổi, hết thảy đều không giống đời trước. Nàng trốn khỏi thôn trang, không biết tung tích.
hắn nôn nóng sợ hãi phái người tìm kiếm khắp nơi, ngày ngày sống trong lo lắng sợ hãi, thật vất vả tìm được nàng, nàng lại thành tỳ nữ của Khương Hạo, thậm chí cực kỳ xa lạ với hắn.
hắn thống khổ, thương tâm, mê mang, nhưng hết thảy không so được với lúc hắn nhìn thấy nàng khôngcó sinh khí tê tâm liệt phế nằm ở nơi đó.
hắn thiếu chút nữa điên rồi, hắn rốt cuộc không có cách nào trải qua đau đớn tuyệt vọng mất nàng lần thứ hai.
Hơn một tháng, trên người nàng miệng vết thương đã dần dần khép lại. hắn ngày đêm ngồi ở mép giường chờ đợi, nhưng nàng chưa bao giờ tỉnh lại.
Lại là lẳng lặng ngồi cả ngày, nàng vẫn không có dấu hiệu mở mắt. Lý Tấn hít sâu một hơi, áp xuống thất vọng cùng chua xót trong lòng, giơ tay nhẹ nhàng che đôi mắt, không muốn làm rơi lệ trong mắt, lại vẫn là nhịn không được nức nở ra tiếng.
Ngoan Bảo, cóphải giống trong mộng không, nàng không tha thứ cho ta, cả đời này, nàng đều khôngmuốn gặp lạita.
Hạ Tình Tình lại lần nữa mở mắt ra, chỉ cảm thấy mình như có một giấc mộng rất dài rất dài, trong đầu hôn hôn trầm trầm, trong lòng còn tàn lưu tuyệt vọng và hận ý cùng với… không cam lòng và cầu xin cuối cùng. Nàng duỗi tay nhẹ nhàng đè lên ngực, lẩm bẩm nói: “Là cô sao? Là cô đúng không… Lý Uyển Tình…”
Ngực đột nhiên nhảy lên, như đang rên rĩ, lại như là tự cho nàng hồi đáp.
Nàng nhắm mắt, khóe mắt một mảnh ấm áp.