Lúc trước Hạ Tình Tình đã xin nghỉ học đến thứ sau, cho nên hôm nay cô ngủ thực sâu, cũng thực an tâm.
Lúccô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên cảm giác được hạ thân lành lạnh, còn có chút xót, có chút trướng.
“Ô.” cô than nhẹ một tiếng chuẩn bị lật người tiếp tục ngủ, lại cảm giác được một chân bị ai nắm trong tay. cô bị dọa, chân phải theo bản năng đá ta, rồi mới nghe thấymột tiếng hừ trầm thấp, đồng thời hạ thể có cái gì đột nhiên rút ra.
cô sợ tới mức cuộn người từ trên giường ngồi dậy, liền thấy Phó Vân Hàn đang ngồi quỳ ở trên giường, tay phải đỡ vai trái, hơi có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
“Ca ca?” cô ấp úng ra tiếng, đôi mắt không tự giác nhìn về phía tay trái hắn giơ ở giữa không trung, ngón trỏ hơi sáng, đầu ngón tay còn lưu chút cao màu trắng. Côngơ ngác mới hậu tri hậu giác cúi đầu xốc chăn, nhìn vào trong, rồi đột nhiên khép lại, mặt đỏ lên.
“Khụ. “Phó Vân Hàn tay phải để ở bên môi ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút mất tự nhiên, hai vành tai trắng tinh đỏ đến muốn chảy máu, “Bé con, anh mới vừa bôi thuốc cho em, nơi đó, nơi đó còn khó chịu sao?”
Hạ Tình Tình hai tay nắm chặt chăn kéo tới chóp mũi, hơn nửa cái mặt dấu ở trong chăn, rũ mắt liều mạng lắc đầu.
Phó Vân Hàn nhìn cô như vậy, trong mắt xẹt qua ý cười, hắn xoa xoa tay đi đến bên cô, ôm cả cô cả chăn nhất vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống tóc cô, tâm tình rất tốt: “Thẹn thùng?”
“Ca ca!” Hạ Tình Tình đấm hắn một cái, ngửa mặt phồng cái miệng.
Phó Vân Hàn chớp chớp mắt, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy cô, niết cái miệng đang xốc lên. hắn cong cong mắt, cúi đầu hôn lên.
Vừa mới dán lên môi, hắn đã bị cô đẩy ra, rồi mới thấy cô khoác chăn có chút phòng bị nhanh chóng dịch vài bước sang bên cạnh. hắn hơi hơi mở hai mắt, như không tiếng động mà dò hỏi, em vì cái sao không cho anh hôn?
Hạ Tình Tình vung tay quẹt miệng, trên mặt tràn đầy ảo não vàtiếc hận, cô trừng mắt với hắn, dịu dàng nói: “Ca ca, em còn chưa đánh răng đâu!”
Phó Vân Hàn nghe vậy hơi hơi nhíu nhíu mày, như đang nghiêm túc tự hỏi cái gì, rồi hắn yên lặng nhìn cô, biểu tình hơi có chút nghiêm túc: “Bé con, nhưng anhvẫn rất muốn hôn em.” nói xong, lúcánh mắt Hạ Tình Tình có chút kinh ngạc, kéo cô qua hung hăng hôn hảo mấy cái lên môi, rồi mới mặt đầy thỏa mãn xoa xoa tóc cô.
“Dậy ăn một chút đi, anh đi hâm nóng lại.”
Hạ Tình Tình khẽ nhếch miệng ngơ ngác nhìn hắn rời đi, sau một lúc mới hơi giật mình duỗi tay che kín mặt nóng lên, khóe môi lại nhướn cao cao. cô mở chăn chôn cả người vào, bọc chăn hưng phấn quay cuồng ở trên giường, thét chói tai.
Hôm nay cả buổi chiều, bọn họ đều ngấy cùng một chỗ.
Phó vân Hàn ngồi trên sô pha ở thư phòng lật xem tạp chí tài chính và kinh tế, còn Hạ Tình Tình gối lên đầu gối hắn, đeotai nghe nhắm hai mắt nghe âm nhạc, tay trái ở trên bụng nhỏ cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau.
Dương quang sáng lạn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, bao phủ hai người trên sô pha. Nam tử mặc áo sơmi đen không biết lúc nào nhẹ nhàng khép lại tạp chí trong tay, cẩn thận giơ lên che ở phía trên cô, hai mắt gắt gao dính lên mặt thiếu nữ, trong mắt tràn đầy nhu hòa và sủng nịch, khóe miệng không tự giác hơi hơi giơ lên.
Thứ Bảy, bọn họ vẫn như cũ không ra cửa, Hạ Tình Tình thật ra muốn đi chơi, nhưng Phó Vân Hàn lại kéo tay cô, kiên quyết lắc đầu: “Bé con, thân mình còn chưa tốt, nghỉ ngơi thêm một ngày.” một câu nóilàm cô đỏ mặt lên, lại cũng nói không nên lời em đã không có việc gì. Nam nhân thấy thế, gần như không thể phát hiện gật gật đầu, ôm người vào trong ngực, hôn hôn trán cô, “Ngoan, cuối tuần bồi em đi chơi. Muốn ăn cái gì, sẽ làm cho em.
Vừa nghethế, nhè nhẹ không vui trong lòng Hạ Tình Tình kia cũng hoàn toàn không còn.
Chủ nhật buổi chiều, Phó Vân Hàn theo thường lệ đưa Hạ Tình Tình đi trường học.
Tước khi xuống xe, cô đột nhiên tiến lại gần vội ở khóe môi hắn hôn một cái, lúc hắn sững sờ cười trộm xuống xe, cách cửa sổ xe phất phất tay với hắn rồi mới xoay người đi về ký túc xá.
Phó Vân Hàn sờ sờ khóe môi, nhìn cô vào cửa chính ký túc xá, đánh tay lái rời đi.
Xe rời đi đã lâu, chỗ lúc trước xe dừng lại, sau gốc cây bên cạnh chậm rãi đi ra một thân ảnh thon dài, hắn nắm chặt cái hộp nhỏ bằng nhung trong tay, ngẩng đầu nhìn lên ký túc xá nữ sinh hồi lâu, mới xoay người rời đi.
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Sở thị, Sở Việtvung tay, đụng vào chén trà đặt trên bàn công tác, hơn phân nửa nước trà màu nâu bắn tung tóe lên quần áo, ông phảng phất như chưa phát hiện, mà trừng mắt với người đối diện, thanh âm mang theo một tia run rẩy hiếm thấy: “Con vừa nói cái gì?”
“Thúc thúc. Con thích Bé con, con muốn kết hôn với cô ấy.”