Biên tập: Bột
Sáng sớm, khi ánh nắng bao trùm lên vùng đất này, khuôn mặt của mọi người cũng tràn đầy ý cười sáng láng.
Bầu trời đầy mây mù nặng nề, sau mấy ngày mưa rào, nền trời vẫn âm trầm thêm hai ngày nữa.
Cuối cùng, ánh mặt trời yên lặng đã lâu kia phá tan sương mù, nhô lên ở đằng Đông.
Đội cứu viện đầu tiên tới đây bắt đầu lần lượt trở về, đội điều trị sẽ là nhóm thứ hai. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hôm sau họ sẽ bắt đầu rời đi.
Hôm nay có rất nhiều người dân thôn Bát Giác tiễn họ một đoạn đường, tình cảm ấm áp đó khiến người ta phải rơi nước mắt.
Giữa trưa, mấy bác trong thôn lại đưa cơm canh nóng hổi tới điểm chữa bệnh. Trong khoảng thời gian cứu viện này, các bác đều đem tới những tình cảm nồng ấm cho các đồng chí cứu viện, mở miệng là một tiếng “vất vả rồi”, hai tiếng “cảm tạ, cảm tạ”…
Lúc bắt đầu, tất cả mọi người còn không quen nên nhất quyết từ chối. Có điều các bác quá nhiệt tình, vì vậy bọn họ chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.
Dù sao, đồ ăn cũng hiếm hoi như vậy, mà đây lại là hương vị yêu thương và hòa thuận.
Tô An Hi ngồi ở bàn, sau đó cùng lấy cơm với Liêu Chí Bình, cơm nước rất thơm ngon.
Miệng Liêu Chí Bình còn nhai đầy cơm, anh ta liếc mắt nhìn Tô An Hi, sau đó cười cười: “Tâm tình cậu không tệ nhỉ!”
“Cũng được.” Tô An Hi vừa chọn đồ ăn vừa bình tĩnh nói: “Buổi sáng bác sĩ đảm bảo nói tình hình cũng coi như khá ổn định.”
“Cũng coi như?” Liêu Chí Bình không hề nghĩ ngợi mà thuận miệng nói: “Cũng coi như chính là tạm thời, là không xác định, không nói trước được điều gì.”
Tô An Hi chuyển mắt lườm anh ta: “Miệng quạ đen, cậu không thể trông chờ điềm tốt à?”
Liêu Chí Bình cười cười: “Làm bác sĩ ít mê tín đi, đây là lời cậu nói đấy.”
“Tôi nói ít mê tín, chứ không phải không thể mê tín.” Khả năng chơi chữ của Tô An Hi là tài giỏi nhất.
“Được được được, vậy tôi mong chờ điềm tốt.” Liêu Chí Bình lại tiếp tục gẩy cơm, sau đó cười nói: “Cậu và Từ Úc đã tốt hơn rồi?”
Tô An Hi: “Không.”
Liêu Chí Bình hô lên một tiếng: “Tưởng tôi mù hả? Trong khoảng thời gian này, anh ấy được nghỉ là đến báo tin, hai người vừa nói vừa cười như thế còn bảo không?”
“Tin hay không thì tùy.”
Tô An Hi vừa dứt lời, tiếng điện thoại di động đã vang lên, trong lòng cô chợt xẹt qua một tia dự cảm không tốt. Cô buông bát đũa xuống, lấy điện thoại ra xem thì thấy người gọi đến là bác sĩ bảo đảm.
“Bác sĩ bảo đảm.” Tô An Hi đưa di động lên tai rồi nói.
Liêu Chí Bình trông thấy vẻ mặt Tô An Hi có chút trầm xuống, bờ môi đang buông lỏng cũng hơi nhếch lên thì biết mình đúng thật là miệng quạ đen.
Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại, Tô An Hi đứng dậy nói với Liêu Chí Bình: “Tôi về huyện Vọng Lưu trước, nơi này giao cho cậu.”
“Về thế nào?” Xe cứu thương không thể trở một mình cô qua đó. Đường xá bây giờ chưa thông, chắc chắn không thể đi được.
“Còn đội cứu viện chưa đi, tôi sẽ tự nghĩ cách.”
“Vậy cậu đi đường cẩn thận.” Liêu Chí Bình biết Tô An Hi đã quyết định thì không thay đổi được, nên chỉ có thể nói: “Mai gặp.”
“Ừ.” Tô An Hi gật đầu, sau đó nhanh chân đi vào điểm chữa bệnh lấy vật phẩm cần thiết rồi rời đi.
May mắn thay, cô đi ra thì gặp đội phòng cháy chữa cháy thành phố Phương Tuyền sắp rời đi. Tô An Hi tìm được trung đội trưởng Chu Định Khôn, giải thích rõ tình huống nên đội trưởng Chu đồng ý.
Cả một xe chật kín các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy này cũng coi như đã quen mặt Tô An Hi, họ gặp cô thì đều sôi nổi cười nói và chào hỏi.
Tô An Hi cũng gật đầu, lễ phép đáp lại: “Ngại quá, đột nhiên có chuyện xảy ra, quấy rầy mọi người rồi.”
Mọi người lắc đầu liên tục: “Không quấy rầy, không quấy rầy.”
Có lẽ mấy ngày liên tiếp mệt mỏi tới cực hạn, các chiến sĩ đã nhanh chóng ngủ thiếp đi. Họ không cố kỵ cả hình tượng của mình tuy trên xe còn có một cô gái, có lẽ cũng do thực sự không chịu nổi nữa.
Thế nhưng Tô An Hi lúc đầu lên xe có chút buồn ngủ, lúc này lại không buồn ngủ chút nào.
Chu Định Khôn thấy Tô An Hi luôn nhìn điện thoại thì cười trấn an cô: “Bác sĩ Tô, đừng lo lắng quá, người hiền tự khắc sẽ gặp lành. Bà cụ sẽ không sao đâu.”
“Hi vọng là vậy.” Tô An Hi gật đầu, cong môi cười yếu ớt.
“Đúng rồi, nghe nói bác sĩ Tô và Từ Úc là bạn từ nhỏ?”
Đội ngũ của Từ Úc và Chu Định Khôn đã hợp tác nhiều lần, hai người cũng coi như biết rõ nhau.
Mọi phương diện của Từ Úc đều rất tốt, chỉ có một điểm là không hiểu phong tình. Mấy lính cứu hỏa nữ trẻ tuổi của đội bọn họ không biết bao lần mượn dịp gần gũi với anh, có điều người ta chẳng bao giờ thèm đoái hoài, cực kỳ tàn bạo.
Nhưng theo quan sát của anh ta trong khoảng thời gian này, hình như Từ Úc nói chuyện rất hợp ý với bác sĩ Tô. Anh ta thấy thật kì lạ, sao Từ Úc lại coi trọng bác sĩ Tô xinh đẹp này vậy. Về sau qua tin truyền miệng, anh ta mới biết được thì ra hai người là bạn từ nhỏ.
Tô An Hi nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, đúng vậy!”
“Tôi bảo sao mà lạ thế, lão Từ luôn không thích phụ nữ, sao có thể trò chuyện với cô được. Đúng là không gì sánh được với tình thanh mai trúc mã.” Chu Định Khôn vỗ đùi, nở nụ cười.
“Xem ra hai người rất thân quen.” Tô An Hi không khỏi hỏi thăm.
Chu Định Khôn gật đầu: “Quen chứ, đội phòng cháy chữa cháy và vũ cảnh vốn là cùng một nhà. Nhiều khi bọn tôi ra ngoài cũng có thể gặp nhau, lúc học tập gì đó cũng thường xuyên gặp mặt. Sau một thời gian gian dài, tự nhiên cũng dần quen thuộc.”
Tô An Hi: “À.”
“Tôi nghe lão Từ nói cô đã kết hôn rồi, đến đây cứu viện chắc chồng và con cô lo lắng lắm nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên Chu Định Khôn vừa ý nữ quân y xinh đẹp dũng cảm như vậy. Về sau biết được cô là bạn từ nhỏ của Từ Úc, anh ta còn đặc biệt tới hỏi Từ Úc xem mình còn cơ hội hay không.
Kết quả Từ Úc nghiễm nhiên cho anh ta biết bác sĩ Tô đã kết hôn từ lâu, con cô còn biết đi mua nước tương nữa kìa.
Đến lúc đó, anh ta đã mau chóng loại bỏ suy nghĩ của mình, không còn để tâm tới những chuyện liên quan và đời tư của bác sĩ Tô nữa.
Tô An Hi nghe xong thì nhìn về phía Chu Định Khôn, cô hỏi: “Từ Úc nói tôi kết hôn rồi?”
“Phải!” Chu Định Khôn ngay thẳng trần thuật nguyên văn lời của Từ Úc: “Anh ấy nói với tôi con cô biết đi mua nước tương rồi, còn nói trông bác sĩ Tô trẻ thế mà đã là mẹ của đứa trẻ lớn như vậy…”
Tô An Hi vừa nghe vừa nhìn dáng vẻ nghiêm túc của vị đội trưởng này, sau đó đột nhiên rất muốn cười là thế nào đây?
…
Cùng lúc đó, cảnh sát huyện Vọng Lưu chặn được một chiếc xe tình nghi, có điều đám tội phạm hung ác này đã khiến các chiến sĩ cảnh sát nhân dân bị thương, sau đó chạy trốn.
Sau đó, bộ chỉ huy tiếp tục được thông báo các chiến sĩ cảnh sát nhân dân đã vây đuổi, chặn đường chiếc xe tình nghi ở dưới chân núi.
Ngành cảnh sát, ngành giao thông, lực lượng cảnh sát vũ trang lập tức tiến tới gần chân núi, hoạch định kế hoạch lùng bắt.
Vào thời khắc các lãnh đạo ngành chuẩn bị đưa ra mệnh lệnh, Hàn Khai Vân nhìn về phía người không nói một lời là Từ Úc. Tên nhóc này vẫn luôn nhìn bản đồ địa hình chằm chằm, lông mày anh cau lại, ánh mắt lạnh tới thấu xương.
“Đội trưởng Từ, cậu có ý kiến gì không?” Giọng của Hàn Khai Vân khiến mọi người không hẹn mà nhìn về phía thiếu tá duy nhất không lên tiếng trong bộ chỉ huy.
Từ Úc nghe xong thì đưa ngón tay khớp xương rõ ràng hướng về phía bản đồ, nhẹ nhàng nói: “Mọi người đều biết huyện Vọng Lưu là khu vực miền cao, mà nơi đám nghi phạm chạy trốn vào là cánh rừng trên ngọn núi này. Ở đây địa hình dốc đứng, bất lợi cho việc lục soát và tác chiến, có điều lại rất thích hợp cho việc ẩn thân.”
Một câu nói khiến tất cả mọi người bừng tỉnh. Bọn họ chỉ đặt trọng điểm vào việc bố trí cửa ải và hành động lùng bắt, mà không chú ý đến vấn đề địa hình.
Đúng như Từ Úc nói, trong huyện Vọng Lưu là núi non trùng điệp, địa hình rất phức tạp. Ở đó có rất nhiều lối rẽ đường núi, núi cao dốc đứng đường đột, đúng là sẽ hạn chế trong việc truy bắt. Nếu mù quáng phái lực lượng cảnh sát địa phương lên núi lục soát, chưa nói tới việc tốn thời gian, mà có thể sẽ rút dây động rừng với đám nghi phạm.
Thanh danh của đội trường Từ đội đặc chiến vũ cảnh thành phố Phương Tuyền đối với phó cục trưởng cục cảnh sát huyện Vọng Lưu cũng như sấm dội bê tai. Đặc biệt là những nhiệm vụ anh từng chỉ huy hành động chưa từng thất bại lần nào, chiến thần bất bại chính là để tả anh.
Ông ta vốn cho rằng đội trưởng Từ này lợi hại ở năng lực tác chiến. Có điều bây giờ xem ra, đôi câu của anh đã cho thấy anh là người có tầm nhìn xa trông rộng.
“Đội trưởng Từ có đề nghị gì.” Phó cục trưởng hỏi.
Từ Úc nói bốn chữ: “Vây ba bỏ một.”
Hàn Khai Vân hơi che miệng ho khẽ, sau đó liếc mắt nhìn Từ Úc: “Cụ thể một chút.”
“Ý ngoài mặt chữ, vây ba hướng ra vào, chừa lại một đường để bố trí mai phục. Vì ngọn núi này có rất nhiều lối rẽ đường núi, nên tôi cảm thấy đội đặc chiến chúng tôi có thể hành động đan xe với đội cảnh sát hình sự. Nếu gặp lối rẽ thì phân nhỏ đội ra rồi tiếp tục, một khi phát hiện được kẻ tình nghi có thể kịp thời bắt giữ. Nếu không nắm chắc phần thắng có thể dùng bộ đàm liên hệ với tiểu đội ở gần đó, sau đó hợp lực dẫn dụ chúng tới khu vực chỉ định, trước sau chặn đường bắt sống tất cả.”
Giọng của Từ Úc trầm thấp mà bình tĩnh, mọi người nhìn vị thiếu tá trẻ tuổi này thì không khỏi cười một tiếng.
Anh đây là bắt rùa trong hũ, để kẻ tình nghi chắp cánh cũng khó thoát.
Kết hợp với kiến nghị của Từ Úc, bọn họ cùng nghiên cứu thảo luận một kế hoạch đặc biệt. Sau khi đạt được tiếng nói chung, tất cả đều hăng hái nhảy khỏi xe chỉ huy, bước về phía đội ngũ của mình.
Từ Úc nện bước nghiêm chỉnh đi tới trước mặt các đội viên, anh giải thích về nhiệm vụ lùng bắt trên núi và những điểm cần chú ý với họ.
Dứt lời, anh ngừng lại một chút, tiếng nói như chuông lớn: “Có gì không hiểu không?”
“Không có.” Các chiến sĩ đồng thanh trả lời, tiếng vang như xuyên thủng tầng mây.
Từ Úc nhìn qua từng đội viên, tất cả các chiến sĩ đều đội mũ chống đạn, trên người mặc áo giáp chống đạn, tay cầm súng trường tấn công (1), ngẩng đầu đứng thẳng như tùng bách.
(1) Súng trường tấn công là một thuật ngữ gần tương đương Assault Rifle trong tiếng Anh, dùng để chỉ loại súng trường có thể bắn theo nhiều chế độ khác nhau, sử dụng loại đạn trung gian. Đây là phân loại súng được hình thành định nghĩa tại Nga trong chiến tranh thế giới thứ nhất.
“Toàn thể các chiến sĩ đội đặc chiến vũ cảnh thành phố Phương Tuyền.”
“Có.”
“Xuất phát.”
“Rõ.”