Đến khi cảm thấy hô hấp của cả hai đã trở nên khó khăn hơn thì Lăng Lãnh Ngạo mới buông Lãnh Hàn Quyên ra.
Lăng Lãnh Ngạo vừa buông Lãnh Hàn Quyên ra thì cô lập tức tránh thoát vòng tay của anh.
Nhíu mày nhìn Lăng Lãnh Ngạo, Lãnh Hàn Quyên nói:
– Lăng lão đại, xin anh tự trọng!
Rồi cô vòng qua anh, vòng qua ghế lái mở cửa xe mình, nhưng chưa kịp vào xe thì đã bị Lăng Lãnh Ngạo kéo lại, anh xoay người cô lại và ép lưng cô vào thành xe anh đậu kế bên xe cô:
– Hàn Quyên, em có thể cho anh một cơ hội ở bên cạnh em, chia sẻ…
Bíp…bíp…bíp…
Lăng Lãnh Ngạo chưa nói xong thì đã bị âm thanh bíp bíp phát ra từ chiếc nhẫn trên tay Lãnh Hàn Quyên làm gián đoạn.
Lăng Lãnh Ngạo nhíu mày nhìn chiếc nhẫn, còn Lãnh Hàn Quyên thì sắc thái lạnh xuống.
Chiếc nhẫn này của cô là một thiết bị chuyên phát hiện máy định vị trong bán kính 2 mét. Nhờ có nó nên cô đã thoát được nhiều lần xe bị gắn định vị.
Từ lúc Lăng Lãnh Ngạo đậu xe lại tới giờ cô không hề đến gần xe, nhưng khi bị anh ép lưng vào xe thì trong bán kính thiết bị dò tìm, có nghĩa là xe Lăng Lãnh Ngạo bị gắn định vị.
Đoàng…đoàng…đoàng…
Ngay lúc này, tại chỗ Thế Phong cách chỗ Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên khoảng trăm mét truyền tới tiếng súng, sau đó là tiếng Thế Phong la lớn:
– Lão đại, đi mau, là người của lão Trần, chúng ta bị phục kích, chúng tôi sẽ tiêu diệt chúng, người đi trước đi.
– Chết tiệt, Trần Minh Hải, ông được lắm, trên địa bàng của tôi cũng dám làm càng.
Lăng Lãnh Ngạo chửi thề một tiếng, rồi quay qua Lãnh Hàn Quyên:
– Chúng ta đi thôi, ở đây người của tôi sẽ giải quyết.- Rồi anh định lên xe mình, anh biết bản lĩnh của Lãnh Hàn Quyên nên cũng không cần quá lo lắng cho cô.
– Nếu anh đi chiếc xe đó, tôi đảm bảo tới sáng anh cũng chưa được nghĩ ngơi.
Vốn dĩ định bỏ mặt anh vì anh dám cưỡng hôn cô. Nhưng khi định lên xe thì nghe anh nhắc đến Trần Minh Hải, nếu là ông ta ra tay thì cô sẽ không đơn để ông ta được như ý.
Nghe Lãnh Hàn Quyên nói, lại nhớ đến chiếc nhẫn của cô cùng lời nói trước khi chết của lão Max. Lăng Lãnh Ngạo hiểu được xe anh đã bị gắn định vị, chắc là lúc ở biệt thự của lão, hèn gì mà bọn chúng biết anh ở đây mà mò tới.
Không chần trừ, Lăng Lãnh Ngạo lập tức ngồi vào ghế phụ kế bên chỗ Lãnh Hàn Quyên trong xe cô.
Đợi Lăng Lãnh Ngạo vừa ổn định chỗ ngồi, Lãnh Hàn Quyên liền quay đầu xe chạy về hướng thành phố New York.
Đúng như cô nghĩ, khi xe chạy được một đoạn thì quả nhiên có nhiều xe khác đuổi theo hoặc đoán đầu, chặn đường.
Không nói hai lời, Lăng Lãnh Ngạo liền rút súng bắn trả. Còn Lãnh Hàn Quyên chỉ chuyên tâm lái xe….
Gần một giờ truy đuổi thì Lãnh Hàn Quyên cuối cùng cũng cắt hết những cái đuôi bám theo.
Không ngờ lần này lão già Trần Minh Hải lại hao tâm tổn sức bố trí mai phục như vậy. Xem ra lần này ông ta nhất quyết tiêu diệt Lăng Lãnh Ngạo, rất tiếc lại thất bại.
Nếu như mà Lăng Lãnh Ngạo lái chiếc xe bị gắn định vị kia thì có thể khó mà thoát được…
***
3 ngày sau, tại đại bản danh của bang Hắc Ưng ở Canada. Lăng Lãnh Ngạo ngồi ung dung trên ghế sau bàn làm việc trong phòng làm việc của anh.
Anh lắc nhẹ ly rượu trong tay mình, chất lỏng màu đỏ nhạt chuyển động trong ly theo động tác của anh.
Bất giác, anh lại nhớ đến gương mặt hơi đỏ lên của Lãnh Hàn Quyên khi tức giận vì bị anh cưỡng hôn.
Anh nhớ đến đôi môi anh đào mềm mại ấm áp của cô khi môi anh chạm vào, cảm giác ngọt ngào khi lưỡi anh thâm dò khoang miệng cô…
Ngày đó không biết vì sao anh làm cô tức giận như vậy mà cô lại không bỏ mặt anh với chiếc xe bị gắn định vị. Nhưng sau đó cô lại không nói với anh tiếng nào sau một câu nhắc nhở. Khi thoát khỏi đám tay sai của lão Trần Minh Hải thì thẳng thừng ” mời ” anh xuống xe sau đó bỏ anh lại và phóng xe đi mất.
Không ngờ người phụ nữ làm anh siêu lòng lại vô tình như thế. Nhưng Lăng Lãnh Ngạo anh đã muốn thì sẽ không từ bỏ.
Hàn Quyên, anh nhất định sẽ có được em!
Đang trầm tư suy nghĩ, thì tiếng rõ cửa vang lên.
– Vào đi!
Lăng Lãnh Ngạo trầm giọng lên tiếng.
– Lão đại, việc xe lão đại bị gắn thiết bị định vị là do lão Max cho người cài vào lúc đậu trong biệt thự của lão, Trần Minh Hải là kẻ đứng sau tất cả.
Dừng một chút, Thế Phong nói tiếp:
-Thuộc hạ nghĩ, nếu cài được bom thì chúng cũng đã làm rồi, nhưng vì lã Max biết chúng ta có thiết bị dò bom nên mới dùng định vị. Cũng là may khi người gặp Lãnh…
Nói tới đây Thế Phong lại nhớ đến cảnh tượng lão đại nhà mình bị người ta đuổi khỏi xe… Thật là, Lãnh Hàn Quyên này cũng ghê ghớm thật, đối xử như vậy với lão đại mà người chẳng làm gì cô.
Mà từ lúc gặp Lãnh Hàn Quyên tới giờ lão đại hơi khác thì phải. Ừk mà ánh mắt lão đại nhìn lãnh tổng ở bữa tiệc bên New York…a…a…xem ra sấp có chủ mẫu rồi.
Lăng Lãnh Ngạo nhìn dáng vẻ xoa cầm suy nghĩ của Thế Phong mà nhíu mày:
– Cậu suy nghĩ lung tung gì đó, không còn gì báo cáo thì đi làm việc đi!
Nghe vậy, Thế Phong liền cúi đầu lui ra ngoài.