– Ái…ui da…đau…
Triệu Thiên Thiên đang hí hửng vô cùng, thì đột nhiên cô la toáng lên vì bị Lưu Diễm Trinh cốc vào đầu.
Sau đó cô ôm đầu, vừa oai oán vừa mếu máo nhìn Lưu Diễm Trinh.
– Sao chị cốc đầu em?
– Chừng nào em mới lớn đây hả?
Lưu Diễm Trinh ngao ngán thở dài nhìn khuôn mặt mếu máo trước mặt mình.
– Em lớn lâu rồi mà!
Triệu Thiên Thiên lè lưỡi, chu môi với cô trong vô cùng đáng yêu…
***
Ánh hoàng hôn lung linh ảo mộng, cả một vùng trời trãi dài cùng nhộm một sắc vàng… bao trùm nhộm màu cho cả mặt biển mênh mông…
Ánh nắng chiếu lên hai thân ảnh đứng trên vách đá…kéo dài…trong vô cùng mộmg ảo…
– Chính nơi này…mười ba năm trước…
Lưu Diễm Trinh lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặt…
– Ừ, một nơi kết thúc để cho một sự bắt đầu mới!
Giọng nói của Lãnh Hàn Quyên vang lên. Âm thanh không lãnh lùng như mọi kho mà chỉ mang thêm sự nhẹ nhàng nhất định.
Không gian lại một lần nữa lâm vào yên lặng, và lần này cũng là Lưu Diễm Trinh lên tiếng trước:
– Cậu đã bắt đầu chưa?
Thật sự thì mấy tháng qua Lưu Diễm Trinh cô vẫn chưa thể quen với cái tính cách quá mức trầm tỉnh, quá mức lạnh nhạt này của Lãnh Hàn Quyên. Cô vẫn thích tính cách lúc nhỏ của cô ấy hơn… Nhưng với dòng đời quá nghiệt ngã thì làm sao cô ấy không thay đổi cho được!
– Rồi!
– Nhớ phải chừa phần cho mình đấy!
Lưu Diễm Trinh nháy mắt với Lãnh Hàn Quyên.
– Yên tâm, sẽ không thiếu phần của cậu…
Lãnh Hàn Quyên nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt cô bạn. Rồi cô lại hướng mặt ra biển, nhắm mắt lại để cảm nhận gió biển mát lạnh thổi vào người.
Đã là mùa đông, nên khi gió thổi vào người thì càng trở nên vô cùng lạnh lẽo. Nhưng mười mấy năm sống ở Mĩ thì với cái lạnh này đối với Lãnh Hàn Quyên chẳng là gì…
Cô là vì đợi chờ và tìm kiếm Lưu Diễm Trinh nên mới không làm gì, chứ không ” bọn họ” làm sao mà còn được sống yên ổn như bây giờ?
– Sáng mai mình muốn đến một nơi, cậu có muốn đi với mình không?
Lãnh Hàn Quyên đột ngột mở mắy ra, nhẹ giọng hỏi Lưu Diễm Trinh. Cô muốn đến một nơi, một nơi mà từng in đậm bóng dáng của người ấy…
Tuy không biết nơi Lãnh Hàn Quyên nói là ở đâu, những Lưu Diễm Trinh vẫn gật đầu đồng ý đi cùng!
…
Xe dừng lại trước cổng cô nhi viện lớn nhất ở Đài Bắc, cô nhi viện Từ Ái.
Bước xuống xe, Lưu Diễm Trinh nhình Lãnh Hàn Quyên như nhìn người ngoài hành tinh. Lúc nãy ở trong xe, cô đã bị một cuộc điện thoại của Lãnh Hàn Quyên làm cho giật mình, bây giờ thì còn đáng sợ hơn…
Này, ai nói cho cô biết đi, cái tảng băng này mà lại đến cô nhi viện à, ngay bây giờ cô thật sự muốn sờ xem trên mặt cô ấy có cái mặt nạ nào không, xem thử của phải là Lãnh Hàn Quyên hay không…
Bỏ qua biểu cảm thất thố của cô bạn, Lãnh Hàn Quyên cười nhẹ rồi bỏ lại hai chữ:
– Đi thôi!
Cô biết chứ, hành động đột ngột này của cô chắn chắc đã dọa đến cô ấy, cả chính bản thân cô còn không thể tin được việc làm của mình nữa mà! Biểu cảm của cô ấy như vậy là vừa rồi, nếu như có Brian ở đây thì có lẽ anh ta đã làm quá lên rồi!
Lãnh Hàn Quyên nhẹ bước vào bên trong cô nhi viện, nhìn những đứa trẻ ngây thơ nô đùa với nhau mà lòng cô dậy sóng cuồn cuộn.
… Sau này…có thể cô và Lăng Lãnh Ngạo cũng sẽ những đứa con của hai người giống như vậy…
Lãnh Hàn Quyên bỗng lắc đầu xua tan ý nghĩ trong đầu, thật là, có lẽ cô quá nhớ anh rồi nên mới nghĩ đến anh như vậy… Không ngờ…vô tri vô giác mà hình ảnh người đàn ông vừa bá đạo vừa ôn nhu đó đã chiếm đầy tâm trí cô…
Phải công nhận một điều rằng, khung cảnh cô nhi viện vốn yên bình và nhộn nhịp vào buổi sáng đã vì sự xuất hiện bất ngờ của hai cô gái trẻ mà thay đổi.
Những đứa trẻ ngừng cuộc chơi lại và tò mò nhìn hai cô vô cùng xinh đẹp nhưng lại xa lạ đối với chúng…
Oa…cô đi phía trước xinh đẹp quá mà sao khuôn mặt không biểu cảm làm chúng cảm thấy sợ quá đi…
– Xin hỏi…hai cô cần…gì…
Tất nhiên là sự xuất hiện của Lãnh Hàn Quyên không chỉ thu hút sự tò mò của những đứa trẻ mà còn gây sự chủ ý đến người lớn trong cô nhi viện. Chứng minh cho điều đó là đã có một người phụ nữ đến gần hỏi, nhưng có lẽ bởi khí chất của Lãnh Hàn Quyên mà cô ấy không nói được trôi chảy…
– Tôi muốn gặp giám đốc của cô nhi viện này!
Lãnh Hàn Quyên nói bằng cái chất giọng không cảm xúc vốn có của cô. Người phụ nữ kia vốn đã không bình tĩnh mà đối mặt với Lãnh Hàn Quyên, nhưng khi nghe giọng nói thì từ không bình tĩnh biến thành sợ hãi.
– Được…mời hai…cô đi…theo tôi…
Phải cố gắng lắm người phụ nữ mới nói ra được vài từ, nhưng tuyệt đối lại không dám đối mặt với Lãnh Hàn Quyên… Người gì mà đẹp nhưng đáng sợ quá…
Lãnh Hàn Quyên gật đầu rồi quay qua nói Lưu Diễm Trinh nãy giờ vẫn im lặng đi theo cô:
– Cậu ở lại kí nhận giùp mình, một chút nữa đồ sẽ được đem đến!
– À, ừ, mình biết rồi!
Rồi Lãnh Hàn Quyên bước theo người phụ nữ. Đến trước một căn phòng, cô ấy đưa tay gõ cửa.
…Cốc…cốc…cốc…
– Vào đi!
Bên trọng vọng ra âm thanh nữ vô cùng phúc hậu.
– Giám đốc, có cô gái này cần gặp cô đây ạ!
Mở cửa bước vào, người phụ nữ liền nói, xong liền gật đầu chào hỏi liền lui ra…
Đến khi vị giám đốc chuyển tầm mắt nhìn vào khuôn mặt Lãnh Hàn Quyên thì bà hốt hoảng kêu lên…
– Thanh Nguyệt…