Khoảng hơn 7 giờ tối, tại cửa lớn bệnh viện X xuất hiện năm người làm người khác chú ý. Trong đó một nam và một nữ đi đầu có ngoại hình vô cùng nổi bật… Đi phía sau họ là ba người đàn ông cao lớn mặc vét đen kính cẩn đi theo. Vừa nhìn, liền biết thân phận của họ không hề đơn giản…
Đó không ai khác là Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo. Đi phía sau hai người là Thế Phong và thêm hai thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo.
Để cho một thuộc hạ đi hỏi thăm, Lãnh Hàn Quyên nhanh chóng biết được nơi cô cần biết… Mấy người liền đi thẳng về phía phòng viện trưởng…
Vị viện trưởng bệnh viện đang cùng một trưởng khoa thảo luận bệnh trạng của bệnh nhân thì nghe y tá báo có người tìm liền trở lại phòng làm việc.
Đến khi đến trước cửa phòng thì ông lại thấy có hai người đàn ông cao lớn mặc vét đen chỉnh tề đứng ngay cửa… Vị viện trưởng thầm than trong lòng không biết là nhân vật ” khủng” nào đây!
Vị viện trưởng này cũng chính là vị bác sĩ lúc nãy đã nói chuyện với Chu Mẫn.
…
-Không biết hai vị tìm tôi có chuyện gì?
Sau khi ngồi ổn định đối diện với Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo vị viện trưởng lên tiếng hỏi… Thầm đánh giá hai người trước mặt, ông biết…hai người này tuyệt đối không thể đắc tội!
– Tôi cũng không thích vòng vo… Tôi muốn biết tình hình của hai bệnh nhân Dương Thanh Nhân và Dương Thanh Long như thế nào rồi!
Lãnh Hàn Quyên bắt chéo chân, âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên.
– Không biết cô…có quan hệ gì với họ?
Viện trưởng ngạc nhiên với yên cầu của Lãnh Hàn Quyên, ông ngờ vực hỏi ra nghi vẩn trong lòng.
Thân phận của hai người kia ông cũng biết, vì vậy mới thận trọng vô cùng trong việc cứu chữa. Bây giờ có thêm vài người “không đơn giản” đột nhiên xuất hiện hỏi tình trạng của họ…
– Tôi là ai không quan trọng, cái quan trọng là bây giờ ông nên trả lời câu hỏi của tôi!
Lãnh Hàn Quyên lạnh giọng nói… Giọng điệu nghe ra có vẻ không còn kiên nhẫn…
Viện trưởng bị khí thế của Lãnh Hàn Quyên làm cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng…
– Được rồi, tôi nói…
Viện trưởng vừa lau mồ hôi vừa run giọng nói ra tình hình của hai cha con Dương Thanh Nhân.
Lời của viện trưởng vừa ra ông liền cảm nhận được khí áp xung quanh đang thấp dần…
Là từ Lãnh Hàn Quyên, lúc này cô vô cùng tức giận. Tuy nhiên khuôn mặt không hề biểu hiện ra chút tức giận, mà chỉ càng lúc càng lạnh lẽo vô cảm thôi!
Thế Phong nãy giờ vẫn đứng một bên cảm nhận được khí áp thấp đang lang tỏa thì âm thầm rùng mình. Đúng là quá xứng đôi với lão đại mà, cả kiểu tức giận cũng giống nhau!
Nghĩ thì nghĩ ở trong lòng, nhưng bên ngoài cậu vẫn giữ khuôn mặt nghiêm tục như cũ… Cậu không có dại gì mà đắc tội với chị dâu đâu!
Lăng Lãnh Ngạo đưa tay ôm eo Lãnh Hàn Quyên kéo vào lòng anh nhằm làm dịu cảm xúc của cô.
– Thế Phong, gọi cho Khải Vương, bảo cậu ta bằng tốc độ nhanh nhất đến đây cho tôi!
Lăng Lãnh Ngạo nhìn Thế Phong nói.
– Dạ!
Thế Phong cung kính nhận lệnh rồi mở cửa phòng đi ra ngoài…
Ánh mắt Lãnh Hàn Quyên lóe lên tia sáng mỏng manh nhìn Lăng Lãnh Ngạo thì thấy ánh mắt ôn nhu cực độ của anh đang nhìn cô… Cơn tức giận của cô vơi đi một nửa…
Viện trưởng lúc này không thể nói gì được nữa…
Khải Vương trong miệng người đàn ông đó có khi nào chính là Collins Khải Vương không?
Nếu phải thì thật đả kích người đi!
Rốt cuộc thì những người này có lai lịch, thân phận gì?
– Tôi mong là chuyện hôm nay viện trưởng đây gặp chúng tôi sẽ không để lộ ra ngoài… Nếu không…
Uy hiếp, trắng trợn uy hiếp…
Sau khi biết được điều mình muốn biết, Lãnh Hàn Quyên cũng không tiếp tục ở lại mà cùng Lăng Lãnh Ngạo rời khỏi!
Thế Phong sau khi hoàn thành việc Lăng Lãnh Ngạo giao thì đã trở lại nói với viện trưởng một câu…rồi thông thả rời khỏi!
Lãnh Hàn Quyên rời khỏi phòng viện trưởng cũng không có trực tiếp đi xem tình hình của hai cha con Dương Thanh Nhân… Hiện tại, cô chưa muốn cho bất cứ ai khác ngoài bà ngoại biết sự tồn tại của cô!
Trở lại xe, lập tức một cô gái đi tới gặp Lãnh Hàn Quyên.
– Lão đại!
Vũ Chi cung kính chào Lãnh Hàn Quyên một cái, nhìn thấy Lăng Lãnh Ngạo bên cạnh cô liền gật gật đầu xem như chào hỏi…
– Lão đại, đã điều tra ra kẻ đứng sau vụ tai nạn!
Vũ Chi cung kính đưa cho Lãnh Hàn Quyên một tập hồ sơ…
Lãnh Hàn Quyên nhận lấy xem sơ qua…
Quả nhiên, đúng là Dương Thanh Sang, Dương Gia Khiêm…tốt, tốt…
Xem ra tôi đã cho các người thông tha quá lâu rồi!
Cơn tức giận của Lãnh Hàn Quyên cơ hồ đã lên tới đỉnh điểm. Lăng Lãnh Ngạo đứng kế bên có thể sắc bén thấy rõ tay cô còn run nhè nhẹ…có lẽ đây là biểu hiện của sự kiềm chế
– Mình về thôi em!
Thấy tâm tình của Lãnh Hàn Quyên đang tệ dần, Lăng Lãnh Ngạo liền đưa tay ôm cô lên xe…
Lúc xe đang chuẩn bị chuyển bánh thì ánh mắt Lãnh Hàn Quyên lỡ đãng nhìn qua kính xe thì nhìn thấy một thân ảnh không quá xa lạ, nhưng cũng chưa quá quen thuộc.
– Thế Phong, dừng xe!
Tuy rằng khó hiểu nhưng Thế Phong cũng làm theo lời cô… Cả lão đại cũng nghe lời chị dâu, thì cậu nghe cũng đâu có gì sai?
– Cậu giúp tôi mờ người phụ nữ đứng tuổi đó đến đây giúp tôi!
Lãnh Hàn Quyên chỉ vào bà Dương đang chuẩn bị bước lên một chiếc xe gần đó…
Từ hôm tạm biệt bà ở bệnh viện đến hôm nay cô vẫn chưa gặp lại bà. Hôm nay bà đến bệnh viện này chắc lý do chỉ có một thôi… Trông bà buồn vậy mà!
Nghe ra giọng nói chị dâu nhà mình có phần ôn hòa, Thế Phong liền tinh ý mà biết dùng thái độ cung kính đi mời bà Dương…