Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 10 - Chương 9

trước
tiếp

Đến buổi tối, Lâm Du cố ý bưng một bồn nước lớn, chuẩn bị tắm cho Hứa Mạch.

Nhìn trong video, Lâm Du bắt đầu mở nút áo Hứa Mạch trước, Hứa Hoán tức giận trừng mắt. Hắn rất muốn chạy qua ngăn cản, nhưng ông nội trước đó đã ra lệnh, không cho phép hắn gây chuyện.

Vì vậy, Hứa Hoán chỉ có thể trợn tròn mắt, không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, chăm chú nhìn chằm chằm bàn tay của Lâm Du. Phàm là Lâm Du có một chút cử động xấu, hắn khẳng định lập tức đem Lâm Du đuổi ra Hứa gia!

Mà Lâm Du, cô quả thật đối với Hứa Mạch không có bất kì lòng xấu nào. Thật sự cô hoàn toàn có thể làm được, chỉ là đơn thuần lau chùi cho Hứa Mạch. Mặc dù, cô thừa nhận, vóc người Hứa Mạch rất tốt, cũng cực kì làm cho người khác mơ mộng.

Nhưng mà bất quá, Lâm Du hoàn lúc đầu còn đánh giá cao trình độ da mặt dày của mình. Vì lau chùi trên người Hứa Mạch, cô hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng mà vừa đụng vào quần Hứa Mạch, Lâm Du dừng một chút, nghiêng đầu nhìn mặt của Hứa Mạch: “Anh chắc chắn, tôi cởi nó, sau này anh tỉnh lại sẽ không tìm tôi tính sổ đi?”.

Hứa Mạch lẳng lặng nằm trên giường, không có mở mắt nhìn Lâm Du, cũng không có bất kì đáp trả lại. Từ khi bị đưa đến bệnh viện cho tới nay, hắn thật giống như chẳng qua là ngủ thiếp đi, lại không có chút triệu chứng tỉnh lại nào.

“Nghe nói qua rất nhiều câu chuyện mỹ nhân ngủ, không nghĩ có một ngày thấy được mĩ vương tử ngủ. Gặp phải anh, mĩ nhân ngủ cũng sẽ thẹn thùng với anh chứ?” Dung mạo Hứa Mạch rất tốt, bất kể lúc nào nhìn, Lâm Du đều cảm thấy rất thoải mái. Không trách, Lâm Nhất Thiên sẽ si mê Hứa Mạch như vậy, làm đủ thủ đoạn cũng sẽ không tiếc.

Hứa Mạch vẫn không có động tĩnh, mặc cho Lâm Du nhìn khuôn mặt hắn xuất thần.

“Anh đã không phản đối, tôi trước hết cởi”. Tay một lần nữa đụng phải quần Hứa Mạch, Lâm Du chần chờ một chút, không xác định liếc Hứa Mạch một cái, “Cởi thật a”.

“Biết sợ sao! Muốn cởi liền cởi, giả bộ cái gì đây?” Nhìn Lâm Du đột nhiên lâm vào quấn quýt, Hứa Hoán sờ cằm một cái,cười không có ý tốt.

Bỗng nhiên, Lâm Du cảm giác sau lưng lạnh cả người. Tầm mắt từ trên người Hứa Mạch dời đi, chính xác đối mặt với Hứa Hoán trên máy thu hình, hơi hơi ngoắc khóe miệng, cởi quần Hứa Mạch ra.

“Có ý gì? Cô ta khiêu khích tôi?” Hứa Hoán vỗ bàn, chỉ video mất hứng tức giận nói.

“Im miệng, im lặng một chút!” Vứa lúc đó, từ cử truyền tới âm thanh rung trời. Ngay sau đó, tàn khốc ra mệnh lệnh,”Đóng máy theo dõi lại, ra ngoài.”

Hứa Hoán mặt đầy tức giận, vẫn nghe lời đóng video lại, đi ra khỏi phòng.

Lâm Du nhắm mắt, sau khi chắc chắn máy theo dõi đã bị đóng lại, thật nhanh đem quần Hứa Mạch kéo lên. Sau đó, cởi vớ Hứa Mạch xuống, vén ống quần Hứa Mạch lên, cẩn thận lau sạch sẽ.

Tất cả mọi người Hứa gia đều biết, tối hôm nay, Lâm Du đã tắm cho Đại thiếu gia. Bất kể tâm tư mọi người phức tạp như thế nào, nhưng bởi vì Hứa Chấn Thiên cho phép, cho nên không có người nào đi vào ngăn trở.Từ đầu tới cuối, ba mẹ Hứa Mạch đều một mực canh giữ ở ngoài cửa, nhưng cuối cùng lại không có đẩy ra cánh cửa kia.

Thật ra tất cả mọi người Hứa gia đều một lòng nghi ngờ, đều có chút không đồng ý với quyết định của Hứa Chấn Thiên. Chỉ bất quá đối mặt với Hứa Mạch đã trở thành người thực vật, tất cả mọi người đều nhất trí giữ vững im lặng.

“Tất cả mọi người đều rất quan tâm anh”, lần nữa mặc chỉnh tề cho Hứa Mạch một cách ung dung, Lâm Du một lần nữa lặng lẽ cho Hứa Mạch uống nước ao, “Cho nên, mau sớm tỉnh lại đi! Tất cả mọi người đang chờ anh.”.

Đút hết nước trong ao, Lâm Du không để ý động tĩnh ngoài cửa, ngồi về mép giường, mở sách ra, tiếp tục vì Hứa Mạch chậm rãi đọc.

Bên kia, bởi vì Hứa gia thu hồi trấn áp, Bác Dương được thở dốc. Lâm Hồng Tín rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, bình tỉnh lại. Ngay sau đó, hắn bắt đầu suy nghĩ kế hoạch mới, tính toán số cổ phần kia trên tay Lâm Du.

“Nhưng mà ba, người không phải nói với Chu Tuyền, cổ phần trong tay Lâm Du cô ta không coi ra cái gì sao?” Lâm Nhất Thiến bắt đầu hồ đồ.

“Nữ nhi ngốc, còn có ai chê tiền nhiều hơn chứ? Hơn nữa, con coi trong tay Lâm Du chỉ có cổ phần Bác Dương? Thời điểm gia gia của con chết, đều lưu thứ tốt nhất cho Lâm Du rồi”. Nhớ tới di sản của Lâm An Yến, Tôn uyển đình trầm mặt xuống, một mực canh cánh trong lòng.

Lâm Hồng Tín dĩ nhiên cũng nghĩ như vậy, gật đầu một cái: “Cho nên, chúng ta bây giờ không thể vạch mặt với Lâm Du”.

“Nhưng mà Lâm Du gả đi Hứa gia rồi! Chúng ta ngay cả thấy cũng không thấy được nó, tính toán vật trong tay nó như thế nào đây?”. Nghe tới phần di sản Lâm Du được hưởng, Lâm Nhất Thiến cũng không vui.

“Hứa gia thì thế nào? Chẳng lẽ Hứa gia sẽ che chở Lâm Du sao? Hai người cũng đừng quên, người ở Hứa gia chính là “Lâm Nhất Thiến”. Là người làm hại Hứa Mạch thành người thực vật! Lâm Du không là cái gì cả! Cứ chờ đi, Lâm Du sẽ không sống tốt được.” Hứa gia, Tôn Uyển Đình không chọc nổi. Nhưng mà Lâm Du, bà nhất định sẽ không bỏ qua.

Nghe Tôn Uyển Đình nói, , Lâm Nhất Thiến như đang suy nghĩ điều gì đó, miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.

ở Hứa gia một thời gian dài, Lâm Du dần dần thích ứng việc chăm sóc Hứa Mạch cả ngày. Mọi người Hứa gia mặc dù đối với cô vô cùng lạnh nhạt, cô vẫn tự mình không quên lặng lẽ đút cho Hứa Mạch uống nước ao, mỗi tối cũng không quên lau chùi thân thể cho Hứa Mạch, chưa từng bỏ quên lần nào.

Khác biệt duy nhất, cũng có lẽ chính là, đối với việc lau chùi thân thể Hứa Mạch cô càng ngày càng thành thói quen, động tác cũng ngày càng không ngượng ngùng, có thể nói là khá tự nhiên.

Ngay những lúc này, nhìn dung nhan khi ngủ của Hứa Mạch phá lệ an tĩnh, Lâm Du chỉ có thể không ngừng an ủi chính mình: đến một thời gian cô lau chùi thân thể cho Hứa Mạch, theo dõi trong phòng sẽ bị gỡ xuống. cho dù cô không đối với Hứa Mạch làm chuyện gì, ở trong mắt tất cả mọi người, cô chính là dở trò với Hứa Mạch, chiếm hết tiện nghi! Vậy cho nên, không chiếm thì phí, chỉ có thể tạm thời ủy khuất Hứa Mạch không thể nào phản kháng rồi…

Tại Lúc Lâm Du chăm sóc Hứa Mạch càng ngày muốn gì được nấy,tại lúc Hứa gia đối với Lâm Du ôn hòa hơn, Lâm Hồng Tín cùng Tôn uyển Đình tìm tới cửa.

Lâm Du có nghĩ qua, đối với tính tình Lâm Hồng Tín cùng Tôn uyển Đình nhất định sẽ không nhịn được tìm đến, lại không nghĩ rằng tính nhẫn nại của hai người này quá kém, thậm chí nữa tháng cũng không chịu được.

Mặc cho Lâm Hồng Tín cùng Tôn uyển Đình ở ngoài cửa lớn chờ, Lâm Du mặt không đổi sắc mở sách ra trang kế tiếp, tiếp tục chậm rãi đọc.

“Cô chắc chắn không gặp bọn họ?” gõ cửa phòng Hứa Mạch, Hứa Chấn Thiên không có đi vào, chẳng qua là đứng ở cửa hỏi.

“Chỉ cần Bác Dương không đổ, trong tay của con liền không thiếu tiền. Có gặp hắn hay không, cũng không ảnh hưởng việc con lấy hoa hồng được chia ở Bác Dương” Không có để sách trong tay xuống, Lâm Du không nhúc nhích ngồi chỗ đó, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.

“Cô không muốn báo thù?” Nếu thật sự như Lâm Du từng nói, vợ chồng Lâm Hồng Hiên là bị hại chết, biểu hiện của Lâm Du không phải quá mức trấn định rồi sao. Bất quá là một nha đầu hai mươi mấy tuổi, Hứa Chấn Thiên lại phát hiện, ông vẫn luôn không nhìn thấu Lâm Du.

“Muốn. Nhưng đến giờ con vẫn chưa có cái năng lực đó.” Lâm Du chưa từng nghĩ đến việc nhờ Hứa gia giúp đỡ cô báo thù, cô chẳng qua là mong Hứa gia có thể giúp cô bảo vệ những thứ cô có. Đợi đến khi cô có năng lực phản kích, nhất định sẽ không nương tay.

Hứa Chấn Thiên trầm mặc một chút, trầm giọng nói: “ Chỉ cần cô không có ý đồ xấu vớ Hứa Mạch, Hứa gia sẽ bảo hộ cô cả đời”.

“Cảm ơn” Lâm Du nhẹ nhàng cảm tạ, tiếp tục chậm rãi đọc sách. Đối với việc có ý đồ xấu với Hứa Mạch? Nếu như cô nói cho Hứa Chấn Thiên, trên đời này người cô tuyệt đối sẽ không làm tổn thương, chính là Hứa Mạch! Hứa Chấn Thiên có tin hay không? Chắc là sẽ không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.