Dịch: CP88
***
“Cận Ngụ Đình, anh vừa rồi ở đâu?”
Anh buông tay đang ôm lấy cô, đứng trước mặt Cố Tân Tân, “Tôi đã nói cô đừng có chạy lung tung thì cô phải ngồi đó ngoan ngoãn đợi, nếu vậy thì ai có thể đổ oan cho cô?”
“Nếu như tất cả người trong phòng đều bàn luận mấy thứ tin đồn bát quái của anh, anh cảm thấy tôi nên giả vờ câm điếc tiếp tục ngồi đó sao?”
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt vì lạnh mà trắng bệnh của cô, “Đừng có đẩy tội lên người tôi, tôi thì có cái tin đồn gì được?”
Người đàn ông mặc độc một chiếc áo sơ mi đứng trong gió rét, ánh mắt sáng như sao, bộ dạng hiên ngang, Cố Tân Tân đưa tay làm bộ sửa sang lại cổ áo cho anh, sau đó nhón chân lên, hai gò má cơ gồ muốn dán lên mặt Cận Ngụ Đình. “Người đánh anh ta không phải là tôi, mà là anh hai của anh đấy.”
Cận Ngụ Đình một tay ôm eo cô, Cố Tân Tân hơi lui lại thân thể, trán lơ đãng đụng vào khóe miệng của anh, cô ngẩng đầu nhìn vào một mảnh sâu thăm thẳm trong mắt anh, “Anh cảm thấy, anh trai anh sẽ vì cái gì mà ra tay?”
“Cố Tân Tân, cô nghe được những gì rồi?” Sắc mặt Cận Ngụ Đình lúc này so với vừa rồi như hai người khác nhau, không đến nỗi giận tím mặt nhưng trong thần sắc đã lộ ra âm trầm.
Cô nghiêng khuôn mặt nhỏ, muốn lùi về phía sau, nhưng eo lại bị anh ôm chặt kéo lại.
“Tôi với Chu thiếu gia thật sự là không nhắc đến tên của anh, tôi chỉ nói, tôi thấy người đánh chính là Cận Hàn Thanh.” Cố Tân Tân hay tay chống trước ngực Cận Ngụ Đình, bàn tay anh khẽ vuốt lưng cô, cô đưa bàn tay che khóe miệng, “Chu thiếu gia nói, anh ta không cần biết người động thủ là ai, nhất định muốn tôi gánh tội thay. Tôi liền hỏi anh ta, nếu như tôi là em dâu của Cận Hàn Thanh thì chuyện này nên xử lý thế nào đây?”
Cận Ngụ Đình thả tầm mắt ra xa, tựa hồ khẽ cắn răng, “Đây chính là cái gọi là không nhắc đến tên tôi của cô?”
“Tôi cũng không có nói “Cận Ngụ Đình” nha, vậy nên có thể tính là không hề dính hào quanh của anh mà.”
“Cố Tân Tân, cô cũng có cái gan thật lớn!” Cận Ngụ Đình trượt tay về phía sau cổ cô, ngón tay tiến vào trong lớp vải, “Anh hai có thù tất báo, cô nên cẩn thận một chút.”
“Tôi đã nói với Chu thiếu gia rồi, người đàn ông kia chọc giận anh hai hẳn là có nguyên nhân. Việc này tốt nhất không nên lộ ra ngoài, tôi bị anh ta vu khống là cố ý hại người nhưng tôi đồng ý trao đổi danh dự với anh ta, dù sao vừa rồi có nhiều người vây quanh xem như vậy, anh ta chỉ cần đem chuyện này xử lý thỏa đáng thì tôi cũng sẽ không so đo với anh ta làm gì.” Cố Tân Tân bị ngứa, hơi tránh đi, đôi mắt cười kéo dài hơn. “Anh xem, anh hai căn bản sẽ không biết tôi bán đứng anh ấy.”
Cận Ngụ Đình hơi thất thần, trước đây rõ ràng anh thấy Cố Tân Tân không như thế này. Anh vừa mới đứng trong nhà kính nhìn cô, cô không có một chút nào lộ thần sắc hoang mang, thân phận của cô chắc chắn chưa bao giờ phải trải qua những trường hợp vô duyên vô cớ như vậy, có thể coi như không biết Chu thiếu gia là ai, nhưng cũng nên bị nửa lọ thủy tinh trong tay anh ta hù chết mới phải.
Có thể toàn bộ vẻ vô hại hiền lành của cô trước đây chỉ là giả vờ.
“Cô đây là cáo mượn oai hùm.”
Cố Tân Tân không ngại bị anh nói như vậy, “Chỉ cần có thể chuyển nguy thành an, với tôi làm cái gì cũng không quan trọng.”
Anh khinh thường nhếch khóe môi, “Vì vậy nên cô phải nhớ, có những lúc đúng sai không thể giải quyết được vấn đề, nếu như cô đủ mạnh, thì dù có làm bao nhiêu trò xấu vẫn sẽ có người thay cô nghĩ cách che lấp. Nếu như cô mềm yếu dễ bị bắt nạt, thì cũng đừng trách bị người ta túm lấy làm hình nhân thế mạng.”
Những câu nói này, trong hai mươi năm cuộc đời cô chưa bao giờ có một ai nói với cô cả.
Từ nhỏ cô được dạy dỗ chính là phải làm người chân thành, lương thiện.
“Cận Ngụ Đình, lẽ nào anh vẫn luôn được dạy như vậy hay sao?”
“Điều này còn cần phải dạy à?” Cận Ngụ Đình nghe xong câu hỏi của cô, buồn cười nói, “Lần này cô gặp thiệt thòi, có phải là đã hiểu ra?”
Cố Tân Tân nhìn vết máu uốn lượn trên mặt đất, gật gật đầu.
Sau bữa tiệc, Cố Tân Tân đi theo Cận Ngụ Đình ra ngoài, Chu gia còn sắp xếp người trong nhà đích thân đưa tiễn.
Ngồi vào trong xe, thời gian không còn sớm, Cố Tân Tân cởi giày cao gót, Cận Ngụ Đình nhìn thấy nhưng cũng không nói gì.
Bóng đêm buông xuống dày đặc, đèn đường lao vun vút qua cửa kính xe, từng đường từng đường chiếu lên khuôn mặt người bên trong xe, Khổng Thành lên tiếng, phá vỡ không gian tĩnh mịch, “Cửu gia, tám giờ sáng mai tôi qua đón ngài, Cận thị trưởng dặn dò bảy rưỡi ngài ấy sẽ đến sân bay.”
“Ừ.”
Xe chạy như bay trên đường, gần đến nhà, chợt ngã ba phía trước không xa xuất hiện một chiếc xe màu đen sang trọng vòng tay lái, đi song song với xe của Cận Ngụ Đình.
Cố Tân Tân nhìn chiếc xe đó cũng đi vào trong, đến cửa cùng dừng lại với xe bên này, tài xế bấm còi.
Chiếc xe bên cạnh hạ cửa xuống, Khổng Thành thấy vậy nháy mắt ra hiệu cho tài xế.
Cố Tân Tân dựa đầu vào cửa, nhìn tấm kính màu trà từ từ hạ xuống, Cận Hàn Thanh ngồi bên trong, cánh tay anh ta gác lên cửa xe, quét mắt qua mấy người bên này một lượt.
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, nhưng Cố Tân Tân không thể trầm mặc theo anh mà khẽ lên tiếng chào hỏi, “Anh hai.”
“Vừa mới về?”
“Vâng.”
Cố Tân Tân nhìn thấy bên cạnh anh ta hình như còn có người, Cận Hàn Thanh đang đợi cánh cửa sắt mở ra, thần sắc lãnh đạm, ngày thường anh ta cũng không thường phản ứng lại người khác. Tầm mắt anh ta liếc tới Cố Tân Tân, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc, “Đêm nay chơi vui không?”
“Cũng tạm ạ.”
“Cận tiên sinh……”
Cố Tân Tân tai thính nghe được một giọng nữ truyền vào tai, cô gái ngồi cạnh Cận Hàn Thanh lúc này đang kề mặt lên ngực anh ta, nửa mặt ẩn sau mái tóc lượn sóng xõa tung.
Phía trước cửa sắt chầm chậm mở ra, Cận Hàn Thanh ném đầu thuốc đi rồi thu cánh tay về, cửa kính hai xe cũng đồng thời được kéo lên.
Tiến vào đại viện, một đi về hướng Đông, một về phía Tây, Cố Tân Tân nhìn Cận Ngụ Đình bên cạnh, “”Anh hai sao lại mang phụ nữ về nhà vậy?”
Thương Lục rõ ràng là đang ở tòa nhà phía Đông, Cận Hàn Thanh ngang nhiên mang theo phụ nữ bên ngoài về nhà qua đêm?
“Chuyện riêng của người ta cô cũng muốn quản?”
“Chị dâu tuy là điên rồi, nhưng vẫn cùng anh hai sống dưới một mái hiên, anh ấy như vậy không phải là càng kích thích chị ấy sao?”
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, Khổng Thành lén lén lút lút liếc hai người qua gương, Cố Tân Tân mới đến đây nên dĩ nhiên cũng sẽ có nhiều chuyện không hiểu.
Xe sắp trở lại tòa nhà phía Tây, ánh mắt Cận Ngụ Đình khẽ giương, “Tiếp tục đi thẳng đi, chúng ta đi tới tòa nhà chính.”
Khổng Thành không hiểu, Cố Tân Tân mệt rũ cả người lúc này chỉ muốn tắm nước nóng rồi ngủ một giấc. Tay cô xoa xoa gót chân, tuy là cả đêm đi đôi giày đắt tiền nhưng trả giá chính là gót chân đau điếng.
“Anh có chuyện gì sao? Tôi muốn về nghỉ ngơi.”
Giọng Cận Ngụ Đình thanh đạm như nước: “Không mất nhiều thời gian lắm đâu.”
Đèn trong tòa nhà chính vẫn còn sáng, xe dừng lại, Cố Tân Tân xỏ giày, tài xế thay cô mở cửa.
Khổng Thành quay đầu lại đối mắt với Cận Ngụ Đình, “Cửu gia.”
“Tùy cơ ứng biến đi.”
“Vâng.”
Cận Ngụ Đình đi đến bên cạnh Cố Tân Tân, cô miễn cưỡng lên tinh thần từ trong xe đi ra, gió lạnh điên cuồng đập vào cô khiến cô rụt cổ lại, Cận Ngụ Đình ôm eo cô đi vào trong.
Tiến vào phòng khách, Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham đang định lên lầu nhìn thấy bọn họ thì dừng chân lại. “Lão Cửu, mới về đấy à?
Cố Tân Tân đi theo anh, anh đi hơi nhanh, mà cô mỗi bước chân đều có thể cảm giác được đau thấu tim.
Cận Ngụ Đình ném chiếc áo khoác cầm trên tay ném xuống ghế salon, “Hôm nay ở Chu gia suýt chút nữa gây ra chết người.”
“Cái gì?” Tần Chi Song nhìn thấy Cận Vĩnh Nham ngồi lại xuống ghế, “Xảy ra chuyện gì?”
“Phải hỏi anh hai rồi, anh ấy ra tay, máu tươi văng tung tóe chỗ ấy, tiếc là hai người không nhìn thấy.”
Cố Tân Tân theo bản năng dừng chân, cô không biết vì sao Cận Ngụ Đình lại nhắc tới chuyện này, vừa rồi chính anh nói Cận Hàn Thanh có thù tất báo, còn bảo cô phải cẩn thận mà.
Mà chuyện của Chu gia không phải là cô đã xử lý thỏa đáng rồi sao? Anh ta bây giờ lại nói hết ra, Cận Hàn Thanh nhất định sẽ biết, đây không phải là đem cô đẩy ra sao?
—— lời tác giả ——
Đề cử bộ truyện mới của bảo bảo nhà ta 《Ngàn vạn sủng thê》, vô cùng vô cùng hay, không cho bỏ qua, đi ngang qua nhất định phải đọc thử 》
Tác giả: Tịch Hề
Ban đầu, Cố Duy Thâm là bị cô hấp dẫn, chính là vì cái tên của cô.
Hắn nói, “Quý Sênh Ca, là hàng đêm đều ca hát sao?”
Cô cười, nói với hắn: “Tam thiếu thật có thể hàng đêm nghe hát?”
……
Cố gia lịch sử trăm năm, danh chấn thành Vân Giang. Cháu đích tôn Cố gia Tam thiếu cũng chính là nhân vật hào môn đứng đầu.
Tuổi trẻ nhưng thủ đoạn, nắm giữ quyền lực cao nhất trong gia tộc. Người ngoài đều biết Tam thiếu thuở nhỏ được cưng chiều, được Cố lão gia chọn làm người thừa kế trong tương lai.
Mà cô, cũng chỉ là đứa con gái không được yêu thương trong Quý gia, chịu đựng khinh thường do được sinh ra bởi vợ lẽ, với thân phận cao quý của hắn cách xa vô cùng
Đối mặt với những nghi ngờ từ bên ngoài, ngón tay Quý Sênh Ca ngả ngớn trước ngực người đàn ông, trêu đùa cavat của hắn, ngữ khí bất mãn, “Anh nghe đi, bọn họ đều nói em không danh chính ngôn thuận.”
***
Bát Bát: Đọc chùa là không tốt nha:))))))