Dịch: CP88
***
Ánh mắt Cận Ngụ Đình giống như hận không thể xé Cố Tân Tân ra thành từng mảnh, mà cô hẳn là cũng chẳng hể sợ hãi, xem ra đã đến bước đường này rồi cô cũng chẳng có gì để sợ hãi nữa.
Bây giờ cô đã có Tu Tư Mân đứng phía sau hậu thuẫn, hơn nữa hắn còn cực kỳ dung túng cho cô, nhiều hơn nữa đau đớn và thương tổn cũng đừng hòng có thể quấn lên người Cố Tân Tân.
Cận Ngụ Đình bỗng nhiên bật cười, “Em muốn tôi cưới Thương Kỳ?”
“Thương nhị tiểu thư để lọt vào mắt anh đã hao phí không ít tâm tư, sao anh có thể phụ lòng cô ta như vậy được chứ?”
Cận Ngụ Đình nhìn cô chăm chú, “Được, em muốn tôi cưới em ấy, tôi sẽ làm như em mong muốn.”
Anh vốn nghĩ làm như vậy có thể khiến cho Cố Tân Tân nhìn anh nhiều hơn một chút, dù là vẻ mặt khó có thể tin cũng được, hay là dáng vẻ hận anh đến nghiến răng nghiến lợi cũng không sao. Thế nhưng anh thế nào cũng không ngờ được Cố Tân Tân nghe xong không những không giận dữ mà còn vỗ tay tán thưởng, “Rất tốt, đầu gỗ mục đã được ném vào dòng sông(*).”
(*) ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cùng một giuộc
Cận Ngụ Đình biết đây không phải lời gì hay ho, dù sao cũng đã dùng tới ba chữ đầu gỗ mục rồi.
Cố Tân Tân thấy anh mặt không biểu cảm, có lẽ là nghe không hiểu, “Từ nhỏ đến lớn Cửu gia đều là nghe được những thơ từ ca phú thanh nhã, mấy câu nói như thế này hẳn là chưa được nghe bao giờ đi. Anh có thể từ từ lĩnh hội.”
“Vì thế nên tôi có cưới Thương Kỳ hay không cũng không đáng để em để tâm nữa.”
“Anh và tôi sớm đã mỗi người một ngả, anh cưới ai cũng không liên quan gì đến tôi.”
Cố Tân Tân nói xong, liếc nhìn đồng hồ trên tay, “Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi.”
“Cố Tân Tân, em đắc tội với nhiều người như vậy, chưa từng nghĩ tới tương lai sẽ phải đối mặt với bao nhiêu kẻ địch sao? Em dám cướp tài nguyên trong tay Tiêu Tụng Dương. Em đừng nhìn bình thường anh ta cười cười nói nói, đến lúc cũng sẽ không khác gì rắn hổ mang há miệng đớp em.”
Cô đã đứng lên, nghe anh nói vậy thì hơi cúi người chống tay lên mép bàn, “Anh yên tâm, Tu Tư Mân và Tiêu Tụng Dương vẫn có hợp tác qua lại trên công việc, dù anh ta có biết tôi đào góc tường của anh ta thì cũng sẽ không làm gì tôi được.”
Huyệt thái dương của Cận Ngụ Đình nổi lên gân xanh, cô một câu Tu Tư Mân hai câu Tu Tư Mân, dùng ba từ này đến thuận miệng.
Cố Tân Tân cầm túi nghênh ngang rời đi, ra đến ngoài liền hướng về trong phòng. “Không biết Cận tiên sinh đã tính tiền chưa. Lát nữa Cửu gia ra ngoài nhớ hỏi một tiếng để đỡ bị người ta ngăn ngoài cửa không cho đi.”
Cô bước chân ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Cố Tân Tân vừa đi được hai bước liền nghe được tiếng đồ đạc đổ vỡ, cô cũng chẳng buồn quản trong lòng anh dễ chịu hay không dễ chịu, Cận Ngụ Đình không thiếu tiền, chút tiền này cũng không phải là anh không bồi thường nổi.
Thứ bảy đó Tu Tư Mân cho người dẫn Tu Thiện Văn đến.
Cố Tân Tân và cô gái nhỏ này rất hợp nhau, cô bé tuy là học hành vất vả nhưng rất biết điều, chuyện học hành chưa bao giờ phải khiến bọn họ bận lòng.
Bộ lễ phục lần trước Cố Tân Tân đặt đã được gửi đến, cô mặc thử, kích thước vừa vặn, mỗi một chi tiết nhỏ đều chuẩn xác đến hoàn mỹ.
Ngày hôm sau có tiệc tối, Tu Tư Mân dự tính mang Tu Thiện Văn cùng đi. Cô bé còn chưa quen với nơi này, hắn không yên tâm để cô bé ở nhà một mình. Cuối cùng nghĩ vẫn là đưa theo bên mình sẽ an toàn hơn.
Hồi Cố Tân Tân ở cùng Cận Ngụ Đình đặc biệt không thích tham gia tiệc rượu, cô luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập với thế giới kia. Nhưng bây giờ thì khác, cô biết rõ bản thân mình còn quá yếu, cô cũng hiểu rõ mình cần phải làm quen thêm nhiều người, đó mới có thể khiến bản thân càng ngày càng cường đại.
Ngày hôm sau.
Cận Ngụ Đình vừa mới đi xuống, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Thương Kỳ.
Anh đi xuống lầu, nhìn thấy Thương Kỳ và Khổng Thành đứng chung một chỗ đang tám chuyện.
“Cửu ca.”
Trên cánh tay Cận Ngụ Đình vắt chiếc áo khoác, Thương Kỳ bước nhanh về phía trước, “Cửu ca, tiệc tối anh vẫn chưa có bạn nhảy phải không?”
“Em cũng phải đi?”
“Vâng, ba mẹ em cũng tới.”
Cận Ngụ Đình đi đến trước bàn ăn, liếc nhìn bữa sáng bày trên bàn, “Sao sớm vậy đã đến đây rồi?”
“Mẹ em đến thăm chị, em tiện đường qua đây hỏi anh.”
Cận Ngụ Đình ngồi xuống chỗ của mình, “Hỏi anh cái gì?”
“Chuyện bạn nhảy đó, trùng hợp em cũng đang chưa tìm được nè.”
Cận Ngụ Đình cũng không nhấc mi mắt lên một cái, anh biết đêm nay Cố Tân Tân cũng sẽ tới, ý tứ của Thương Kỳ lại quá rõ ràng. Nếu anh đồng ý, chưa biết chừng Cố Tân Tân thấy được anh mang theo cô ta tới sẽ lại hiểu lầm.
Người đàn ông xé giấy gói, miệng nhả ra vài chữ. “Em tìm người khác đi.”
Nét mặt Thương Kỳ hơi trầm xuống, nhưng vẫn không kìm được hỏi, “Vì sao thế? Không phải là anh cũng chưa tìm được ai sao?”
Cận Ngụ Đình liếc nhìn Khổng Thành đứng bên cạnh, “Cậu tùy tiện sắp xếp một người đi.”
Với Cận Ngụ Đình mà nói, tìm bạn nhảy cũng không có điều kiện gì quá hà khắc, chỉ cần vóc người không để cho anh mất mặt là được. Trước khi anh kết hôn cũng không có bạn gái cố định, đều là do Khổng Thành sắp xếp mang tới. Trong lòng những người khác đều rất rõ ràng, Cận Ngụ Đình không có ý nghĩ ám muội không rõ với bọn họ, mà những cô gái được sắp xếp cũng sẽ không bao giờ dám có tâm tư riêng với anh, sau khi nhận được thù lao sẽ ngoan ngoãn mà rời khỏi.
“Cửu ca, anh có ứng cử viên sẵn ở đây lại không chọn, em tệ đến mức không thể dẫn ra ngoài sao?”
Cận Ngụ Đình hơi quét mắt sang cô ta, ngoài miệng không chút lưu tình nói. “Em quá lùn.”
“Gì cơ?” Ý cười nơi khóe miệng của Thương Kỳ cứng đờ, “Em có thể đi giày cao gót mà.”
“Dù có đi loại Hận Thiên Cao(*) thì cũng không giấu được khuyết điểm chân ngắn của em, anh khuyên em vẫn là nên tìm một người bạn nhảy thấp một chút. Nếu thật sự không tìm được thì nói, anh kêu Khổng Thành sắp xếp cho em một người.
(*) Hận Thiên Cao (giày), từ lưu hành trên internet, gót giày cao từ 10~15cm. Ban đầu chỉ gọi đùa với những loại giày cao thái quá, sau này Hận Thiên Cao trở thành từ thịnh hành (Trước ta vẫn nghĩ loại này phải cao ít nhất 20cm, vì trên weibo thi thoảng cũng thấy nhắc đến, mà có lẽ này trên baike nên nó vẫn có chút không cập nhật kịp xu hướng hơ hơ)
Thương Kỳ bốc hỏa, nhưng kế hoạch không thành cô ta cũng sẽ không từ bỏ, liền giống như lúc trước làm nũng. “Cửu ca, anh quá đáng, em cũng đâu tính là quá thấp đâu. Mà lúc trước cũng không phải là anh chưa từng mang em theo mà.”
“Lúc trước là lúc trước, từ giờ sẽ không dẫn theo nữa.”
Đôi môi Thương Kỳ run rẩy, nửa câu cũng không sao nói ra nổi, Cận Ngụ Đình thấy Khổng Thành đứng bên cạnh không nói gì thì lên tiếng, “Ngồi xuống ăn cùng đi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi Kỳ Kỳ, lúc trước có phải em bị thương?”
Anh bất thình lình bật ra câu hỏi này khiến cho Thương Kỳ không khỏi hồi hộp trong lòng. “Bị thương gì cơ?”
“Không phải có một khoảng thời gian em không ra ngoài sao?”
Thương Kỳ không khỏi nhìn kỹ vẻ mặt của Cận Ngụ Đình, trong lòng âm thầm suy đoán hàm ý của anh. Anh nói bị thương, hẳn là vết thương trong lần cô ta lén đi gặp Cố Tân Tân?
“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không quá đáng lo.”
“Sao lại bị thương?”
Địa điểm bọn họ gặp mặt là do Thương Kỳ chọn, mà sở dĩ cô ta chọn nơi đó cũng là bởi vì đó là nhà hàng của bạn cô ta mở. Cho nên sau cô ta cũng không lo Cận Ngụ Đình có thể tra ra được ngày đó đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta bị thương là thật, vết thương trên đùi cũng không thể che giấu. Vạn nhất có một ngày Cố Tân Tân nói thẳng ra, lại thếm mắm dặm muối vào, khi đó Cận Ngụ Đình hỏi lần nữa sợ là cô ta khó mà nói rõ rồi.
“Cửu ca, sau khi Cửu tẩu rời khỏi tòa nhà Tây thật ra đã tới tìm em. Lúc trước em cũng đã kể với anh rồi đó, chị ấy muốn em ở trước mặt anh rể thay chị ấy cầu xin.”
Cận Ngụ Đình chăm chú lắng nghe lời của Thương Kỳ, không bỏ sót dù chỉ một câu chữ, “Sau đó thì sao?”
“Em không đồng ý. Sau khi chị em sảy thai, em chỉ nói một câu Cửu tẩu không phải người như vậy với anh rể thôi mà anh ấy đã phát hỏa với em. Em thật sự không dám lần nữa mở miệng cầu xin anh ấy, lại nói chị em…… chị ấy sảy thai, sau đó phát điên đến mức cả người đầy vết thương. Nhìn chị ấy như vậy, mỗi lần muốn mở miệng cầu xin thay Cửu tẩu em đều không sao mở miệng nổi.” Thương Kỳ nói tới đây, vẻ mặt không một chút lệch nhịp, đến vành mắt cũng ửng hồng. “Cửu ca, anh cũng biết lúc trước quan hệ của em và Cửu tẩu tốt đẹp thế nào, nhưng bây giờ nói gì cũng đều quá muộn rồi. Chị ấy chỉ trích em giả mù sa mưa, nói nhìn rõ bản tính của em, còn nói em thấy chết không cứu. Hơn nữa chị ấy vẫn rất canh cánh chuyện của chị em, nói tình cảm đã bị tổn thương. Em biết chị ấy không thể bình tĩnh để nói chuyện nên không muốn tranh luận với chị ấy nữa mà bỏ đi, vậy mà chị ấy lại đập vỡ chén trà rồi rạch lên đùi em.”
Khổng Thành nghe được thì không khỏi giật mình, Thương Kỳ cũng không cho Cận Ngụ Đình xem vết thương.
“Thật ra điều này cũng không khó để giải thích, những tháng ngày sau khi rời khỏi Cận gia hẳn là cũng không dễ chịu gì. Cô ấy theo lẽ dĩ nhiên sẽ hận tất cả những người liên quan đến việc này, bao gồm cả Cận phu nhân, mà cô là em gái của Cận phu nhân nên cũng không thể chạy thoát.” Khổng Thành cũng là tùy việc mà xét, đứng ở góc độ của anh ta thì phân tích như vậy một chút cũng không sai.
Thương Kỳ nghe hết thảy vào trong tai, không khỏi mừng thầm trong lòng, Khổng Thành đúng là trở thành công thần của cô ta.
Cận Ngụ Đình biết từ sau khi anh bị mang vào sở cảnh sát lần trước Khổng Thành đã không còn tin tưởng Cố Tân Tân nữa. Anh ta ở bên cạnh anh lâu như vậy, trước giờ làm việc đều rất trầm ổn, đều không dễ dàng tin tưởng người khác.
“Nhưng dù có là nói như vậy thì cô ấy cũng sẽ không làm tổn thương Thương Lục, đặc biệt là sẽ không tiết lộ ra bệnh tình của cô ấy cho người khác.” Khổng Thành suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói. “Nếu cô ấy thật sự tiết lộ ra ngoài, Cận tiên sinh sẽ không tha cho cô ấy.”
Thương Kỳ ngồi bên cạnh không nói nữa, những câu nói này nếu như là do chính cô ta nói ra sợ sẽ chỉ khiến cho Cận Ngụ Đình nghi ngờ.
Cận Ngụ Đình tùy tiện ăn hai miếng, sau đó buông đũa xuống. “Ăn cơm không nói ngủ không nói, sao hôm nay lại nói nhiều như vậy?”
Khổng Thành vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, được rồi, hôm nay anh ta đúng là nói hơi nhiều.
Ăn xong bữa sáng, Cận Ngụ Đình liếc Thương Kỳ vẫn còn ngồi tại chỗ, “Em còn chưa phải đi sao?”
“À.” Thương Kỳ chậm chạp đứng dậy.
Cận Ngụ Đình đi tới cửa, đứng lại đợi, chờ sau khi cô ta đi ra ngoài mới thuận tay đóng cửa lại.
Thương Kỳ không ngờ được hôm nay cô ta lại ăn phải chè bế môn(*), mà Cận Ngụ Đình thì càng không nể mặt cô ta mà xỉ vả.
(*) từ chối không cho khách vào nhà
Mãi đến tận tối Thương Kỳ mới gặp được bạn gái của Cận Ngụ Đình, da dẻ trắng nõn, vóc người cao gầy, đàn ông quả nhiên đều là loài động vật thị giác.
Lúc Cố Tân Tân khoác tay Tu Tư Mân xuất hiện đã đưa tới ồn ào không nhỏ, dù sao Tu Tư Mân ít khi lộ diện ở Lục Thành, mà Cố Tân Tân lúc trước cũng coi như từng cùng Cận Ngụ Đình tham gia những bữa tiệc lớn nhỏ, cái vòng tròn này chỉ có lớn bằng ngần ấy nên không ít người liếc mắt một cái là nhận ra cô.
Có người không sợ chết tiến lên chào hỏi, “Không phải là Cửu phu nhân của Cận gia đây sao?”
Tu Tư Mân liếc cô ta một cái, “Nhìn cho kỹ, đây là Tu phu nhân.”
“Tu phu nhân?”
Cố Tân Tân hào phóng đưa tay ra. “Xin chào.”
Cận Ngụ Đình thu hết cảnh này vào trong mắt, lúc này có lẽ người không có tư cách nói chuyện nhất chính là anh.
Thương Kỳ đứng bên cạnh Thương phu nhân, Thương phu nhân cũng nhìn về phía đó. “Kỳ Kỳ, mẹ không nhìn nhầm chứ, kia là Cố Tân Tân?”
“Vâng.” Cô ta nhẹ nhàng đáp lại.
“Người đứng bên cạnh cô ta là ai?”
Thương Dư Khánh trả lời bà ta, “Người Tu gia, Tu Tư Mân.”
“Sao cô ta lại có thể đứng bên cạnh người của Tu gia?”
“Quả nhiều như vậy làm gì.” Thương Dư Khánh thu lại tầm mắt, chuyện lần trước không thành công, hai tên kia ảo não mò về thật sự khiến cho ông ta đến nay vẫn chưa thể nguôi cơn giận. Cố Tân Tân thế nào thì cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường chưa va chạm nhiều với xã hội mà thôi, nhưng đứa con gái bảo bối trong vòng tay ông ta lại vì cô mà chịu nhiều đau khổ đến vậy. Từ ban đầu ông ta đã không thích Cố Tân Tân, mấy lần Thương Lục xảy ra chuyện không phải đều là bởi vì cô sao?
“Người bên cạnh bọn họ là ai thế ạ?” Thương Kỳ khẽ hỏi.
“Tu Tư Mân có một người em gái, nhìn dáng dấp đó thì có lẽ đúng là con bé đi.”
Thương phu nhân khẽ lắc lắc đầu, “Quả nhiên là thủ đoạn cao minh, không trách có thể giấu diếm lâu đến như vậy, trước lúc Thương Lục sảy thai vẫn có thể yên ổn sống trong Cận gia.”
Cận Ngụ Đình nhìn Cố Tân Tân đi qua đi lại trong đám người, trước đây cô rất bài xích mấy loại xã giao kiểu này, dù là bị anh dẫn theo thì cũng chỉ tìm một chỗ yên lặng mà ngồi xuống. Nhưng bây giờ rõ ràng không giống, cô đang chủ động đi kết bạn với người khác, thậm chí còn có thể nói chuyện đến vui vẻ, giống như đó là những bạn bè trưởng bối mà bản thân đã quen biết rất lâu.
Anh có chút không sao hiểu được Cố Tân Tân của hiện tại, luôn cảm thấy cô đang đeo một tấm mặt nạ, dù anh có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể kéo tấm mặt nạ kia xuống.
Thương phu nhân thu lại tầm mắt đặt trên người Cố Tân Tân, lại nhìn Cận Ngụ Đình đứng ở phía xa dẫn theo bạn gái.
“Cũng không biết bác Tần của con có đề cập chuyện kia với Lão Cửu không nữa.”
“Chuyện gì?” Thương Dư Khánh liếc mắt sang phía bà ta.
“Ông bị hồ đồ rồi hả? Biết rõ còn hỏi.”
Thương Dư Khánh còn chưa phản ứng lại, Thương Kỳ đã kéo cánh tay Thương phu nhân, “Mẹ, đừng nói nữa.”
“Vì sao thế?”
“Chuyện như vậy đâu thể để cho nhà gái nói ra trước chứ?” Nguyên nhân quan trọng nhất chính là lúc trước Cố Tân Tân đã nói ra lời kia, nếu như Thương phu nhân bây giờ còn xông tới nói với Cận Ngụ Đình chuyện kết thông gia thì không phải là tự mình nhảy vào hố sao?
Thương Kỳ dĩ nhiên không cam lòng từ bỏ cơ hội này, nhưng cô ta nhất định phải khiến cho Cận gia là người mở lời trước, chỉ có để cho Tần Chi Song mở miệng trước thì cô ta mới có thể có một cái bậc thang đi xuống.
“Đúng rồi nhỉ, vậy để mẹ nói qua bác Tần của con, chuyện này chỉ có thể chờ cho bà ấy ra mặt.”
Tu Thiện Văn đi bên cạnh Cố Tân Tân, không ngừng kéo vạt áo của cô, “Chị dâu.”
“Làm sao thế?”
“Giày này đi nhiều đau chân quá, với cả nơi này cũng chán quá đi.”
Cố Tân Tân liếc chân cô bé một cái. Dù cô đã cố gắng chọn một đôi giày thoải mái nhất, nhưng ngày thường Tu Thiện Văn đều là đi giày thể thao đến trường, trong một vài giờ khó mà có thể quen được đi giày cao gót.
“Vậy để chị tìm cho em một chỗ ngồi xuống.”
“Vâng.”
Tu Tư Mân khoác lên bả vai cô bé, “Em không quen thuộc chỗ này, vẫn là đi theo sát bọn anh thì hơn.”
“Anh, em cũng không còn nhỏ. Với cả nơi này nhiều người, lúc tiến vào cửa còn có nhiều bảo an như vậy, anh còn sợ sẽ có người gây bất lợi cho em sao?” Tu Thiện Văn vốn là trong ngày thường đã được Tu Tư Mân bảo vệ rất tốt, lần trước sau khi Tu Tư Mân trở về từ cõi chết dọa cô bé sợ gần chết, từ đó những nơi nguy hiểm cô bé sẽ không đi, càng không gặp những con người nguy hiểm.
“Để Tống tỷ tỷ đi theo con bé.” Cố Tân Tân nói xong, dẫn Tu Thiện Văn đến khu nghỉ ngơi, “Em ngồi đây không được chạy lung tung nha. Nếu quá buồn chán thì lấy chút đồ ăn, cũng có thể nghịch điện thoại.”
“Vâng.”
Tống Vũ Ninh ngồi xuống bên cạnh Tu Thiện Văn, hướng về phía Cố Tân Tân nói, “Chị ở đây rồi, cứ yên tâm đi đi.”
“Ừm.”
Thương Kỳ quan sát nhất cử nhất động của mấy người, cô ta thật sự không chịu nổi dáng vẻ giả vờ giả vịt này của Cố Tân Tân. Hạng người gì thì nên ngoan ngoãn ở nơi dành cho mình mà quanh quẩn, cô nửa đường xông vào tìm mọi cách hòa nhập với bọn họ nhìn thế nào cũng giống như Đông Thi bắt chước nhăn mặt(*) làm trò cười cho thiên hạ, không phải sao?
(*) Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã tránh xa
Một lát sau, Tống Vũ Ninh quay sang nhìn Tu Thiện Văn. “Văn Văn, chị muốn đến phòng rửa tay, em có muốn đi không?”
“Em đi cùng chị.” Tu Thiện Văn đứng dậy, “Điện thoại em hết pin, nơi này có chỗ sạc không ạ?”
“Có, lát nữa chị đi lấy dây sạc cho em.”
“Vâng.”
Tu Thiện Văn nhớ kỹ lời dặn của Cố Tân Tân nên không dám tùy tiện rời khỏi tầm mắt của Tống Vũ Ninh. Bước chân của Tống Vũ Ninh có chút gấp gáp, Tu Thiện Văn bước nhanh theo sau cô ấy. “Tống Tỷ Tỷ, chị bị đau bụng sao?”
“Mệt chết rồi, chị đang phải vật lộn trong kỳ kinh nguyệt của tháng này đây. Hôm nay mới là ngày đầu tiên.”
Tu Thiện Văn tưởng tượng ra cái hình ảnh đó, “Vậy em chờ chị ngoài cửa.”
“Nhớ, tuyệt đối không được một mình rời đi, có chuyện gì thì gọi chị.”
“Vâng.”
Tu Thiện Văn nhìn theo Tống Vũ Ninh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Cô bé đứng chờ bên ngoài, được một lúc thì có hai người phụ nữ đi tới.
Bọn họ nhỏ giọng bàn luận, giống như đang nói chuyện gì đó.
“Chờ xem cô ta giãy dụa được bao lâu. Vừa rồi đẩy cô ta xuống xong thật là hả giận, Cố Tân Tân này thật khiến cho người ta không thể ưa nổi……”
“Đúng vậy nha, bể bơi chỗ đó không có ai, liệu cô ta có thể chết đuối luôn không?”
“Chết quách đi cho rảnh nợ.”
Tu Thiện Văn nghe được mà nổi da gà, cô bé xoay người muốn tìm Tống Vũ Ninh, lại bị đối phương nhanh hơn một bước chặn trước mặt. “Em gái nhỏ, có biết xếp hàng không thế?”
“Em…… bạn của em ở trong đó.”
“Không lẽ con bé đã nghe được gì rồi?” Trên mặt người phụ nữ đó nổi lên hoang mang, muốn tiến lên lôi Tu Thiện Văn đi, cô bé vừa muốn há miệng la lên thì đã bị đối phương chặn miệng lại, “Chị nhắc nhở cưng……”
Tu Thiện Văn vung tay về phía đối phương, người phụ nữ bị đau nhanh chóng thả tay ra. Tu Thiện Văn nhìn thấy hai người cùng nhau tiến lên thì không kịp suy nghĩ liền xoay người bỏ chạy.
Chạy một đoạn hành lang mới gặp được người, Tu Thiện Văn vội vàng mở miệng hỏi thăm, “Xin hỏi bể bơi ở đâu?”
Đối phương chỉ tay về phía trước, “Đi thẳng đó là tới.”
Tu Thiện Văn không kịp nói cảm ơn, vội vàng chạy đi.
Cố Tân Tân mãi mới tìm được khe hở thoát ra, muốn quay lại tìm Tu Thiện Văn tán gẫu tránh cho cô bé khỏi bị buồn chán nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng cô bé đâu. Cô vừa muốn đi tìm Tống Vũ Ninh, cô ấy đã nhanh hơn một nhịp gọi điện tới.