(là giữ người không giữ người đó ạ)
Ăn xong cơm trưa, Thích Thành lập tức đi về trước. Khương Mộc Ninh đang muốn hỏi Triệu Tiệm An về bố trí công việc nên từ chối ý tốt của Thích Thành mà khuyên Triệu Tiệm An cùng cô tản bộ về.
“Ánh mặt trời hôm nay tốt như vậy, thời tiết cũng đẹp, rất thích hợp để tản bộ…….” Khương Mộc Ninh nhìn ánh mặt trời cùng gió nhẹ, một trận trữ tình, đổi lấy nụ cười và cái gật đầu của Triệu Tiệm An.
Thích Thành cũng cười nói tạm biệt với họ, lúc gần đi còn ném cho Triệu Tiệm An một ánh mắt mập mờ, Triệu Tiệm An giật nảy mình, cũng bắt đầu có chút phiền não.
Lúc đó nhất anh nhất thời nóng lòng, vậy nên mới kích động đi thỉnh giáo Thích Thành, ngay sau đó anh suy nghĩ lại một chút, bắt đầu xác định đó không phải là một ý kiến hay, nhưng những người khác bên cạnh anh lại không cho anh lời khuyên được, chỉ có Thích Thành, thủ đoạn tán gái là số một, thường thì không tới một tháng anh ta lại đổi một cô gái. Nhưng cẩn thận nghĩ lại mục đích Thích Thành theo đuổi bạn gái, khác hoàn toàn với anh, đối tượng không giống nhau, mục đích không giống nhau, như vậy thì sao có thể dùng cùng một phương pháp?
Đáng bàn bạc không?
Vì Triệu Tiệm An nói buổi tối anh cũng về trường nên Khương Mộc Ninh quyết định thuận tiện đi nhờ xe luôn, dù sao cũng không có chuyện gì, nhiều lắm cũng là đi ăn cơm tối rồi về phòng.
Buổi chiều, Khương Mộc Ninh nhìn tài liệu đến khi mệt mỏi, cô lại đi ra ngoài đi bộ một chút, thấy Thôi Hoa đang đứng trước máy photocopy xử lý một đống tài liệu, cô có nghe nói công ty họ gần đây đang có một công trình lớn, tài liệu chuẩn bị trước cũng rất phức tạp, vậy nên cô trực tiếp đi đến giúp đỡ.
“Đàn anh Thôi, em giúp anh nhé.”
“Không cần đâu, tự anh làm được, em cứ chơi đi.” Thôi Hoa vội vàng khoát tay.
“Không sao, em cũng không có việc gì mà.” Khương Mộc Ninh muốn giúp đỡ một tay, thật ra cô muốn giữ lại chút nhiệt tình trong mắt Thôi Hoa, có thể làm, gây dựng một hình ảnh tốt đẹp, để cô tranh thủ cơ hội được đến thực tập. “Đàn anh Thôi, chỉ là photocopy thôi mà, thật sự là em có thể làm được.”
Thôi Hoa nặng nề thở dài trong đáy lòng, nhìn Khương Mộc Ninh nhiệt tình, chỉ có thể lui lại một bước: “Vậy em giúp anh cầm chỗ tài liệu này vào phòng của anh thôi.
“Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Khương Mộc Ninh hăng hái trả lời, sau đó vội vàng cầm tài liệu bước đi. voicoi08-d-đ-l-q-đ
Phòng làm việc của thư kí ở đối diện với phòng làm việc của Triệu Tiệm An, Khương Mộc Ninh ôm một chồng tài liệu lớn nên chắn mất tầm mắt của cô khiến cô đụng phải người khác ở chỗ quẹo.
“A, rất xin lỗi.” Tài liệu rơi đầy trên đất, Khương Mộc Ninh buồn bã thở dài một tiếng trong lòng, cúi đầu nhìn tài liệu trên đất vội vàng nói xin lỗi.
“Sao cô lại….”
Một âm thanh nghiêm nghị mà xa lạ vang lên, Khương Mộc Ninh cúi đầu nói: “Rất xin lỗi.”. Nhìn dáng vẻ hình như cô gái này mới đi ra khỏi phòng làm việc của Triệu Tiệm An, cũng không biết có phải khách hàng lớn của anh không, cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, hay là một nhân vật quan trọng nào đó.
“Không sao, Văn Kỳ, cũng chỉ là khẽ chạm vào thôi, cô gái nhỏ, tôi không sao.” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên, cô thấy một người phụ nữ ăn mặc điển hình là thành phần tri thức giỏi giang đang cười lắc đầu: “Là thực tập sinh của công ty các cô sao? Cô gái nhỏ cũng không có kinh nghiệm xã hội, cô cũng đừng nói.”
Người phụ nữ này đang khuyên một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn, Khương Mộc Ninh hình như có nhìn thấy một lần, hình như là nhân viên trong công ty.
“Sao thế?” âm thanh của Triệu Tiệm An vang lên ở bên cạnh, hình như anh nghe được âm thanh nên đi ra khỏi phòng làm việc.
“Tiệm An, không sao, chỉ là bị thực tập sinh trong công ty không cẩn thận đụng vào thôi.”
Thì ra trong âm thanh của người phụ nữ giỏi giang cũng có chút dịu dàng, Khương Mộc Ninh nghe thấy thì cũng chỉ giật mình một cái trong lòng, vẻ mặt thẫn thờ nhìn người phụ nữ vừa rồi cô chưa nghiêm túc quan sát, ánh mắt cô vừa nhìn qua mặt người phụ nữ kia rời đi thì đúng lúc chống lại ánh mắt của Triệu Tiệm An, cô mất một giây bình tĩnh lại, sau đó mới rời ánh mắt đi, nhỏ giọng nói một câu: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Làm sao vậy?” sau lưng truyền đến âm thanh của Thôi Hoa, Khương Mộc Ninh quay người lại có chút xin lỗi nói nhỏ: “Mới vừa rồi em không cẩn thận nên dụng phải người ta.”
“A, đàn chị Chân, đã lâu không gặp.” Thôi Hoa cười chào hỏi.
Khương Mộc Ninh cúi đầu bĩu môi, thì ra cũng là người quen, Thôi Hoa gọi là đàn chị, chẳng lẽ cũng là nhân vật lớn trong đại học Z sao?
“Thôi Hoa đây là thực tập sinh mới sao? Sao cậu lại dẫn người mới? Hôm nay may mắn là chị họ của tôi, nếu đổi lại là một khách hàng trong công ty thì sao, cô ta cũng va chạm như vậy à?” Cô gái gọi là Văn Kỳ kia hùng hổ chất vấn Thôi Hoa.
“Được rồi, Văn Kỳ. Đừng dọa cô gái nhỏ nhà người ta. Chị không sao mà.”
Âm thanh của ‘Đàn chị Chân’ rất dịu dàng, thái độ cũng tốt, nhưng Khương Mộc Ninh lại cảm thấy trong lòng có chút buồn bã, có lẽ là bởi vì giọng điệu rất tự nhiên gọi ‘Tiệm An” đi. Tiệm An Tiệm An, gọi cũng quá thân thiết rồi.
“Được rồi, tôi đi trước. Tiệm An, mấy ngày nữa tớ đến tìm cậu cùng đi ăn cơm rồi nói chuyện nhé. Hôm nay tớ còn có chút việc, tớ đi trước.”“Được, hẹn gặp lại.” trong âm thanh của Triệu Tiệm An khiến người nghe không có bao nhiêu biến hóa, nhưng đột nhiên Khương Mộc Ninh cũng không đủ dũng cảm để nhìn vẻ mặt của anh, có phải ánh mắt của anh cũng rất dịu dàng không?
“Triệu tổng, tôi tiễn chị họ đi xuống.”
Tiếng bước chân dần đi xa, Khương Mộc Ninh cắn môi ngồi xổm xuống, khẽ thở dài một cái rồi nhặt tài liệu lên.
“Đều là anh không đúng, không nên để em cầm nhiều như vậy.” Thôi Hoa có chút xin lỗi nói, anh cũng ngồi xuống giúp một tay.
“Chuyện này không liên quan gì đến anh mà. Là do em không chú ý………” Khương Mộc Ninh cắn môi, không nhịn được nhỏ giọng nói thêm một câu: “Dì kia cũng không chú ý mà, cũng không phải là lỗi của một mình em.”
“Xì.” Âm thanh vang lên, động tác của Khương Mộc Ninh cứng đờ, lúc này cô mới phát hiện có một đôi giày da màu nâu đang ngồi xổm bên cạnh cô. “Dì?”
Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Tiệm An khẽ cười, ngay cả ánh mắt anh cũng có ý cười, trong lòng cô cũng buông lỏng một chút: “Em cũng không phải cô gái nhỏ nha, em cũng không phải là không có kinh nghiệm xã hội, vậy nên mới gọi là dì là đúng rồi.”d.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê..q.u..ý.đ.ô.n
Không gọi trước mặt là đã cho rất nhiều mặt mũi rồi. Cô lén bổ sung thêm một câu trong lòng.
“Cô ấy và anh cùng tuổi đấy……” Triệu Tiệm An sâu kín nói thêm một câu.
“Chú ơi.” Khương Mộc Ninh nín cười, nghiêm túc gọi một câu, trong lòng lại đột nhiên nhớ tới trong mấy bộ phim Hàn Quốc, nếu gọi là ‘chú’, vậy cũng là một cách gọi rất mập mờ nha………
Rất nhiều tài liệu, phân tán đầy trên đất, mặc dù có Triệu Tiệm An và Thôi Hoa vội vàng giúp đỡ, nhặt lên, những cũng cần mất một chút công sức để sắp xếp lại, Khương Mộc Ninh cảm thấy rất xin lỗi Thôi Hoa, cô kiên trì tự mình sắp xếp lại, đến khi cô làm xong thì cũng qua nửa tiếng đồng hồ rồi. Khi cô vào phòng làm việc của Triệu Tiệm An thì thấy anh đang cầm cốc trà đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng động mới quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên: “Xong rồi?”
“Ừ.” Khương Mộc Ninh cũng cầm mộc cốc trà, đi qua đúng bên cạnh anh, mắt cô cũng nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh, trong lòng lại có chút chần chừ, muốn hỏi rõ ràng. “Đàn anh, người vừa rồi, là người em đụng vào đó, là bạn của anh sao?”Đến khi cô ý thức được rằng cô đã hỏi ra thì hối hận cũng không kịp nữa rồi, cô chỉ có thể giữ vững bình tĩnh nhấp một ngụm trà, không nhìn về phía Triệu Tiệm An, nhưng mà trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm không yên, cũng không biết cô làm vậy có được coi như là đang vượt quá giới hạn không?
Triệu Tiệm An trầm mặc một hồi, cũng không phải anh cảm thấy Khương Mộc Ninh không nên hỏi, mà do là anh chần chừ không biết nên làm trả lời như thế nào. Thích Thành nói, đối với phụ nữ, phải học được nói dối có ý tốt, để tránh phiền toái, có một số việc, có thể lừa gạt thì lừa gạt, có thể dụ dỗ thì dụ dỗ.?(vâng, anh cứ lừa đi, rồi anh phải hối hận). Chuyện của anh và Chân Mẫn Du rốt cuộc thì có trong phạm vi phải lừa gạt không đây?
“Chân Mẫn Du là bạn học thời đại học của anh, khoa chính quy, sau khi tốt nghiệp ra trường lại đi nước ngoài, hiện tại đang làm việc ở thành phố B. Một người khác là Chân Văn Kỳ, là em họ của cô ấy, hiện tại đang làm việc trong bộ phận quan hệ xã hội. Có lẽ em chưa từng gặp qua.”
Câu trả lời của Triệu Tiệm An còn rõ ràng hơn cả mong muốn của Khương Mộc Ninh, đơn giản nhưng lại rõ ràng, vốn là lòng cô vẫn đang treo cao nhưng không hiểu sao lại hạ xuống rất nhanh, cho nên cô chỉ trả lời một chữ: “a….”
Trong lòng cô, có chút hoảng hốt, có phần mờ mịt, có chút khó chịu. Cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cô nghĩ rằng chỉ mình cô biết Triệu Tiệm An tốt, nhưng lần đầu tiên thấy một người có độ tuổi như anh xuất hiện bên cạnh anh, xem ra cũng rất có thực lực, nhìn qua cũng là một người phụ nữ xuất sắc, cô không tránh được có chút kích động và nóng lòng.
Khương Mộc Ninh hít một hơi thật sâu, lúc này mới lộ ra nụ cười: “Đàn anh, anh tiếp tục đọc tài liệu.”
Buổi tối, sau khi Triệu Tiệm An tiễn Khương Mộc Ninh về trường học thì bị Thích Thành gọi một cuộc điện thoại đi, anh đến một phòng ăn nhỏ, Thích Thành đang ngồi uống một mình.
“Thật khó có được, thậm chí có thời gian tìm tớ đi ăn cơm, những người bạn gái kia của cậu thì tính làm sao?” Triệu Tiệm An nở nụ cười nhạo báng, đối với người bạn quen biết nhiều năm của mình thì anh thoải mái hơn rất nhiều, nhất là bây giờ lại là thời gian tan làm.
“Ai nha, khó khăn lắm tớ mới rút ra chút thời gian để đến truyền thụ cho cậu ít kinh nghiệm đây, cậu đã không cảm động đến rơi nước mắt, ngược lại còn ghét bỏ tớ?” Thích Thành cười cười nhìn Triệu Tiệm An, không hề buông tha cơ hội khó mà có được này.
“Khụ khụ.” Triệu Tiệm An đang uống nước, chợt bị sặc, ho đến đỏ bừng cả mặt “Vậy cậu nói một chút.”
“Hắc hắc, gần quan được ban lộc, có biết không hả?” Thích Thành hiếm khi được dịp hả hê nâng cằm lên.
“Mặt chữ thì có hiểu, còn nội dung thì sắp hiểu rồi.” Triệu Tiệm An cau mày, suy nghĩ về mặt chữ cùng với ý nghĩa của nó.
“Trong trường học cũng sắp đến cuối kì rồi đúng không? Sẽ nhanh chóng được nghỉ đông đúng không? Nếu nói đến nghỉ đông thì lại có đến cả tháng không được gặp mặt đúng không? Một tháng a, một biến số lớn đó.” Thích Thành cười nhử.
“Ừ.” Triệu Tiệm An nhíu mày càng sâu, hiện tại mỗi tuần có ít nhất một ngày được gặp mặt, anh vẫn cảm thấy tiến triển như vậy cũng rất thuận lợi rồi, nhưng bị Thích Thành nhắc nhở như vậy, nghĩ đến kì nghỉ đông, ngược lại có chút vấn đề, vừa mới nghỉ đông, nói không chừng còn tập chung gì mà tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông tất cả đều muốn tụ tập đấy…..
“Tuyển thực tập sinh thôi…..” ngón trỏ của Thích Thành khẽ cong lên, gõ xuống cái mặt bàn sáng bóng, “Thực tập sinh của năm trước cũng chỉ miễn cưỡng kéo thêm được mấy hôm nữa thôi.”
Đến lúc đó, nếu như thời gian thích hợp. có lẽ còn có thể tìm lí do đưa cô về nhà.