(Na: Chỉ ngược có vài chương thôi, các tỷ muội đừng có trụy tim nhé. Vài chương thôi… chỉ vài chương thôi…)
********
Vết sẹo hình con bướm? Hình thù của vết sẹo quen mắt này..
Chẳng phải chính là vết sẹo ngày xưa trên chân của cô sao? Nhưng bây giờ trên chân cô không còn, mà lại ở trên chân của Địch Mẫn Nhu.
Chẳng lẽ…
“Mạc Thuần Uy, tránh xa cô ta ra. Cô ta không phải…”
“Câm miệng.”
Lời nói của Hiểu Thiên còn chưa dứt liền bị Mạc Thuần Uy cắt hét lớn cắt ngang.
Mạc Thuần Uy vẫn ngồi đó, đưa lưng về phía cô, nhưng khí thế áp bách khiến cho cô có điểm trở nên khó thở.
Mạc Thuần Uy lớn tiếng với cô. Trong kí ức của cô, cho dù là trước kia, hay là từ khi gặp lại anh ở Mạc gia sau mười ba năm bị chia cách này, anh đều chưa từng lớn tiếng với cô.
Vậy mà bây giờ anh lại vì một người phụ nữ không rõ lai lịch kia mà dám quát cô?
Hiểu Thiên run rẩy siết chặt nắm tay. Hơn nữa…
Hơn nữa….
Người phụ nữ này là đang giả mạo cô.
Hiểu Thiên đứng thẳng người lên. Ưỡn thẳng lưng. Cắn nhẹ cánh môi, nói: “Mạc Thuần Uy, mười ba năm trước…”
“A…huhu… Sợ quá.” cô gái tên Địch Mẫn Nhu kia bỗng dưng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay của Mạc Thuần Uy, nép đầu vào lồng ngực anh.
Mạc Thuần Uy không biểu lộ ra biểu cảm nào trên khuôn mặt, chỉ là bàn tay anh nhẹ nhàng đưa lên vuốt tóc Địch Mẫn Nhu: “Ngoan. Không sợ.”
Nói xong, anh vỗ vỗ tấm lưng mảnh mai đang run lên nhè nhẹ của cô ta. Hai mắt anh liếc xuống phía dưới đất, nơi bên cạnh chỗ của Địch Mẫn Nhu có một cuốn sổ nhỏ đang được mở ra. Bên trong đều là những hình ảnh và dòng chữ quen thuộc. Quen thuộc đến mức dù có nhắm mắt anh cũng có thể nhìn thấy rõ từng cái dấu chấm phẩy, hay từng cái lá, từng hạt cát trong mỗi tấm ảnh.
Cuốn sổ này…
…Người phụ nữ này thật sự chính là cô ấy sao?
Thật sự chính là… Lý Hiểu Thiên mà anh tìm kiếm bao nhiêu lâu nay?
Khuôn mặt Địch Mẫn Nhu dù đang nép trong lồng ngực Mạc Thuần Uy, nhưng ánh mắt lại ngước lên nhìn Hiểu Thiên. Khóe môi nở nụ cười chế nhạo. Tựa hồ như muốn nói: Dù bây giờ Diane Hiểu Thiên cô có nói gì đi chăng nữa. Mạc Thuần Uy cũng sẽ chỉ tin tưởng và bảo vệ ‘Lý Hiểu Thiên’ có vết sẹo là cô ta thôi.
Đọc được lời này từ ánh mắt của cô ta, Hiểu Thiên liền có cảm giác như xung quanh tối sầm lại. Mọi vật đều trở thành vô hình, dường như bản thân cô đang rơi vào vòng vây của bóng tối vô tận.
Phải.
Nếu như tổ chức đã quyết định sẽ cho người giả mạo cô, tiếp cận Mạc Thuần Uy thì chắc chắn cô ta đã được chuẩn bị hết từng chi tiết nhỏ rồi. Kể cả là tư liệu về quá khứ của cô.
Và hơn hết…
… Cái quan trọng nhất đó chính là. Cô ta có vết sẹo, còn cô thì không.
Mạc Thuần Uy đỡ Địch Mẫn Nhu đứng dậy. Sau đó quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Hiểu Thiên: “Có thể cô không biết cô ấy là ai nên vừa rồi chỉ là tự vệ. Nhưng đừng để xảy ra chuyện này lần thứ hai.’
Nói xong, Mạc Thuần Uy nâng cằm, thanh âm trầm thấp, nói: “Ưu Vệ, Vô Dĩnh Kỳ. Phiền hai người.”
Vừa dứt lời, hai bóng dáng từ bên ngoài cánh cửa liền bước vào. Mạc Thuần Uy thì không nói gì, liền bước ra ngoài, mang theo cả Địch Mẫn Nhu.
Trong căn phòng chỉ còn lại ba người. Ưu Vệ không nói gì, chỉ nhìn cô một cái, sau đó cũng xoay người đi ra phía cửa, để lại một câu: “phần còn lại nhờ cậu vậy. Dĩnh Kỳ.”
“Okey.” Vô Dĩnh Kỳ nhìn anh ta, nháy mắt một cái, khóe miệng nở nụ cười thật tươi.
Dù gì cũng vừa xả hận được cho kế hoạch nhỏ, Vô Dĩnh Kỳ anh hiện tại đang vô cùng vui vẻ. Nên rất sẵn lòng tham gia tất cả mọi việc. Kể cả là giết người phóng hỏa anh cũng sẽ không ngần ngại.
Sau khi Ưu Vệ đi khuất, Vô Dĩnh Kỳ mới tắt đi nụ cười trên miệng.
Anh bỏ hai tay vào túi quần, bước tới chiếc bàn cuối góc. Anh ngồi lên mép bàn, hơi cúi mặt xuống: “Hiểu Thiên…. à không. Diane Hiểu Thiên à. Tôi rất tiếc khi phải nói ra điều này nhưng…”
“Không sao. Tôi hiểu.”
Vô Dĩnh Kỳ ngước mắt lên: “Cô sẽ bị đưa vào nhà lao mật của Mạc gia đấy.”
“Tôi biết.” Hiểu Thiên vẫn như cũ, không có bất kỳ một biểu hiện khác thường nào, chỉ đứng nguyên tại chỗ, nắm tay vẫn siết chặt.
Cô biết. Tất nhiên cô biết là nếu bây giờ cô đi theo Vô Dĩnh Kỳ về Mạc gia thì cô sẽ thế nào.
“Cô có thể rời khỏi đây. Tôi sẽ coi như không biết gì.”
Nhưng là không thể, cô không thể chạy trốn.
“Cô biết đấy, Mạc lão đại rất coi trọng người phụ nữ có tên là Lý Hiểu Thiên kia…”
“Nếu tôi nói tôi mới chính là…”
Vô Dĩnh Kỳ đang nói thì bị cắt ngang, liền ngưng lại để nghe Hiểu Thiên nói. Nhưng cô chỉ nói được đến đấy, sau đó lại im bặt.
Nếu như cô nói với Vô Dĩnh Kỳ rằng cô chính là Lý Hiểu Thiên. Chắc chắn Vô Dĩnh Kỳ sẽ không tin, hắn sẽ cho rằng cô đã dùng phương thức tâm lý để đọc được quá khứ của ‘Lý Hiểu Thiên’ rồi bây giờ muốn giả mạo.
Nếu vậy… Cô chẳng thà cứ về Mạc gia như vậy. Sau đó cô sẽ âm thầm bảo vệ Mạc Thuần Uy.
Tổ chức phái Địch Mẫn Nhu tới Mạc gia, chắc chắn là để giết anh. Là để hoàn thành nhiệm vụ mà Vô Sát đang dang dở.
Là bọn họ sợ cô ở bên cạnh Mạc Thuần Uy quá lâu, sẽ nhớ lại quá khứ nên muốn nhanh chóng hoàn thành sao?
Cô sẽ không thể để bọn họ được như ý.
Mạc Thuần Uy, là người thân cuối cùng mà cô có trên thế giới này.
Cô nhất định sẽ không để bọn họ đạt được mục đích.
***********
Ở trong căn phòng tối
Mùi hương rượu nồng àn lại thoảng khắp căn phòng
Gió mang theo mùi của nắng
Ngân Kính đứng trước cửa sổ sát đất rộng lớn, hai tay chắp phía sau lưng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Mái tóc đen nhánh bị làn gió thổi đến rối tung, nhưng vẻ đẹp ngạo nghễ, xen lẫn một tia bi thương và cả sự lạnh lùng vốn có, tất cả kết hợp lại với nhau ở trên người Ngân Kính lại tạo nên một sức hấp dẫn đến kỳ lạ.
“Vũ, cậu nói xem. Có phải tôi rất tàn nhẫn?”
Người thiếu niên tên Vũ kia đứng ở trong góc phòng, chỉ cúi đầu mà không nói gì.
“Cô ấy sẽ không trách tôi, đúng chứ?” Ngân Kính lại lần nữa độc thoại. Hắn nhắm hai mắt, ngước khuôn mặt tuấn mỹ lên trời. Như để thả hồn, cũng như là để tìm lấy sự bình lặng trong tâm.
“Sẽ không. Mọi điều mà chủ nhân làm đều là vì muốn tốt cho Hiểu Thiên tiểu thư.”
Nghe câu nói này từ Vũ, khóe miệng Ngân Kính liền cong lên.
Phải. Là vì muốn cho cô ấy những gì tốt nhất mà thôi.