“Cô là ai?”
Địch Mẫn Nhu giật mình khựng người lại. Sau đó quay đầu nhìn.
Một người đàn ông với áo sơ mi trắng và quần jean tối màu. Tay áo được xắn lên gần khuỷu tay, ngón tay đưa lên, nâng gọng kính, sau đó anh ta đứng thẳng người. Hai mắt sắc như lưỡi dao nhìn thẳng vào Địch Mẫn Nhu khiến cho cô ta không tự chủ mà run lên.
Nhưng rất nhanh cô ta lại nở nụ cười, khoé miệng cong lên mềm mại: “Anh hỏi tôi là ai? Tất nhiên là Lý Hiểu Thiên rồi.”
Địch Mẫn Nhu chắp hai tay sau lưng, mũi ngón tay chạm vào nhau, khẽ siết chặt.
Người đàn ông kia nghe cô ta nói vậy thì cười khẩy một cái châm biếm, sau đó anh ta lại dựa lưng vào tường, một tay bỏ túi quần, một tay đưa ra lên môi sờ nhẹ cánh môi anh đào: “Ồ… là Lý Hiểu Thiên.”
Người đàn ông kia gật gật đầu ra chiều đã hiểu, nhưng lại ngay lập tức nhíu mày như có điều bất thường.
Cái nhíu mày của anh ta càng khiến cho tâm tình của Địch Mẫn Nhu trở nên căng thẳng.
Dù mới vào Mạc gia chưa tới ba ngày, nhưng mà cô ta chưa từng gặp qua anh ta và hiện tại, cô ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đàn ông này vô cùng rõ ràng.
Một nỗi sợ hãi không rõ nguồn gốc bỗng nhiên dâng lên. Tim Địch Mẫn Nhu chợt đập lệch một nhịp.
Người đàn ông kia quay mặt sang nhìn cô, lưng anh ta vẫn đang dựa vào tường, chân phải co lên, đạp đế giày vào tường, lấy đà mà đứng thẳng.
“Tôi quên mất cô là Lý Hiểu Thiên.” Anh ta hướng khuôn mặt về phía Địch Mẫn Nhu, nở nụ cười, hai hàng mi cong dài cong lên nhưng khép chặt.
Một nụ cười hàm chứa sự nguy hiểm…
…đến rợn gáy!
Thình… thịch… thình… thịch…
Đối với phụ nữ, trực giác luôn là một thứ vũ khí tối lợi hại.
Và vũ khí này nói cho Địch Mẫn Nhu biết rằng, người đàn ông trước mặt kia đang có bao nhiêu nguy hiểm.
Cô ta dường như nghe rõ mồn một tiếng tim mình đang đập.
Đây là cảm giác gì?
Tựa hồ như rơi xuống một cái hố không đáy, vô tận. Chỉ có sự lạc lõng và sợ hãi bao lấy.
Rốt cuộc là vì sao… cô ta lại có thứ cảm giác chết tiệt này?
Ngay cả những lúc đối mặt sinh tử ở tổ chức, cô ta cũng chưa từng có lại cảm xúc này.
Bất giác, chân của Địch Mẫn Nhu lùi về phía sau một bước.
Hai mắt cô ta phát ra tia sợ hãi nhưng rất nhanh được che giấu bằng sự cảnh giác.
“Anh… là ai?!”
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn chưa biến mất, hai mắt anh ta vẫn cong lên thành hai đường parabol.
Bước chân anh ta dơ lên, bước về phía Địch Mẫn Nhu.
Một bước…”Tôi là ai không quan trọng!”
Hai bước…
“Mà điều quan trọng là…”
Ba bước…
“Tôi cần phải kiểm chứng…”
Bốn bước…
“Cô có phải là Lý Hiểu Thiên hay không?”
Dừng lại!
Anh ta đứng tại chỗ, một tay vẫn bỏ túi quần, tay kia nâng gọng kính lên cao thêm một chút mặc dù hai mắt vẫn đang khép lại.
Cánh môi anh ta vẫn đang cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều, thẳng tắp.
Khoảng cách từ anh ta cho tới nơi mà Địch Mẫn Nhu đang đứng chỉ là hai bước chân.
Nhưng dường như cô ta đang cảm thấy đây lại là một khoảng cách cùng cực của vô tận.
Đáng sợ quá!
Người đàn ông này…
Đến cùng là ai?
Nuốt ực một ngụm nước bọt: “Tôi là Lý Hiểu Thiên. Dù anh có kiểm chứng như thế nào thì cũng là sự thật. Mà đã là sự thật…”
“Thì không thể thay đổi. Cô muốn nói như vậy đúng không?”
Anh ta cắt ngang lời nói của Địch Mẫn Nhu.
Thậm chí anh ta còn biết cô ta định nói gì.
Còn chưa kịp trả lời câu hỏi như có như không kia thì Địch Mẫn Nhu đã cảm thấy đầu óc choáng váng, hai chân đứng không vững. Liền sau đó, một loại cảm giác đau nhói khắp toàn thân xuất hiện.
Lảo đảo một chút rồi cố gắng đứng vững. Địch Mẫn Nhu ngước mắt nhìn lên người kia, giọng nói hiện ta tia căm giận: “Mạc Thuần Uy sẽ không tha cho anh.”
“Ồ. Mạc Thuần Uy à? Hắn đã quên hết rồi thì làm sao nhớ nổi cô chứ.”
Bỗng cằm cô ta bị nắm giữ, siết nhẹ: “Cô nghĩ lừa nổi Mạc Thuần Uy, lừa được cả tôi sao? Ngây thơ thật đấy. Hôm nay tôi sẽ khiến cô muốn sống không được, mà… muốn chết cũng không xong!”
Đúng lúc Địch Mẫn Nhu cảm giác được toàn thân bị rút cạn sức lực, cả người trở nên mềm nhũn. Trong lúc lý trí đang mơ hồ nghĩ tới cái chết và sự đau đớn thì có tiếng cánh cửa mở và sau đó là một giọng nói âm trầm phát ra: “Bỏ cô ta ra.”
Dường như còn chưa đủ, liền bổ sung thêm: “Nếu nghĩ muốn làm hại cô ấy, thì từ bây giờ chỉ cần cô ấy rơi một sợi tóc, trên người cậu sẽ có một vết dao.”
Người đứng ở cửa, không ai khác chính là Mạc Thuần Uy!
****22:56 11/6/2017***