Type: tuyen nguyen
Tiết trời ngày càng nóng bức, Đồng Hề cũng ngày càng sốt ruột, sắp tới mồng Một tháng Sáu rồi. Nàng vốn ưa lạnh sợ nóng, chuyện đó cũng ngày càng đau đớn khiến nàng chỉ muốn chết quách cho xong, mới nghĩ thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt. Sáng sớm, người ngợm đã ê ẩm, nàng bèn sai Thúc Bạch đi mời thái y, nào ngờ lại bị Tề Vân cô cô ngăn lại.
“Nương nương không thể làm vậy! Mỗi tháng chỉ có một, hai lần, nếu nương nương không nắm bắt thì biết làm sao? Nếu nương nương chỉ là phi tần địa vị thấp thôi thì khỏi phải bàn, nhưng người đường đường là Quý phi cao quý, ngộ nhỡ vị kia thượng vị thì người đâu còn ngày lành nữa.”
Đồng Hề nắm tay Tề Vân:
“Cô cô, ta thật lỗ mãng!”
Nàng đã phải chịu biết bao khổ sở, sao có thể từ bỏ chỉ vì chuyện cỏn con này.
Đồng Hề lấy lại tinh thần, bắt đầu chuẩn bị cho việc nghênh đón thánh giá vào buổi tối. Cũng may còn có chuyện để phân tán sự chú ý, nếu không nàng sẽ bỏ chạy thật mất.
“Huyền Huân, đây là hương gì vậy?” Đồng Hề cầm quạt phe phẩy.
“Nương nương, đây là hoa nhài, dành dành và lạc tiên mà hôm nay Hoa phòng đưa tới.”
Đồng Hề day huyệt thái dương đang nhói lên.
“Mang hết đi, ngửi đống hương hoa này khiến ta cảm thấy khó chịu thêm. Ngươi đi lấy ít lá bạc hà về đây!”
Khi Huyền Huân mang lá bạc hà về, Đồng Hề bèn sai người mang phần lớn trong đó đi hấp. Sau ba lần hấp, ba lần lọc sẽ được vài giọt tinh dầu bạc hà, nếu thắp trong phòng sẽ mang tới cảm giác mát lạnh. Thuở nhỏ, mỗi khi hè đến, nàng rất sợ hương hoa nên mẫu thân luôn dùng phương pháp này. Chỗ lá bạc hà còn lại, hoặc được rải trong chậu đá, hoặc được dùng làm đá bào. Rèm cửa sổ cũng được đổi hết thành sa mỏng màu xanh lá mạ, khiến Đồng Huy cung như bớt lộng lẫy hơn. Bồn cây trồng toàn tùng, thông, tạo cho nơi này vẻ cổ kính. Chốc chốc tiểu thái giám lại vẩy nước lên mặt đất để làm giảm nhiệt độ.
“Nương nương, Hoàng thượng sắp tới rồi!” Thúc Bạch rỉ tai Đồng Hề.
Trời chiều nóng bức, gần đến hoàng hôn, thời tiết dịu hơn, nàng mới thiếp đi được một lát, vừa mở mắt, Thiên Chính Đế đã sắp tới, đúng là mệt mỏi!
“Hầu bản cung thay xiêm y!”
Sau khi rửa mặt bằng nước đun lá bạc hà, nàng chọn chiếc váy giản dị nhưng tuyệt đẹp màu trắng xanh, ngoài khoác một lớp sa mỏng tang như làn sương xanh biếc. Tề Vân cô cô đánh giá rất cao lối trang điểm có chút yêu mị này, thầm nghĩ lẽ ra chủ tử của mình phải như thế này từ lâu rồi mới phải! Thúc Bạch búi cho nàng kiểu tóc Đọa Vân hơi lỏng, cài mười hai chiếc trâm ngọc trai ngắn theo hình phiến quạt, trên chiếc trâm có đính cánh bướm màu xanh, chỉ cần cử động nhẹ, cánh bướm sẽ lay động, vô cùng đáng yêu.
Thực ra, Đồng Hề đã nghĩ thông suốt, dù nàng ăn vận đoan trang hay quyến rũ thì cũng không thoát nổi kiếp nạn này, tội gì không làm vui mắt quân vương?
Khi Thiên Chính Đế tới, sắc hoàng hôn đã bao phủ Đại Minh cung(*). Bầu trời không trăng càng làm nổi bật sự rực rỡ, lấp lánh của các vì sao.
(*)Tên gọi chung của hậu cung.
“Hoàng thượng vạn phúc!” Đồng Hề quỳ xuống tiếp giá.
Khi thấy cách trang điểm của Đồng Hề, Thiên Chính Đế rất sững sờ. Trước nay nàng luôn trang điểm lộng lẫy nhưng vẫn đoan trang tao nhã. Còn vẻ quyến rũ ma mị này, hôm nay người mới được nhìn thấy.
“Vết thương của Quý phi đã lành chưa?” Thiên Chính Đế tự tay nâng Đồng Hề dậy, giọng điệu ấm áp hơn trước đến ba phần.
“Đa tạ thuốc bôi ngoài da Tử Ngọc Ngưng của Bệ hạ!”
Đồng Hề đỏ mặt, toan rụt tay lại. Nào ngờ Thiên Chính Đế đã kéo tay nàng vào trong nội thất.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
“Ai?”
Đồng Hề thấy vẻ hung hãn thoáng ánh lên trong mắt Thiên Chính Đế.
“Bẩm Hoàng thượng, nô tài Giang Đắc Khải!”
“Nói!”
Giang Đắc Khải hầu hạ Thiên Chính Đế đã mười mấy năm, đương nhiên biết khi nào không nên làm gì, thế nhưng hôm nay ông ta đành vi phạm bởi thực sự có chuyện rất gấp.
“Bẩm Hoàng thượng, Chiêu Phi nương nương có tin vui rồi!”
Câu nói này cứ lởn vởn mãi trong đầu Đồng Hề, vốn dĩ nó phải như sấm sét giữa trời quang, ấy vậy mà nàng lại cảm thấy chuyện này cũng không đến nỗi nào.
Quả nhiên Thiên Chính Đế dừng mọi động tác.
“Biết rồi!”
Giọng người vẫn rất lạnh lùng, không có vẻ mừng hay giận. Đồng Hề khó hiểu nghĩ, lúc này dù người không tỏ vẻ mừng rỡ tột độ thì ít nhất cũng phải có thái độ khác chứ!
Thế nhưng Thiên Chính Đế không cất bước mà lại đưa tay ôm nàng thật chặt. Đồng Hề sửng sốt nói:
“Hoàng thượng, thần thiếp… Chiêu Phi…”
Nàng định nói thần thiếp mệt rồi, chợt nhận ra không ổn, nàng còn chưa bắt đầu cơ mà, vậy nên bèn tỏ ý rằng Chiêu Phi đang đợi người.
Dường như Thiên Chính Đế chẳng hề vội vã, mà thực chất người cũng chẳng cần vội vã. Lẽ nào người không đi thì đứa bé sẽ biến mất ngay ư?
Sau cuộc ái ân, Thiên Chính Đế mới vội vàng rời đi. Tề Vân đứng bên ngoài gọi một tiếng. Chắc chắn Tề Vân đã rất sửng sốt vì thông tin đó.
“Cô cô, chuẩn bị nước tắm cho ta, ta mệt rồi!” Đồng Hề khó nhọc nói. Nàng nhắm mắt, không thể suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy đau ê ẩm cả người.
Hôm sau, Đồng Hề mệt mỏi nằm nghiêng trên sạp Dương Phi, Huyền Huân phe phẩy quạt, còn Thúc Bạch nhẹ nhàng bôi thuốc lên cổ tay nàng.
“Nương nương, thuốc bôi ngoài da Tử Ngọc Ngưng này quý giá lắm, một năm cả cung chỉ có mười mấy hộp, vậy mà Hoàng thượng ban thưởng hết cho nương nương, chắc chắn người phải quan tâm đến nương nương lắm!”
Thấy Đồng Hề mới sáng sớm đã không vui, Thúc Bạch bèn an ủi nàng. Tin tức tối qua đã lan truyền tới mọi ngóc ngách trong cung, chỉ e chẳng mấy ai vui nổi. Lại còn mấy tần phi có mắt không tròng, mới sáng ra đã tới chế giễu Đồng Hề, càng khiến nàng thấy khó chịu.
“Nương nương, chúng nô tì có cần chuẩn bị thứ gì cho người đi thăm Chiêu Phi không?”
“Tất nhiên là có! Huyền Huân, ngươi còn nhớ chiếc khóa trường mệnh bằng vàng mà mẫu thân đã tặng khi ta vào cung chứ? Mang nó ra đây đi!”
Huyền Huân không chịu.
“Nương nương, đó là vật mà phu nhân tặng cho cháu ngoại vàng ngọc của người trong tương lai mà, sao nương nương có thể…”
“Cái thai này của Chiêu Phi có lẽ sẽ là trưởng tử hoặc trưởng nữ của Hoàng thượng, tặng nàng ta chiếc khóa trường mệnh bằng vàng đó cũng phải thôi. Mau mang tới đây! Đồ của ta mà sao nha đầu ngươi còn keo kiệt hơn ta vậy?” Đồng Hề cười thản nhiên, tuy nàng nói giỡn nhưng làm thế nào cũng không che giấu được vẻ ủ rũ.
Huyền Huân vẫn không bằng lòng.
“Nương nương, trong cung đâu thiếu thứ gì quý giá, người tội gì phải mang vật mà lão phu nhân tặng người để cho nàng ta?”
“Ta có, lẽ nào nàng ta không có? Huống chi tặng xiêm váy, đồ ăn, nàng ta cũng không dám dùng. Đồ trong Đồng Huy cung đều là thứ quý giá, ném đi chẳng phải rất tiếc sao? Tặng khóa trường mệnh cũng là để tránh việc ngộ nhỡ nàng ta bị làm sao, bản cung lại bị nghi ngờ.”
Lúc này, Huyền Huân mới chịu đi lấy. Khi chiếc khóa vàng đó được mang đến cũng là lúc ý chỉ sắc phong cho Mộ Chiêu Văn tới Đồng Huy cung.
“Chiêu Phi Mộ thị, tính cách nhu mì, dịu dàng khéo léo, đức độ thật thà, tuân thủ phép tắc, nay phong làm Khải Nguyên phu nhân, ban hào Chiêu.”
Khải Nguyên phu nhân là vị trí tòng nhất phẩm, đứng đầu tứ phu nhân, vốn không cần phong hào, chỉ có điều Thiên Chính Đế thích chữ Chiêu này, lại ứng với tên của Mộ Chiêu Văn nên mới đặc biệt ban hào để tỏ ý tôn vinh. Tuy Đồng Hề là quý phi nhưng chưa bao giờ được hưởng vinh dự được ban phong hào. Bởi vậy khi ý chỉ này được ban ra, mọi người đều ồ lên. Xem ra bảo tọa của hoàng hậu đã ở ngay trên đầu Mộ Chiêu Văn rồi, chỉ đợi nàng ta hạ sinh hoàng tử là sẽ sắc phong thôi.
“Nương nương!” Tề Vân cất giọng với vẻ mặt khó coi, tựa như muốn an ủi Đồng Hề.
Nàng xoay xoay chiếc nhẫn mẫu đơn Kim Địa trên tay trái, đáp:
“Phi tần có thai, theo lệ phải thăng vị, không cần sợ bóng sợ gió như thế!”
“Nương nương, có nỗi khổ, sao phải giữ trong lòng?” Tề Vân không nỡ nhìn nụ cười gượng gạo của Đồng Hề.
“Cô cô, càng như thế ta càng phải vui mới đúng, nếu không há chẳng sẽ làm trò cười cho đám người trong hậu cung sao? Huống chi Mộ Chiêu Văn trước nay hành sự ổn thỏa, rất được lòng người, khó khăn lắm mới hoài thai, nay đứng nơi đầu sóng ngọn gió, ta cầu Hoàng thượng phong nàng ta thành một trong tứ phi còn không được, phải như thế thì vị kia mới không ngồi yên được nữa!”
Thúc Bạch không kìm được xen lời:
“Nương nương, sao Chiêu phu nhân tốt số thế, vào cung không lâu đã hoài thai, còn người…”
Đồng Hề không đáp. Chuyện này không do nàng quyết định, càng vội càng hỏng việc. Nàng đứng dậy.
“Chúng ta tới Chiêu Dương cung chúc mừng Chiêu Phu nhân thôi!”
Khi nàng tới nơi, thật không may, ngưỡng cửa của Chiêu Dương cung đã bị giẫm nát rồi, bởi vậy Thiên Chính Đế mới hạ chỉ nói Chiêu Phu nhân cần tĩnh dưỡng, không cho ai tới thăm.
Nhưng cung nhân của Chiêu Dương cung rất thông minh, thấy người đến là phi tần đứng đầu hậu cung bèn vội vàng vào bẩm báo. Đồng Hề thầm than, nô tài của Chiêu Dương cung biết điều thế này, xem ra chủ nhân còn tinh tế hơn gấp mấy lần.
“Hoàng thượng mời nương nương vào!” Tiểu thái giám cung kính dẫn Đồng Hề vào trong.
Đồng Hề nhíu mày, xem ra Thiên Chính Đế vừa bãi triều xong bèn vội vàng tới đây. Có hoàng tự thật hạnh phúc! Nàng nhìn lên trời. Bầu trời hôm nay trong xanh, không một bóng mây, ánh nắng chói chang khiến người ta chỉ muốn xỉu, đúng là một ngày xui xẻo không nên ra ngoài.
“Hoàng thượng vạn phúc!” Đồng Hề cúi đầu hành lễ, sau khi đứng dậy bèn nói với Mộ Chiêu Văn: “Chúc mừng Chiêu Phu nhân!”
Mộ Chiêu Văn không hề có chút kiêu căng vì mang long thai, vội vàng tiến lên hành lễ. Đồng Hề đỡ hờ.
“Phu nhân đang có thai, không cần đa lễ!”
Đúng lúc này, giọng Thiên Chính Đế vang lên:
“Quý phi nói có lí, Chiêu Văn, trẫm cho phép nàng không cần hành lễ trong mười tháng mang thai.”
Lời Thiên Chính Đế vừa nói ra đã có hiệu lực, không cần hành lễ với hoàng đế thì càng không cần hành lễ với quý phi.
Lúc này, Mộ Chiêu Văn như mặt trời trên đỉnh núi, lấp lánh đến chói mắt.
“Tạ ơn Hoàng thượng!”
Hai người nhu tình mật ý thật khiến người khác ngưỡng mộ!
“Phu nhân được Hoàng thượng chăm sóc, đương nhiên không thiếu thứ gì, bởi vậy bản cung chỉ có thể tặng chút đồ chơi thôi.” Đồng Hề nhiệt tình kéo tay Mộ Chiêu Văn, cả giọng nói và thái độ đều rất chân thành.
Huyền Huân mở hộp gấm ra, bên trong là chiếc khóa tròn bằng vàng. Chiếc khóa đó được làm theo hình bốn cánh hải đường, có móc tháo. Cánh sau gáy cong dài bảy tấc, trên đính một viên đá mắt mèo. Cánh trước ngực cong dài sáu tấc, đính đá quý màu đỏ. Hai cánh hoa hai bên mỗi cánh dài năm tấc, đều được chạm hình Du Mai, cong mình ngậm Đông châu. Ở nơi hai đế hoa giao nhau là sợi xích vàng . Có ba mươi sáu hạt Đông châu, mỗi hạt nặng chừng bảy phân, có thể xoay tròn, tạo thành chín chuỗi dưới khóa. Khóa có đường kính chừng bốn tấc, ở giữa khắc dòng chữ “Trường mệnh trăm tuổi”.
“Món quà quý giá thế này, thần thiếp không dám nhận.” Mộ Chiêu Văn từ chối. Tuy nàng ta đã thấy nhiều vật quý trong cung nhưng chưa từng thấy vật nào như chiếc khóa này.
“Đây là món quà mẫu thân tặng ta trước khi nhập cung. Muội muội có phúc hơn ta, nếu sinh hoàng tự cho Hoàng thượng thì chính là đại công thần của Thiên Chính triều, lẽ nào một món quà nhỏ thế này lại không dám nhận?”
Đồng Hề cười vô cùng chân thành. Nàng càng chân thành, Mộ Chiêu Văn càng sợ hãi. Chuyện này thực sự không giống đạo lí thường tình.
“Nếu Quý phi đã hào phóng như thế thì Chiêu Văn, nàng hãy nhận lấy đi!” Giọng nói lạnh lùng của Thiên Chính Đế vọng tới từ phía sau. “Nếu nàng thật sự có thể sinh hoàng nhi cho trẫm, Quý phi có nói nàng là đại công thần cũng không ngoa.”
Thiên Chính Đế ôm lấy eo Mộ Chiêu Văn, nàng ta dựa vào ngực người một cách tự nhiên, đỏ mặt ngượng ngùng.
“Đa tạ tấm lòng của tỷ tỷ!” Mộ Chiêu Văn nhận lấy chiếc khóa trường mệnh.
Vì có Thiên Chính Đế ở đây nên Đồng Hề cảm thấy rất mất tự nhiên, huống chi hai người họ còn thân mật tình tứ, nàng rất tự giác “phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn”, vội vàng đứng dậy cáo từ.