Trong mấy ngày tiếp theo đó, Trịnh Thuấn Ngôn vẫn duy trì học đến hơn mười một giờ mới trở về phòng ngủ. Tuy nhiên chúng tôi đều biết rằng trong trường chẳng có phòng học nào mở cửa muộn đến thế, mà Trịnh Thuấn Ngôn từ trước tới nay cũng chẳng bao giờ từ phòng tự học về muộn đến như vậy. Thế là mọi người đều biết chắc đã có chuyện gì đó xảy ra. Ngày hôm đó, đã đến lúc sắp tắt điện mà Trịnh Thuấn Ngôn vẫn chưa trở về. Khi ấy, Trần Thuỷ đã đưa ra một câu hỏi mà cô đã nghi ngờ từ lâu (thực ra cũng chưa phải là lâu lắm, mới chỉ cách đó hai tuần): “Phải chăng Trịnh Thuấn Ngôn đang hẹn hò?”
Vấn đề vừa được đưa ra, ngay lập tức đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của Tô Tiêu. Cô nói: “Hình như là vậy! Tối qua mình đi siêu thị mua đồ ăn thấy ở sân vận động có một người đang đi cùng một chàng trai, người đó trông rất giống Thuấn Ngôn. Còn chàng trai kia trông rất cao!” Trần Thuỷ rất hào hứng nói: “Thật không, có thật không? Ở đâu cơ? Chàng trai đó trông thế nào? Cao lắm à? Cao bao nhiêu?” Tô Tiêu nói: “Mình cũng không nhìn rõ chàng trai đó lắm, nhưng có điều người con gái đó trông rất giống Thuấn Ngôn, trong hai người bọn họ còn rất tình cảm”. Tôi thầm nghĩ, cậu cận phải đến 700 đi-ốp rồi, vì sợ xấu nên không bao giờ đeo kính, tối đen loạng choạng thành ra loá mắt, vậy mà lại có thể nhận ra ai với ai đang ôm ấp nhau với khoảng cách vài chục mét sao. Để bảo vệ lợi ích của bạn bè, bản thân tôi kịch liệt phản đối chuyện bịa đặt, đưa chuyện, tôi nói một cách nghiêm chỉnh rằng: “Đừng có bịa đặt nữa! Cậu có nhìn thấy tận mắt không? Điều này đáng ra phải hỏi cô ấy mới đúng chứ? Mọi người nói này nói nọ chẳng hay ho gì đâu”. Hai người bọn họ cảm thấy mất hứng nên cũng chẳng nói thêm gì nữa. Không lâu sau, Trịnh Thuấn Ngôn về.
Dường như Tô Tiêu đang giận tôi, giận vì vừa nãy tôi đã phê phán cô ấy không nên tuỳ tiện nói rằng Thuấn Ngôn đã cùng một chàng trai nào đó không rõ lai lịch ôm ấp nhau, vì thế vừa nhìn thấy Thuấn Ngôn bước vào cô ấy đã hỏi: “Cậu lại đi vui vẻ ở đâu về đấy à? Đừng nói với mình là cậu lên phòng tự học đến giờ này đấy nhé!” Tôi tỉnh bơ ngồi đó, đợi Trịnh Thuấn Ngôn mạnh mẽ đáp trả Tô Tiêu. Trịnh Thuấn Ngôn chỉ cười chứ không trả lời, điều đó đã làm cho tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Tôi đã hiểu ra rằng, con nhỏ này đúng là đang yêu thật rồi. Tô Tiêu phấn chấn, chặn trước mặt Thuấn Ngôn rồi nói: “Cậu nói rõ lại xem nào! Có phải là cậu đang hẹn hò không? Nếu không cậu không được vào cửa đâu! Ha ha…” Trịnh Thuấn Ngôn vẫn cười và nói: “Được rồi, đừng có ỏm tỏi lên nữa, hãy để cho mình vào đã!” “Vậy là cậu thừa nhận mình đã có bạn trai rồi hả? Người đẹp không được nhút nhát, nhất định cậu phải trả lời cho rõ ràng”. Trịnh Thuấn Ngôn đột nhiên nói rất to rằng: “Ừ!” Cô ấy trả lời dứt khoát đến như vậy, khiến cho chúng tôi đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô ấy và cứ tưởng cô ấy đang đùa. Có những lúc, càng nói chắc chắn bao nhiêu thì càng không giống thật bấy nhiêu.
Tô Tiêu để cho Thuấn Ngôn vào phòng, sau đó đến trước mặt tôi và nói: “Vậy tối qua tất cả những gì mà tớ nhìn thấy là không sai, là cậu đã nói sai thì có, ha ha…” Nói xong cô ta lập tức quay đi, không nói thêm gì nữa, và cũng không thèm hỏi Thuấn Ngôn xem tình hình cụ thể thế nào. Nói cho cùng thì vẫn cứ là nhằm vào tôi mà thôi. Dù là ngấm ngầm hay trực tiếp. Đối với Trịnh Thuấn Ngôn thì cô ta hồn nhiên làm mọi chuyện chẳng thèm để ý, còn đối với tôi thì cô ta suy xét trước sau rồi mới làm, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ. Tôi hà tất phải nói với cô ta. Trong lòng tôi thực sự cảm thấy không vui. Nhất thời cũng quên hỏi Trịnh Thuấn Ngôn là cô ấy đang hẹn hò với ai. Trịnh Thuấn Ngôn cũng chẳng nói gì, cô lấy từ cổ ra một viên ngọc và đưa đến trước mặt tôi, tôi nhận lấy viên ngọc. Cô ấy vẫn đứng đó cười một cách ngây ngô. Trần Thuỷ không biết từ đâu ra ngay lập tức xen vào nói: “Không phải chứ? Mới quen nhau mà đã tặng nhau vật đính ước rồi ư? Nào nào cho mình xem nào, chà, viên ngọc này cũng đẹp thật đấy!” Tô Tiêu ngay lập tức cũng xán vào, viên ngọc được chúng tôi lần lượt chuyền tay nhau, mọi người quên cả hỏi Trịnh Thuấn Ngôn về bạn trai của cô ấy, dồn toàn bộ sự chú ý vào viên ngọc. Con gái đúng là con gái, cái bản tính ham của không cẩn thận đã bị người ta nhìn thấu dễ dàng như vậy.
Đợi sau khi mọi người xem chán rồi, viên ngọc mới được trả lại cho Trịnh Thuấn Ngôn. Tô Tiêu nói: “Cũng không tồi nhỉ? Mới quen nhau mà đã tặng cậu cả một viên ngọc rồi”. Tôi đoán, chắc cô ta đang nghĩ đến cậu bạn trai thứ ba cực kì keo kiệt của mình đây. Tôi vốn định nói: “Nếu may mắn thì cũng có thể gặp được một chàng trai tốt trong trường của chúng ta” để trả đũa cho việc vừa nay cô ta cố ý chọc tức tôi, như thế cũng là kiềm chế lắm rồi. Trần Thuỷ cũng nói: “Viên ngọc đẹp thật đấy, hãy nói về bạn trai của cậu đi! Ở đâu ra vậy? Tô Tiêu vừa nói hình như anh ta rất cao thì phải, tìm được anh chàng như thế trong trường chúng ta cũng hơi khó đấy”.
Trịnh Thuấn Ngôn cẩn thận đứng trước gương đeo viên ngọc. Vừa đeo vừa nói: “Đó chính là anh chàng ở khoa Vật lí lần trước đó, Dịch Phấn Hàn đã gặp rồi, các cậu bảo cô ấy nói cho”. Trịnh Thuấn Ngôn lại đẩy phần giới thiệu chàng trai đó cho tôi. Xét cho cùng thì là vì bạn trai của mình nên không tiện khen. Tôi hiểu đó là sự tín nhiệm mà cô ấy dành cho tôi. Thế là tôi bắt đầu khen lấy khen để: “Hoá ra là anh ta à! Đẹp trai lắm nhé! Thật đấy, Trần Thuỷ à, anh ta còn đẹp trai hơn cả Tạ Đình Phong của các cậu đấy. Hơn nữa, còn rất cao, có lẽ phải đến 1m85! Xem ra rất được. Các cậu nên biết là tớ đang nói rất thật, tớ cảm thấy mình chưa từng gặp chàng trai nào đẹp trai như thế ở trường này!” Tôi vừa dứt lời, Trịnh Thuấn Ngôn liền cười phá lên. Cô ấy vừa cười vừa nói: “Phấn Phấn à, cậu tâng bốc quá rồi! ha ha…, lại còn không có ai trong trường này đẹp trai hơn anh ấy nữa chứ! Ha ha…”
Trần Thuỷ và Tô Tiêu ngẩn ra nghe mà không thốt nên lời, nhất thời họ không có phản ứng gì. Trần Thuỷ tiếp tục truy hỏi: “Có phải là người mời cậu ăn cơm tuần trước không? Hình như đã gọi điện thoại đến phòng mấy lần rồi thì phải? Không phải chứ, các cậu mới quen nhau được nửa tháng mà!” Tô Tiêu cũng nói: “Trịnh Thuấn Ngôn, cậu cũng thần tốc quá nhỉ! Nhanh như vậy đã tóm được anh ta rồi? Lại là một anh chàng đẹp trai nữa chứ?” Nói năng kiểu gì không biết, tôi vừa nghe đã thấy chối tai rồi. Cứ làm như chỉ có mình cậu có bản lĩnh nhanh chóng tóm được những anh chàng đẹp trai vậy? Còn chưa bao giờ thấy những anh chàng đẹp trai như vậy theo đuổi cậu, những người theo đuổi cậu đều xấu cả. Thế là dù muốn hay không tôi cũng phải nói giúp Trịnh Thuấn Ngôn: “Đâu có, là người ta theo đuổi cô ấy thôi! Các cậu không thấy cậu ta hay gọi điện mời Trịnh Thuấn Ngôn đi ăn sao?”
Tô Tiêu nói một cách chua chát: “Ôi! Số đào hoa đến rồi à? Không nói nhiều nữa, ngày mai sẽ bắt anh ta mời chúng ta đi ăn, luật này là không thể xoá bỏ được và cũng là để chúng ta xem xem, rốt cuộc anh ta đẹp trai đến cỡ nào”. Trịnh Thuấn Ngôn vẫn đứng đó cười và nói: “Được thôi”. Mọi người háo hức trang điểm để đi. Phòng kí túc xá lại bắt đầu trở nên yên tĩnh. Người đẹp lại nói đùa rằng, nếu quấn tóc lên trên ngọc mà đốt thì sẽ phân biệt được ngọc thật giả. Tiếng nói lặng dần, căn phòng càng trở nên yên tĩnh hơn. Tôi không biết sau này Trịnh Thuấn Ngôn có dùng cách đó để kiểm định xem viên ngọc của cô ấy là thật hay giả không. Chẳng có ai biết. Nếu là tôi, tôi sẽ không làm như vậy, cho dù có nghi ngờ đi chăng nữa thì cũng không muốn tôi hấy sự bối rối của chính mình, để cho sự thảm hại tả tơi của mình lộ ra. Cùng lắm là đợi đến một ngày không còn yêu nữa thì vứt quách đi.
Sau khi tắt đèn, mọi người nằm trên giường nói chuyện. Hai người bọn họ lại than vãn về chuyện tình yêu trong trường học ngày nay tại sao lại thần tốc đến vậy. Tô Tiêu kể rằng: “Sau khi tớ vào trường này, trừ anh chàng học ở khoa Toán đó, không có ai đủ kiên nhẫn để theo đuổi tớ quá ba tháng”. Trong bóng tối, tôi nghĩ đến người đó trong kí ức xa xôi của mình. Nhớ đến tình cảm dài lâu trong bốn năm đại học của mình, cho đến khi yêu một người đã trở thành lí tưởng, xa xôi mà kiên định. Tôi nghĩ về cái nhìn đầu tiên mỗi lần tôi bước vào lớp, cái nhìn luôn hướng về chỗ ngồi của cậu ấy, xem cậu ấy đã đến chưa, xem trong giây phút đó liệu cậu ấy có bất chợt ngẩng đầu lên đúng lúc, sự mong chờ trong đôi mắt ấy theo thời gian đã trở thành những mảnh vỡ không còn tồn tại. Tôi nghĩ đến tôi và người yêu cũng chỉ quen nhau vài tháng, khi cậu ấy nói lời chia tay tôi liền đồng ý. Tận đáy lòng tôi có chút đau đớn. Tình cảm đó đã trở thành kí ức, chỉ có điều lúc đó tôi bỗng ngẩn ra. Thời trung học, phải chăng bạn cũng thầm yêu ai đó những ba, bốn năm?
Người ngồi trước bạn là một cô gái vừa học giỏi vừa kiêu ngạo, lại vừa xấu tính, luôn khiến biết phải bận tâm; ngồi sau bạn lại là cậu ấy, ánh mắt của cậu ấy liệu có đang nhìn mình không? Liệu họ có biết là mình thích cậu ấy không? Phải chăng bạn cũng từng cẩn thận từng li từng tí theo đuổi một nữ sinh ba, bốn năm trời và thề rằng sẽ không bao giờ đổi thay? Bạn đã từng lấy hết can đảm để viết lên giấy rằng “Tớ thích bạn”, nhưng lại bị cô ấy vò trong tay không dám lấy ra đọc hoặc thả theo gió bay, đến ngày tốt nghiệp liệu bạn đến trước cô ấy và nói: “Mình vẫn còn thích bạn, bạn có thể làm bạn gái của mình không?”
Trong giây phút đó, ánh mắt chúng ta ánh lên sự rụt rè e lệ, có sự nhẫn nại, có trái tim run rẩy, khi đó, chúng ta thật sự tin rằng tình yêu là vĩnh hằng, chúng ta nguyện dành hết thời gian cả cuộc đời cho một người. Thế rồi, không biết tự bao giờ, chúng ta không còn tin tình yêu là vĩnh hằng, chúng ta không còn thấy thích một người mà ta mất ba, bốn năm để theo đuổi, chờ đợi? Chúng ta cũng không thể tìm lại cái crm giác thích một người đến nỗi khi bước vào lớp học việc làm đầu tiên là hướng ánh mắt của mình vào chỗ ngồi của người ấy, xem người ấy đã đến chưa, xem người ấy đang làm rì, người ấy có nhìn mình không?
Cứ thế chúng ta lớn lên trong đau xót như thế, hi sinh một phần sự nhạy cảm nhỏ nhoi trong tình yêu đã trở thành cái giá phải trả trong quá trình trưởng thành. Có một ngày nhìn lại ta phát hiện ra tình yêu của mình thay đổi ghê gớm và không thể chần chừ được nữa. Giờ đây, chúng ta thích một người (à thôi, cứ nói là để ý đến một người đi) không cần hai đến ba ngày bạn đã không chần chừ hay ngại ngùng mà xấn tới trươc mặt người ta và nói: “Hãy làm bạn gái của mình”! Bị từ chối ư? Không cần lo lắng, bạn hãy tìm đến người khác. Không cần phải đợi ai cả, chỉ cần bạn thấy thích là được, tất cả chẳng qua chỉ là cờ đến tay thì phất thôi. Quen nhau được năm bảy hôm, tôi thấy bạn cũng không tồi, bạn thấy tôi cũng ổn, được, vậy chúng ta yêu nhau nhé? Bạn là bạn gái tôi và tôi là bạn trai của bạn. Cứ như là tuyển diễn viên vậy, tìm được người thích hợp là có thể diễn thành một bộ phim rồi. Cảm giác kích động, thấp thỏm, hưng phấn, ngọt ngào, lo lắng không yên khi mới thích một ai đó đã dần dần mất đi, đợi đến khi yêu rồi, bạn hãy đi tìm hiểu cặn kẽ mà xem. Sau khi chính thức yêu đương, tình cảm phải được bồi đắp dần dần, cảm giác cũng cần phải được cảm nhận từ từ. Nhưng bạn và tôi không có tình cảm và cảm giác của tình yêu thật sự, mà chỉ làm có hai việc trước khi yêu đó là tôi đã để ý đến bạn, tôi nói với bạn rằng tôi hi vọng bạn trở thành bạn gái của tôi. Bạn đồng ý, tốt, vậy là chúng ta tiến thêm một bước nữa. Bạn từ chối, xin lỗi, bạn không để ý đến tôi, tôi sẽ tìm người khác để không làm mất thời gian của bạn và vì tôi cũn không muốn làm mất thời gian của mình.
Vội vàng nối tiếp vội vàng. Chầm chậm thôi để đợi nó trở thành truyền thuyết, để nó lâu dài như truyền thuyết Vi Sinh ôm cột mà chết ấy. Trong trường đại học có biết bao nhiêu chàng trai cô gái như vậy, một chút thiện cảm đáng thương đối với sự khác biệt giới tính chúng tôi cũng không thể dễ dàng chờ đợi. Tình cảm vừa mới chớm nở đã vội vàng nhảy đến trước tình yêu đòi hỏi phải có thêm tiến triển và lập tức phải nhượng bộ, không thì sẽ ra đi không trở lại. Yêu đương đã trở thành việc tìm đối tượng cách bền vững. Trong trường học khi một người theo đuổi một người quá một năm thì đã trở thành truyền thuyết, nhất định sẽ được mọi người truyền tụng.