Editor: Sakura Trang
Nói hẳn là nhanh cũng không chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, bảy ngày sau lúc lâm triều Vi Sinh Lan liền để cho Liễu Ký Ẩn ở trên triều đình tuyên đọc thánh chỉ sách lập Quân hậu.
Trong dự liệu, là tại trên triều đường nhấc lên một mảnh âm thanh phản đối. Đám thần tử này cũng không phải muốn nhằm vào Kỳ Yến, dẫu sao Kỳ Yến bề ngoài cũng là nhi tử thứ tư của Kỳ Yến, các nàng người ngoài cũng không hề biết rõ quan hệ thực tế của hai người như thế nào, nếu không phải tình huống đặc thù các nàng tội gì mạo hiểm đắc tội một người đế vương cùng một vị quyền thần để góp lời.
“Mẫu hoàng của trẫm từng nói tứ công tử phủ Tả tướng tướng mạo xuất chúng, tài đức vẹn toàn, trẫm đối với điểm này khắc sâu, nhưng hiện xem ra các khanh dường như không hề công nhận điều này.” Đế vương trẻ tuổi ngồi trên cao không bởi vì chịu quần thần góp lời mà lộ ra chút nào thần sắc không vui, chỉ trước nhất giọng bình tĩnh trần thuật một chuyện thực.
Nhìn như là một câu nói không mang theo bất kỳ chèn ép, uy áp thực tế nhưng là so với tỏ ra ngữ lớn hơn nhiều lắm, đồng thời bác bỏ ánh mắt và lựa chọn của hai đời đế vương, các nàng cũng không phải là chán sống.
“Vi thần không dám…” Thần tử bên dưới đều là lần lượt tỏ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn là có người với suy nghĩ ‘Lời thật thì khó nghe’ đứng dậy, lại là một vị thần tử thế hệ trước tóc hoa râm tuổi đã hơn năm mươi.
“Bọn thần không dám nói bừa Kỳ công tử như thế nào, nhưng người có bệnh ở chân, ngôi vị quân hậu đúng là vạn vạn không thể.” Dứt lời phịch một tiếng trùng trùng quỳ xuống, khom người đầu để trên mặt đất lạnh như băng, hô to một câu: “Mời bệ hạ nghĩ lại.”
Loại chuyện này từ trước đến giờ là có một người làm gương, thì sẽ có hai người, ba người theo sát phía sau, cho đến cuối cùng, toàn bộ Trọng Hoa điện gần như đã không có người đứng.
Tình cảnh giống nhau từng xuất hiện lúc Cảnh đế còn tại vị, lúc ấy Cảnh đế lưu lại một câu ‘Tâm ý trẫm đã quyết, bãi triều’, liền đem một đám thần tử quỳ bên dưới trên điện không để ý tới nữa. Lúc đó là có quỳ không chịu đứng dậy, nhưng quỳ nửa ngày phát hiện Cảnh đế không cho những thần tử nhất quyết quỳ bên dưới này nửa điểm để ý, mới cuối cùng để cho người hầu đỡ về phủ.
Nhưng Vi Sinh Lan là không cho các nàng có cơ hội diễn tiết mục này.
“Nói như vậy, nếu là trẫm chọn Quân hậu không có tật ở chân, các khanh liền sẽ đồng ý phải không?” Nụ cười nhẹ trên mặt Vi Sinh Lan vẫn là không có giảm chút nào, biểu hiện ôn nhã để cho thần tử vốn là thấp thỏm cũng hơi an tâm.
Quân thượng tùy tiện như vậy liền bị các nàng thuyết phục thay đổi tâm ý, xem ra đối với nhi tử thứ tư của Tả tướng cũng không đau sủng như lời đồn.
Cả đám quỳ bên dưới tự nhiên cũng không suy nghĩ đến việc tật ở chân sẽ khỏi hẳn, dẫu sao một người sinh ra đã có bệnh muốn đứng lên đối với các nàng đúng là thiên phương dạ đàm*.
*Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.
Người ngồi trên ngự tọa cũng cố ý cho thần tử bên dưới một nấc thang để xuống, cũng không có người nào còn muốn quỳ ở đó không đi, rối rít đồng ý rồi rời đi.
Chỉ cần là người thân thể khang kiện, tướng mạo thích đáng, dù là Vi Sinh Lan giống như Cảnh đế chọn một nam tử không rõ lai lịch thân phận, các nàng cũng có thể cắn răng nhận. Người sau còn có thể dùng thân phận nghĩa tử của một trọng thần nào đó cho qua, nhưng người trước vô luận như thế nào tất cả thì không cách nào che giấu, nếu như có ngoại quốc tới ngoại giao, thể diện của Dư quốc khó mà giữ được.
Tả tướng một mực nhìn mọi việc phát triển mà không nói một lời, hiện tình huống này nàng hiển nhiên không chút ý kiến, cứ như vậy khả năng Kỳ Yến sẽ thành tâm giúp nàng càng cao hơn.
“Như vậy quá tốt.” Vi Sinh Lan mỉm cười nói ra bốn chữ, lúc này nàng đứng lên từng bước đi xuống: “Toàn bộ tiến hành theo kế hoạch.”
Các thần tử vừa đứng dậy chợt cảm thấy có chút hoang mang như đang trong sương mù, nhưng hai chữ ‘bãi triều’ đã rơi xuống, cũng không có ai nguyện lại làm chim đầu đàn đi vào hỏi đế vương trẻ tuổi.
Người từ khi ra đời đầu tiên học bò, sau đó học đi.
Nhưng đối với Kỳ Yến mà nói, ‘đi’ không thể dùng từ mới lạ để hình dung, nên nói là hoàn toàn xa lạ mới thích hợp hơn chút. Đúng là thân thể là của mình, sử dụng nhưng luôn là không thuận.
“Chính quân, đã sắp hai giờ, ngài nghỉ ngơi một chút đi. Nếu không… Nô chờ một hồi liền không có cách nào khai báo với chủ tử.” Vân Sanh cùng Ngu Thư Ngôn một trái một phải theo sát ở bên cạnh Kỳ Yến, hai người đều không dám cưỡng ép ngăn cản Kỳ Yến, dưới tình thế cấp bách Vân Sanh chỉ đành phải dùng Vi Sinh Lan làm lá chắn.
Không thể không nói, đây cũng là yếu hại.
“Ừ.” Kỳ Yến phút chốc dừng lại động tác, ngay sau đó khẽ lên tiếng. Hôm nay Vi Sinh Lan còn chưa tới Chiêu Quân điện, theo như mấy phần sổ con hôm qua y nhìn… Chắc là ở lại xử lý mấy chuyện của phủ Tả tướng. Không bị người trong lòng tự mình giám sát, hôm nay lại cảm thấy trạng thái cũng không tệ lắm, y liền ham nhiều thêm chút.
Vân Sanh vừa nghe lên tiếng đáp lại liền cực nhanh đẩy xe lăn tới, chẳng qua là mới vừa đẩy tới một, Vi Sinh Lan liền đến.
Mỹ nhân một thân xanh đen chẳng qua là đứng lặng yên, dáng người thanh tú cao thẳng, tóc dài đen như mực rối tung sau lưng, chi lan ngọc thụ đã là không đủ để mô tả.
“Chủ tử.”
“Bệ hạ.”
Kỳ Yến đầu tiên là ngẩn ra một cái, ở xoay người thấy người tới chớp mắt liền mi nhãn mềm mại. Liền như hàn mai trong trẻo lạnh lùng dưới cái sự lạnh lẽo của mùa đông nháy mắt đánh vỡ tư thái bất khả xâm phạm, chủ động vì người thưởng thức hiện ra sự tốt đẹp nhất của bản thân…
Người có thể kháng cự thật là đếm được trên đầu ngón tay, may mắn người thưởng thức cũng chẳng qua là phượng mao lân giác.
“Hôm nay Yến nhi luyện bao lâu?” Thấy phu lang nhà mình đi bên này thêm mấy bước, Vi Sinh Lan liền bước nhanh tới đỡ lấy eo y.
“Hơn một giờ…” Ánh sáng trong mắt Kỳ Yến hơi lóe lóe mấy cái, thực không cách nào làm được việc lừa dối người trong lòng, nhưng một câu nói này của y dường như cũng không tính là lời nói dối.
Đáng tiếc trả lời có chút mất tự nhiên này vẫn là tiết lộ sự thật, Vi Sinh Lan chỉ khẽ mỉm cười, lời nói nhẹ nhàng hỏi: “Hơn một giờ của Yến nhi, là bao nhiêu?”
Lúc này Kỳ Yến liền hơi rũ tròng mắt không nói, lại dưới cái nhìn chăm chú của Vi Sinh Lan hơi cúi đầu xuống.
Nhìn bộ dáng kia lập tức trong lòng Vi Sinh Lan hiểu rõ, nắm lấy cằm thon gầy của Kỳ Yến cẩn thận vuốt ve, trong chốc lát liền nghe y thấp giọng đáp: “Hơn một… Gần hai giờ.” Rồi sau đó thân thể hơi cứng lại, dung nhan hơi có vẻ tái nhợt đã là hiện lên mấy phần đỏ ửng động lòng người.
Phu lang nhà mình cho là nàng sẽ làm cái gì trừng phạt sao… Lại nói đến việc này Vi Sinh Lan không kiềm được ho nhẹ một tiếng, nàng thừa nhận trước mình đúng là hết lần này tới lần khác trêu đùa phu lang nhà mình.
Lúc này thấy trên mặt Kỳ Yến cũng không có biểu hiện đau đớn, Vi Sinh Lan liền cũng không có ý định truy cứu, tay ôm lấy eo đổi thành mười ngón tay nắm chặt, nhịp bước nhẹ chậm vững vàng mang y đi đến chỗ xe lăn.
Dưới tình huống dùng quải trượng mà không có người đỡ, Kỳ Yến tuy đi không vững vàng, nhưng là đau đớn trên đùi lại giảm đi rất nhiều. Lúc đứng yên, đã là gần như không cảm giác khác thường nữa, trừ phi đứng quá lâu mà thôi.
Vi Sinh Lan vì người bên cạnh cố ý chậm bước chân lại, khóe mắt có thể thấy mỹ nhân một thân y bào màu xanh trên mặt lộ ra sự nhu hòa, môi mỏng mím lại cũng hơi cong lên một nụ cười nhẹ. Nhất là lúc dùng đầu ngón tay hơi cọ mấy cái vào lòng bàn tay ôn lạnh, màu đỏ ửng xinh đẹp sẽ từ nơi cổ trắng nõn lộ ra kia một đường tràn đến trên dung nhan tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng.
Chỉ đơn giản đi cùng với nhau như vậy, sự vui vẻ trên mặt phu lang nhà mình liền rõ ràng đến thậm chí là một cái liền có thể nhìn ra. Mỗi ngày Kỳ Yến cố gắng Vi Sinh Lan là nhìn trong mắt, cũng biết nguyên nhân rất lớn là vì nàng.
“Ta đã chọn mùng chín tháng sau là ngày sắc lập Quân hậu.” Đợi Kỳ Yến ngồi xuống xe lăn, Vi Sinh Lan liền giọng ôn tồn đem ngày ngày giờ đã định báo cho y biết.
Người trên xe lăn đối với quyết định của Vi Sinh Lan cho tới bây giờ liền không có dị nghị, sau khi nghe rất là ôn thuận nhẹ gật đầu. Duy nhất dị thường chính là y tránh ra bị cầm, rồi sau đó đem lòng bàn tay phủ lên trên mu bàn tay của Vi Sinh Lan.
Vi Sinh Lan đối với lần này chỉ tế nhị nhíu mày, tay bị phủ ngửa lên trên, đầu ngón tay liền dễ dàng xoa nhẹ lên lòng bàn tay ôn lạnh của xe lăn người nọ. Nhưng bất ngờ là lần này người trên xe lăn nhưng là cứng rắn chống không chịu bại, một tấm dung nhan trong suốt đỏ gay cố kềm chế.
“Lạc Hoa tiết tới… Thê chủ có thể lại mang ta đi thả một lần hoa đăng nữa có thể hay không….?” Vốn là lời nói muốn một hơi liền nói xong, nào ngờ lúc mở miệng nhưng vẫn là do dự hồi lâu mới nói xong. Mỹ nhân trên xe lăn hơi ngẩng đầu lên, cổ trắng nõn nhất thời phơi bày ra độ cong cực kỳ đẹp mắt, trong con ngươi đen thui rõ ràng lộ ra thần sắc khao khát.
Trong cung không thể so với vương phủ, thân phận của hai người cũng không so với trước đó, trong lòng Kỳ Yến hiểu rõ điều này… Nhưng vẫn không kềm chế được nghĩ tham cầu nhiều thêm một chút.
Lạc hoa…
Nhắc tới hai chữ này, Vi Sinh Lan liền lại nhớ đến năm nay nàng đã thất hẹn với phu lang nhà mình. Phu lang nhà mình ở sau chuyện này dù chưa từng nhắc lại chuyện này với nàng, nhưng chắc là thất vọng.
Sau khi nghe lời này khẽ run chốc lát, đợi lúc kịp phản ứng, ôn lạnh che trên mu bàn tay nhưng là chuẩn bị muốn lui ra, nghĩ đến vừa nãy nàng mới vừa yên lặng bị phu lang nhà mình coi là bối rối, hiện giờ là định muốn buông tha yêu cầu này.
Dĩ nhiên bàn tay muốn lui kia là không có thể thành công rút ra, Vi Sinh Lan nhẹ giữ lại cổ tay yếu ớt muốn lui ra của người nọ, ánh mắt nhu hòa: “Năm nay thiếu Yến nhi một lần, năm sau nhất định là phải bồi thường thật tốt một phen.”
“Đến lúc đó Yến nhi nghĩ muốn một ngọn đèn hoa đăng liền cứ nói cho ta biết.” Lúc nói tới chỗ này Vi Sinh Lan dừng một chút, chơi đùa cằm của người trên xe lăn, cúi người đi hôn một cái lên bờ môi nhợt nhạt.
Tiếp đó hạ tròng mắt, giọng ôn tồn giọng ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ: “Hay yêu cầu bất cứ điều gì đều được… Vì một nụ cười của giai nhân, luôn là cần đến phí một phen công phu.”