Chương 28
Ngụy Hoa Tịnh thừa nhận từ trong đáy lòng hắn rất muốn về nước, so với nước Mỹ, mọi thứ trong nước, dù là con người hay công việc đều có sức hấp dẫn đối với hắn, nhưng hắn không muốn buộc phải về nước chỉ vì lý do này.
Nhìn thấy ông nằm yên lặng trên giường bệnh, trên người chi chít những dây với ống, gò má gầy hõm sâu xuống, mái tóc bạc trắng hòa lẫn vào với màu của chiếc gối trắng.
Bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng của ông lúc này, cũng không thể hình dung ra nổi nửa thế kỷ trước ông từng là một vị “tướng quân thép” kiêu hùng, thiện chiến.
Nghe mọi người kể lại rằng, lúc đánh trận ông dũng mãnh như hổ, nhanh như thỏ, là người túc trí đa mưu; mọi người cũng kể rằng ý chí của ông rất kiên cường, từng chỉ huy mười người đánh bại hàng trăm tên địch trong tình trạng suốt ba ngày ba đêm không có một hạt cơm vào bụng; mọi người cũng kể rằng, ông xuất thân trong một gia đình thương nhân giàu có, lẽ ra ông đã đi du học nước ngoài, nhưng trước vận mệnh đất nước gặp nguy nan, ông đã gác chuyện học hành sang một bên gia nhập quân đội, gia sản bị tiêu tán hết, là một “phá gia chi tử” nổi tiếng; mọi người cũng nói hồi còn trẻ ông là người rất hào hoa, khí phách, đa tài, là mẫu hình lý tưởng trong mắt rất nhiều cô gái chưa chồng; mọi người còn kể rằng ông là người biết cương biết nhu, trong thời gian “Cách mạng Văn hóa” ông phải ở chuồng bò, phải chịu đấu tố, nhưng ông vẫn vui vẻ dạy các tiểu tướng Hồng vệ binh: “Cho dù là lúc nào thì việc học tập cũng không thể để chậm trễ”; mọi người còn kể rằng, sau khi được trả lại công bằng, ông được giao trọng trách mới, nhưng lại xua tay, từ tốn nói: “Tôi già rồi, nhân sinh thất thập cổ lai hy, muốn được an hưởng tuổi già.” Thực ra, tuy không có chức vụ gì, nhưng lịch làm việc của ông ngày nào cũng kín đặc, vì so với hồi còn đương chức, ông hứng thú với các hoạt động xã hội và quần chúng…
Mang trên mình bao nhiêu truyền thuyết như thế, nhưng bây giờ ông chỉ còn là một ông già bệnh nặng cận kề cái chết, gầy yếu tới mức không đỡ nổi dù chỉ là một chiếc chăn nhẹ, một đứa trẻ nhỏ cũng có thể xô ngã.
“Cụ Ngụy đã gần một trăm tuổi, các cơ quan trong cơ thể đều lão hóa rất nghiêm trọng, chúng tôi sẽ cố gắng để cứu chữa cho cụ, nhưng gia đình vẫn nên chuẩn bị về mặt tâm lý.” Tổ trưởng tổ chuyên gia phụ trách chữa trị cho ông nói rõ tình hình với mọi người.
Vì thế con cái cháu chắt của gia đình họ Ngụy ở khắp nơi đều được triệu về Bắc Kinh, thay nhau tới bệnh viện chăm sóc, hôm nay đến lượt Ngụy Hoa Tịnh và cô em họ Ngụy Vũ Hân.
Được bác sĩ nhắc nhở, vừa ra khỏi phòng bệnh, nước mắt của Ngụy Vũ Hân rơi lã chã, nếu là lúc thường, nhất định Ngụy Hoa Tịnh sẽ nắm lấy cơ hội này mà trêu chọc cô em, nhưng giờ đây trong lòng hắn cũng đang vô cùng không vui, hai người im lặng không ai nói câu nào.
Nhưng nghĩ tới chuyện ông sinh ra tại một gia đình giàu có, từng lập chiến công giữa những năm tháng loạn lạc, là một trong những người nắm quyền buổi đầu lập nước, vinh quang nửa đời, tuổi thọ cũng gần tròn trăm, với một người đàn ông mà nói, như vậy cũng có thể coi là đã đạt tới đỉnh cao.
Hồi còn tỉnh táo, ông thường xuyên nói với con cháu, nếu chẳng may một ngày nào đó ông ra đi thì phải coi đó là chuyện vui chứ không được tổ chức lễ truy điệu quá rình rang, cũng không được khóc lóc, càng không được dùng thuốc men hoặc biện pháp kỹ thuật cao để kéo dài sự sống cho ông.
Bây giờ, những bậc cha chú có thể quyết định được mọi việc tuy không làm theo ý của ông, nhưng cũng biết rằng không nên quá đau lòng. Nghĩ đến đây, lại nhìn thấy cô em họ khóc dữ như vậy, Ngụy Hoa Tịnh định tìm chuyện gì đó nói để thu hút sự chú ý của nó.
Vừa ngoặt ở chỗ cầu thang, Ngụy Hoa Tịnh chợt nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc, mắt hắn sáng bừng, đưa tay kéo Ngụy Vũ Hân: “Đừng khóc nữa, nhìn xem, người trong lòng của em đến rồi kìa.”
Ngụy Vũ Hân ngớ người trước câu nói của Ngụy Hoa Tịnh, ngẩng đầu lên nhìn theo phía mà hắn nói, mặt lập tức đỏ bừng, quay đầu lại khẽ gầm lên với Ngụy Hoa Tịnh: “Biến!”
Ngụy Hoa Tịnh đâu thèm để ý đến cô, sớm đã đón Nhiệm Nam Hoa bằng câu: “Nam Hoa này, sao cậu lại đến đây? Hôm nay bác sĩ chỉ sắp xếp cho con cháu trong nhà chúng tôi đến thăm thôi mà?”.
Nhiệm Nam Hoa gật đầu: “Em biết, không phải em đến thăm cụ Ngụy đâu, hình như anh vừa từ ở đó ra, cụ có khá hơn không?”.
Ngụy Hoa Tịnh gật đầu: “Tình hình cơ bản vẫn bình thường, các bác sĩ và y tá chăm sóc 24/24.” Nói rồi hắn hỏi lại: “Vậy cậu tới đây làm gì? Chắc không phải để hỏi tôi câu đó chứ?”. Nói một cách nghiêm túc thì Nhiệm Nam Hoa và ông nội hắn không có quan hệ huyết thống, mà chỉ là quan hệ họ hàng mấy đời, với tính cách lạnh lùng của Nhiệm Nam Hoa thì cậu ta không thể nóng lòng như vậy.
Nhiệm Nam Hoa cúi đầu một lúc, vẻ do dự của anh ta khiến Ngụy Hoa Tịnh vốn chỉ định hỏi mấy câu cho qua chuyện lại phải nhìn kỹ hơn, hỏi tiếp: “Cậu tới đây thăm ai vậy?”. Quay đầu sang nhìn cô em họ, hắn chợt có linh cảm không tốt, mong rằng chuyện không phải như hắn nghĩ.
Nhiệm Nam Hoa ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ngụy Hoa Tịnh: “Đúng vậy, đúng như điều anh đã nghĩ, cô ấy bị người ta đánh, em cũng vừa mới nghe nói xong.”
“Trời, người như cô ấy sao lại bị người khác đánh, mà còn nặng tới mức phải vào viện nữa! Cô ấy ở phòng nào?” Ngụy Hoa Tịnh dường như không tin vào tai của mình nữa. Thời gian lần về nước này rất gấp, trạm thứ nhất là nhà, trạm thứ hai là bệnh viện, anh vẫn còn chưa kịp nghĩ tới những chuyện khác, không ngờ lúc này lại được nghe thấy chuyện giật mình đến thế.
“Các anh đang nói chuyện gì vậy, rút cục là ai bị đánh?” Ngụy Vũ Hân tò mò hỏi. Nhớ hồi còn nhỏ, cô bị cậu béo nhà bên cạnh bắt nạt, cô đã chạy tới mách Ngụy Hoa Tịnh, Ngụy Hoa Tịnh bèn vỗ vào đầu cô, dỗ dành: “Không sao, chờ lát nữa bọn anh sẽ đánh nó giúp em.” Còn Nhiệm Nam Hoa, không chỉ mặt lạnh mà còn là người máu lạnh, nhìn thấy cô khóc lóc như vậy chỉ chau mày, nói: “Nước mắt nước mũi trông gớm chết, đứng lui ra một chút đi!”, sau đó tránh cô như tránh gián.
Cô – Ngụy Vũ Hân, một cô bé ai nhìn thấy cũng yêu, cô bé xinh đẹp nhất trong cái sân tập thể ấy, thế mà bị anh ta, một cậu nhóc thối tha nói là “gớm chết”, mối hận này cô không bao giờ quên. Vậy là cô tìm cơ hội trả thù, tố cáo tội lỗi của anh ta, hoặc tìm đến mẹ anh ta để kể tội, rồi nhân cơ hội lẻn vào phòng làm hỏng đồ của anh ta. Cô thường xuyên làm những việc đó.
Có lúc cãi nhau kịch liệt với Ngụy Hoa Tịnh, anh họ thường nhân cơ hội đó trêu chọc cô: “Nhóc con, đừng tưởng anh không biết tâm sự của em, nói thật đi, có phải em để mắt đến Nhiệm Nam Hoa không? Vậy thì em phải đối xử với anh tốt một chút, như thế thỉnh thoảng anh sẽ nói tốt về em với cậu ta.” Vì trong số tất cả anh em họ, hai người đó thân nhau nhất.
Mỗi một lần như vậy, Ngụy Vũ Hân đều vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ngụy Hoa Tịnh, anh muốn chết à? Anh tưởng rằng những người họ Ngụy đều lăng nhăng như anh sao? Em có bạn trai rồi!” Kể từ hồi lên cấp hai, cô chưa bao giờ là không có bạn trai, nhưng cô rất “có giá”, dù với ai nhiều nhất cũng chỉ nắm tay hoặc cùng nhau đi xem phim mà thôi, mỗi khi đối phương có ý định tiến thêm một bước đều bị cô cho “bay”, chứ đâu như Ngụy Hoa Tịnh, mười sáu tuổi đã nhìn thấy anh ta ôm hôn hoa khôi của trường ở phía sau trường, ọe!
Nghe thấy cô nói như vậy, Ngụy Hoa Tịnh thường lắc đầu, cười khổ: “Ôi, tiếng xấu ấy của anh phần nhiều là do em, đồ nhóc con gây ra chứ còn ai, em không sợ sau này anh không lấy được vợ vì tiếng xấu đó à?”.
Ngụy Hoa Tịnh mà không lấy được vợ, có quỷ mới tin! Ngụy Vũ Hân cười thầm trong bụng, để tránh cho những cô gái nhà lành bị hại, cô càng ra sức tuyên truyền hình ảnh công tử ăn chơi của Ngụy Hoa Tịnh, nhất là với những thiếu nữ xinh đẹp, trong sáng.
Còn Nhiệm Nam Hoa thì lại là một thái cực khác, ở tuổi thanh niên, à không, nên nói là kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, chưa bao giờ thấy anh ta thân thiết với bất cứ cô gái nào. Vì là chỗ họ hàng, lại có quan hệ với Ngụy Hoa Tịnh, nên Ngụy Vũ Hân trở thành người bạn khác giới thân thuộc nhất hơn hai mươi năm nay.
Có một khoảng thời gian cô đọc truyện tranh đồng tính, cô đã từng rất nghi ngờ trước sự thân thiết của hai người, ít nhất có lẽ về phía Nhiệm Nam Hoa có vấn đề. Nhưng sau khi quan sát kỹ, lại thấy Nhiệm Nam Hoa không hề có ý kiến gì trước việc yêu đương của Ngụy Hoa Tịnh với các cô gái khác và vẫn cùng đi chơi, cùng tập thể thao với anh họ, lúc đó cô mới thôi nghĩ rằng họ là đồng tính.
Tình yêu, cho dù giữa nam với nữ hay giữa nam với nam, thì đều không chấp nhận người thứ ba mà luôn đòi hỏi tình cảm giữa hai người là duy nhất, chẳng phải thế sao?
Bây giờ, không hiểu lại có chuyện gì nữa đây? Nhiệm Nam Hoa bỗng dưng rất quan tâm đến một người bị đánh như vậy, mà Ngụy Hoa Tịnh cũng tỏ ra quen biết người ấy. Hai người ăn ý đến mức không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể đoán được đó là ai, điều này chứng tỏ người ấy có quan hệ rất, rất thân thiết với họ.
Nhưng, Ngụy Vũ Hân tin rằng, cho dù là Ngụy Hoa Tịnh bị đánh phải nằm viện thì cũng khó có thể khiến Nhiệm Nam Hoa lo lắng và quan tâm đến thế.
Vậy, vấn đề hiện nay là, cái người ấy, cái người bị đánh ấy, rút cục là nam hay nữ? Nếu là nam, thì có ai thân thiết hơn là người anh họ cùng lớn lên với anh ta như thế?
Nếu là nữ, thì sẽ càng phiền phức hơn.
Ngụy Vũ Hân không suy nghĩ nhiều, lập tức đi theo hai người. Ai ngờ, vừa đi được mấy bước thì suýt nữa va mũi vào lưng của Ngụy Hoa Tịnh. Cố gắng đẩy hai người ra, Ngụy Vũ Hân lại nhìn thấy một người khác, đối phương cũng cùng đi về một phía với bọn họ, đúng là đường hẹp tương ngộ.
“Không cần phải vội thế đâu, người ta là bác sĩ, chưa biết chừng họ còn phải đi cấp cứu bệnh nhân!”
“Anh ta không phải thế!” Tiếng của Nhiệm Nam Hoa, ngữ khí rất khẳng định.
“Đúng, anh ta không phải thế.” Tiếng của Ngụy Hoa Tịnh, tuy chậm hơn một chút, nhưng mức độ khẳng định cũng chẳng kém gì.
Khuôn mặt thanh tú, một vẻ nho nhã, trên người khoác chiếc bờ lu trắng, càng tạo cho người ta một cảm giác bồng bềnh như tiên, Ngụy Vũ Hân chợt cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, rút cục là ai nhỉ? Cô là người nổi tiếng có trí nhớ tốt, nhất là với những anh chàng đẹp trai kiểu như thế này.
“À, em nhớ ra rồi! Nửa năm trước, anh ta từng tranh lên trước Ngụy Hoa Tịnh để giúp một người đẹp!” Ha ha, đó là lần đầu tiên Ngụy Hoa Tịnh phải thua cuộc, nhớ lại vẻ mặt của anh họ lúc đó, dù đang ngủ cô cũng có thể cười thành tiếng.
Ngụy Hoa Tịnh biết người này, coi như cũng còn có đôi chút để nói, còn Nhiệm Nam Hoa thì sao? Sao lại nhìn người ta bằng ánh mắt như nhìn tình địch thế? Tình địch? Liệu có phải thế không? Ngụy Vũ Hân giật mình trước cái từ vừa nảy ra trong đầu.
Chương 29
Nghe thấy tiếng của Ngụy Vũ Hân, Thời Viễn rời mắt khỏi Nhiệm Nam Hoa nhìn sang cô, rồi sau đó lại nhìn sang Ngụy Hoa Tịnh.
“Chào anh, tôi là Ngụy Hoa Tịnh, lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ!” Nở một nụ cười ấp áp tiêu chuẩn, Ngụy Hoa Tịnh chìa cành nguyệt quế hữu nghị ra trước.
“Thời Viễn, bác sĩ thực tập trong bệnh viện này.” Thời Viễn có vẻ phản ứng không kịp trước vẻ nhiệt tình của Ngụy Hoa Tịnh, nhưng ngay lập tức anh cũng khẽ mỉm cười, đúng như phong cách của anh.
Tiếp đó, Thời Viễn quay sang chào Nhiệm Nam Hoa, không ngờ đối phương chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi quay đầu đi về phía phòng bệnh ở cuối hành lang, Thời Viễn không có vẻ gì tức giận vì điều đó, mà cũng đi theo ngay sau anh ta.
Ngụy Hoa Tịnh dừng lại một chút, cúi đầu đưa tay lên sờ mũi, rồi nhanh chóng đuổi theo.
“Các anh không được vào một lúc nhiều người như thế, bên trong đã có ba người rồi. Các anh phải chờ đã.” Cô y tá trẻ phụ trách đăng ký ở cửa ra vào ngăn họ lại, nhìn thấy Thời Viễn mới dịu giọng nói: “Bác sĩ Thời, hôm nay anh đi thăm bệnh một mình à?”. Vì anh là bác sĩ thực tập, bình thường phải có người đưa đi.
“Không phải, người ở trong này là bạn của tôi, tôi tới thăm cô ấy.” Thời Viễn mỉm cười với cô y tá.
Cô y tá hơi đỏ mặt, nói với vẻ khó xử: “Thế này vậy, theo lý mà nói thì phải công bằng với tất cả những người vào thăm bệnh nhân, để tôi giúp các anh giục những người trong đó…”
Chưa dứt lời thì bên trong vọng ra tiếng cãi nhau, Nhiệm Nam Hoa vội sải bước xộc vào, khiến cô y tá phải kêu lên, Ngụy Hoa Tịnh lắc đầu cười, nói với y tá: “Con người cậu ta hơi lỗ mãng, để tôi vào kéo cậu ta ra.” Miệng nói thì chân của hắn cũng bước vào, chỉ sau Nhiệm Nam Hoa có nửa bước.
Cô y tá cuống lên, đang định chạy theo thì bị Thời Viễn ngăn lại: “Thôi, cô không nói được bọn họ đâu, để tôi giục họ giúp cô”, nói xong bước lên trước cô y tá đi vào.
Cô y tá đứng đó giận dữ giậm chân: “Theo quy định mỗi lần chỉ cho phép hai người vào thăm, bây giờ cả sáu người vào cùng một lúc! Này, các anh không thể vào nhiều người cùng lúc như thế được!” Cô nàng hy vọng rằng cuối năm sẽ được bầu là y tá xuất sắc, không thể để chuyện này làm hỏng mất chuyện lớn được, mặc dù bác sĩ Thời rất đẹp trai, thường mỉm cười với cô, mặc dù hai anh chàng kia cũng điển trai không kém, nhưng, tiền thưởng vẫn là trên hết!
Nghĩ đến đây, cô y tá trẻ co chân lên đuổi theo.
Thế nên, căn phòng dành cho một bệnh nhân vốn rất rộng rãi, giờ đây trở nên chật chội, tính cả Vệ Tử, tổng cộng có tám người trong phòng.
Trừ Vệ Tử, ba nữ sinh đều sững người, rồi lần lượt quan sát mấy chàng trai, không hiểu vì sao họ lại vào cùng một lúc, Nhiệm Nam Hoa thì đã quen, Ngụy Hoa Tịnh cũng đã biết, nhưng điều mà các cô không hiểu là vì sao đến cả bác sĩ nam cũng đẹp trai và hấp dẫn như vậy? Nếu đều là người theo đuổi Vệ Tử, thì thật sự rất rất “phí của giời”! Các cô rất muốn được thay trời hành đạo…
Vệ Tử cũng sững người ngạc nhiên. Vừa mới chứng kiến cảnh mọi người lo lắng cho việc dung nhan bị hủy hoại xong, vẫn còn chưa kịp kiểm tra lại, thì bây giờ đã phải phơi bày trước mặt nhiều người như vậy, nhất là trong đó có Thời Viễn.
Thế là, theo bản năng, cô kéo cái chăn che kín đầu, không chịu gặp mọi người, dưới lớp chăn còn vọng ra tiếng “ưm ưm” rất đáng ngờ.
Nhiệm Nam Hoa định bước tới kéo chăn ra xem, liền bị Ngụy Hoa Tịnh kéo lại, rồi đưa mắt ra hiệu ra khỏi phòng cùng mình, đồng thời nói với cái đống gồ lên trên giường: “Chúng tôi lo lắng cho vết thương của Vệ Tử nên đến thăm, nếu không có gì nghiêm trọng, chúng tôi xin về trước, lần sau có dịp lại đến.”
Khi đưa Nhiệm Nam Hoa ra ngoài, Ngụy Hoa Tịnh nghiêng mặt nhìn Thời Viễn vẫn đang đứng yên ở đấy, do dự một lát định nói câu gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, cúi đầu đành đi qua.
“Anh làm gì thế?! Chẳng phải đã thỏa thuận rằng một năm rưỡi sau mới về rồi còn gì? Bây giờ mới có nửa năm! Về rồi thì thôi, nhưng sao lại đến tìm cô ấy? Thôi được, coi như tình cờ gặp, nhưng vì sao vừa rồi anh cứ nhất định lôi em ra? Bây giờ chỉ còn lại một mình cái tên giọng như đàn bà ấy ở trong…”
Hiếm khi Nhiệm Nam Hoa nói nhiều như vậy, Ngụy Hoa Tịnh vốn không định cắt ngang lời anh ta, nhưng để ngăn tiếng gào thét của Nhiệm Nam Hoa khiến người khác chú ý, đành phải lên tiếng.
“Nam Hoa, vừa rồi cậu có chú ý quan sát không?” Ngụy Hoa Tịnh dựa vào lan can, bộ dạng rất thoải mái, nhưng vẻ mặt lại chẳng nhẹ nhõm chút nào.
“Quan sát gì cơ?” Cơn giận dữ bị cắt ngang, Nhiệm Nam Hoa vẫn chưa nguôi.
“Khi Vệ Tử nhìn thấy chúng ta bước vào, cô ấy chỉ tỏ ra sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy tay bác sĩ tên là Thời Viễn kia thì cô ấy bắt đầu hoảng hốt, sau đó vùi đầu vào trong chăn không chịu gặp ai. Cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không?” Ngụy Hoa Tịnh quay sang nhìn Nhiệm Nam Hoa.
“Hừ! Đồ con gái ngu ngốc ấy, ai mà biết cô ta nghĩ gì.” Nhiệm Nam Hoa chau mày.
Ngụy Hoa Tịnh lắc đầu cười: “Thật ra, cô ấy không hề ngốc một chút nào, mọi biểu cảm của cô ấy đều xuất phát từ nội tâm, thẳng thắn, đơn giản một cách đáng yêu, nhưng sự thẳng thắn ấy nhiều khi làm tổn thương người khác.” Hắn thở dài, rồi tiếp tục nói: “Phản ứng của cô ấy cho thấy rất rõ, Vệ Tử thích anh chàng bác sĩ kia, phụ nữ làm đẹp vì người mình thích, cô ấy sợ bộ dạng đầu quấn đầy băng của mình bị anh ta nhìn thấy.”
Nhiệm Nam Hoa định phản bác lại, nhưng rồi thấy sự phán đoán của Ngụy Hoa Tịnh không sai chỗ nào, không nhịn được có chút ủ rũ, ngoảnh đầu sang một phía không nói gì.
Khẽ vỗ vai Nhiệm Nam Hoa, Ngụy Hoa Tịnh nói bằng giọng rất nhẹ nhàng: “Có điều, cậu cũng không nên thất vọng, bây giờ mà nói thất bại e rằng hơi sớm, người thích nhất chưa hẳn đã là thích hợp nhất.”
Nhiệm Nam Hoa liếc xéo về phía Ngụy Hoa Tịnh: “Vậy anh nói xem, anh thích hợp hay em thích hợp?”.
Ngụy Hoa Tịnh cười ha ha: “Câu hỏi này anh không thể trả lời được, đừng lo những chuyện đó nữa, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là, kẻ không có mắt nào đã đánh người đẹp ra nông nỗi ấy. Cậu không định luyện tay chút à?” Chà, cảm giác độc cô cầu bại[1] cũng thật không dễ chịu.
[1] Độc cô cầu bại: Cảm giác cô độc một mình mong được bại trận.
Nửa tiếng sau, Ngụy Hoa Tịnh mở mắt to hết cỡ, nhưng vẫn không dám tin vào những điều mình nhìn thấy.
Chỉ vào hai người phụ nữ trung niên đang bị áp giải, Ngụy Hoa Tịnh nhìn về phía Ngô Vị và Đinh Dật: “Hai người nói, chính là hai kẻ kia, hai mụ kia đánh Vệ Tử?”
Đinh Dật kêu lên: “Ai da, anh Ngụy, anh quen với Vệ Tử à, anh quen thế nào vậy, không lẽ lại là… Ôi, anh đúng là đến chết vẫn không chừa!”. Vừa nghĩ đến một cô gái xinh đẹp, trong trắng như Vệ Tử có thể bị Ngụy Hoa Tịnh động đến, Đinh Dật thấy rất kích động, chỉ muốn đánh người.
“Cô đừng hiểu lầm”, Ngụy Hoa Tịnh vội giải thích, “Tôi theo đuổi Vệ Tử, nhưng đáng tiếc là không được”. Không biết nên gọi “tiểu man nữ”[2] đã lấy chồng sinh con này là gì nhỉ? Ngụy Hoa Tịnh thầm nghĩ, đó là “con hổ mẹ” – một loài mà anh không bao giờ dám động đến.
[2] Man: Từ “man” trong “dã man”.
Ngô Vị gật đầu trả lời câu hỏi của Ngụy Hoa Tịnh: “Tội cố ý gây thương tích, thêm tội bắt cóc trẻ em, cho dù hai mụ này có mời được luật sư giỏi nhất cũng khó có cơ hội ra khỏi tù.”
Nhiệm Nam Hoa đứng bên cạnh nghe bọn họ kể lại đầu đuôi câu chuyện, nghe đến đây mới ngẩng đầu lên, dường như đang nghĩ ngợi điều gì, mời luật sư… hừ, để xem xem, ai có gan nhận vụ án này.
“Đừng nói là các anh. Ngay cả tôi, khi nhìn thấy Vệ Tử bị đánh đến nông nỗi ấy, tôi cũng muốn giết chết bọn chúng, có điều, hai mụ kia cũng bị đánh không nhẹ, tôi đã đạp cho chúng mấy cái ngã lăn xuống đất, nếu đánh nữa thì, thì cũng thấy thế nào ấy.” Đinh Dật thật sự không quen đánh những người không thể đánh lại.
“Cô còn biết nói thế à”, Ngụy Hoa Tịnh không được đánh mấy kẻ kia như ý muốn nên cảm thấy cực kỳ bức bối, quay sang trách Đinh Dật: “Con mình mà trông cũng không xong, để đến nỗi mất con, mà nếu mất rồi thì sao không nhanh chóng đi tìm ngay, để lâu như vậy, khiến người ta bị đánh ra nông nỗi ấy?”. Nghĩ đến cảnh Vệ Tử đầu quấn đầy băng, chui vào chăn giấu mặt, Ngụy Hoa Tịnh thấy kích động chỉ muốn làm một Võ Tòng hiện đại.
Đinh Dật không hề nhảy dựng lên như trong dự liệu của Ngụy Hoa Tịnh, ngược lại càng có vẻ ủ dột hơn, cúi đầu nói: “Tôi biết mình sai rồi, nhưng các anh đừng có hết người này nói đến người kia nói nữa, được không? Hay là cùng nhau tổ chức một cuộc đấu tố đi, cho dù tôi có bị đấu chết cũng thấy dễ chịu hơn.”
Giọng nói của Đinh Dật lí nhí lại có chút nghẹn ngào, khiến cho ba chàng trai quay lại nhìn. Ngụy Hoa Tịnh và Ngô Vị hiểu rõ Đinh Dật, biết cô cứng rắn đến mức nào, ngay cả Nhiệm Nam Hoa lần đầu gặp mặt, nhìn thấy vẻ mạnh mẽ vừa rồi của cô, cũng biết Đinh Dật không phải là kiểu con gái yếu đuối hay khóc nhè.
Vì thế, thấy cô khóc, mọi người liền cuống quýt an ủi.
“Thực ra không thể trách cô được, cô cũng đâu có muốn làm mất con.” Đây là lời của Ngô Vị. (Nói thế mà cũng nói, có người mẹ nào không có chuyện gì mà lại bỏ con đi chơi?)
“Phải rồi, tại cô gái ngốc nghếch đó, vì ngu ngốc nên mới cứu người, vì thế cũng không thể đổ tất cả lỗi cho cô được.” Đây là lời an ủi của Nhiệm Nam Hoa. (Này, Nhiệm công tử, không lẽ cậu cho rằng Vệ Tử nên để mặc cho con trai của Đinh Dật bị đem đi bán?)
Đinh Dật càng khóc to hơn: “Hu hu, tôi đã phải chịu mắng suốt cả một tuần rồi, tuần này, hu hu, không những họ tước quyền chăm con của tôi, Thẩm Trường Đông, con người cố chấp ấy còn chiến tranh lạnh với tôi, còn nói rằng sẽ tìm mẹ kế cho con trai, hu hu…”.
Chậc, Thẩm Trường Đông không muốn sống nữa chắc? Ngụy Hoa Tịnh tin tưởng tuyệt đối rằng khi chuyện qua đi thì “tiểu man nữ” này sẽ không tha cho anh ta đâu.
Nhưng, bây giờ hắn phải nghĩ cách để làm cho Đinh Dật không khóc nữa, mặc dù Đinh Dật ngang ngược, nhưng vẫn là phụ nữ, còn là một phụ nữ xinh đẹp, nên không ai nỡ nhìn thấy cô khóc.
“Thực ra, cô có thể lấy công chuộc tội.” Ngụy Hoa Tịnh nói xong câu đó thì nhìn chăm chăm vào Đinh Dật, quả nhiên, cô dần dần thôi khóc, lau nước mắt, nói với vẻ tức giận: “Ngoài việc tạo mọi điều kiện để cô ấy chữa trị vết thương thì còn cách gì?” Đưa tiền ư, như thế có phải quá tầm thường không? Hơn nữa, cô chỉ là một nghiên cứu sinh đang phải dùng đến tiền trợ cấp của nhà nước, liệu cô có thể có được bao nhiêu tiền để mua tính mạng con trai?
Ngụy Hoa Tịnh thầm tự khen mình, đánh rắn phải đánh dập đầu, mà điểm yếu của Đinh Dật chính là trọng nghĩa khí, không muốn nợ nần ai, nếu bảo cô ấy nghĩ cách đền đáp thì trong lòng cô ấy sẽ dễ chịu hơn.
“Cô thấy đấy, hai mụ đàn bà ấy tuy không phải là ghê gớm lắm, vậy mà đánh cho Vệ Tử thành như thế, điều đó cho thấy Vệ Tử cần nhất là cái gì?” Ngụy Hoa Tịnh gợi ý.
“Cần gì cơ chứ? Không lẽ Vệ Tử cần tôi làm vệ sĩ?” Đinh Dật có vẻ không hiểu, cô phải đi học, phải chăm con, chăm chồng, bây giờ nếu phải làm vệ sĩ nữa, có lẽ cô phải phân thân thì mới làm nổi, nhưng chịu ơn huệ của người ta không thể không báo đáp, cô bắt đầu đấu tranh tư tưởng rất ác liệt.
“Không phải thế, không phải thế, cho người ta cá, không bằng cho người ta chiếc cần câu, cô có thể dạy cô ấy cách phòng thân.” Ngụy Hoa Tịnh toát cả mồ hôi trán, không lẽ phụ nữ sinh con xong sẽ trở nên ngốc nghếch? Một Đinh Dật láu cá là thế mà lại đưa ra câu trả lời ngốc nghếch như vậy!
Mắt Đinh Dật sáng bừng lên: “Được đấy!”, nhưng sau đó lại lập tức chau mày: “Nhưng tôi không biết võ, anh cũng biết đấy, những món võ tôi dùng, chẳng qua do đánh nhau mà biết, chứ không hề có bài bản gì.” Vệ Tử mềm yếu, dịu dàng như vậy, làm sao có chuyện đánh nhau hằng ngày?
“Chuyện đó cũng không sao, cô cứ làm người dạy chính, gặp vấn đề gì khó, tôi có thể đứng bên chỉ bảo cho, à, không là bàn bạc một chút.” Nhìn thấy đôi mắt xếch của Đinh Dật tỏ ý không phục, Ngụy Hoa Tịnh vội cải chính.