Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 21 - Chương 21

trước
tiếp

Chương 35

Sau khi âm thanh phát ra cái tát kia ngưng bặt, cảnh tượng bỗng chốc yên lặng đến kỳ lạ, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, tiếng thì thầm và tiếng cụng ly vừa nãy trong giây lát đều tan biến.

Tất cả mọi người có mặt tại đó, kể cả Vệ Tử, đều sững sờ.

Sắc mặt vốn ửng hồng của chủ nhiệm Mã thoáng một cái biến thành màu đỏ tím, ông ta dùng bàn tay thô ngắn che mặt lại, hai con mắt tròn như viên đạn trợn lên nhìn Vệ Tử, mọi biểu hiện trên khuôn mặt đều là vẻ không thể tin được.

Mặc dù không thể tin được, song dù sao sự việc đã xảy ra rồi, màu đỏ tím trên khuôn mặt của chủ nhiệm Mã lên đến đỉnh điểm, bắt đầu biến đổi cùng với sự tăng cao của nhiệt độ không khí, dấu hiệu chuyển sang đỏ bừng mỗi lúc một rõ rệt, mắt càng trợn to hơn, phần đầu lông mày nhíu lại, tạo thành một đường gồ ở chỗ ấn đường, đuôi lông mày thì nhướn cao lên, tạo nên hai đường gân xanh hai bên thái dương.

Vệ Tử bị vẻ mặt dữ tợn của chủ nhiệm Mã làm cho khiếp sợ, nghĩ tới việc trong gian phòng này ngoài Cát Minh Thăng ra cô không quen biết ai cả, mà Cát Minh Thăng trước mặt con người đáng sợ này lại tỏ ra là người bảo sao nghe vậy, e rằng không có bất kỳ ai có thể cứu cô được!

Nghĩ đến đó, Vệ Tử cảm thấy như có một luồng hơi lạnh chạy dọc theo người, bản năng chạy thoát thân thúc giục cô nhanh chóng kéo ghế đứng dậy lao ra ngoài.

May mà người ở bên cạnh cô vẫn đang ngồi yên trong trạng thái chưa hết sững sờ, khiến cô thuận lợi chạy ra cửa phòng, rồi chạy xộc ra ngoài cùng với câu nói tức tối của chủ nhiệm Mã: “Cô đứng lại cho tôi!”.

Nhưng dường như ông trời không chấp nhận việc cô đánh người rồi bỏ chạy, nên đúng vào thời điểm mấu chốt đã tạo ra cho cô một chướng ngại vật – lúc ra khỏi cửa Vệ Tử không đề phòng ở dưới chân còn có bậc thềm, trong lúc cấp bách chân cô vấp vào bậc thềm làm cô ngã quỳ gối xuống dưới đất.

Cố chịu đau bò dậy, Vệ Tử lòng như lửa đốt, đang định chạy tiếp thì đột nhiên cổ tay cô bị túm chặt, chẳng cần quay đầu lại cô cũng biết được đó là người được gọi là “chủ nhiệm Mã” đang đuổi theo cô.

Trái tim Vệ Tử tưởng chừng nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, cô cố gắng giãy giụa định tiếp tục lao về phía trước, cánh tay truyền đến một cảm giác đau nhói như bị kim châm, một cái kéo mạnh khiến cả cơ thể cô quay ngược lại.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt đã biến dạng và bàn tay thô ngắn vung lên của chủ nhiệm Mã: “Con nha đầu chiết tiệt, mày không muốn sống nữa sao?”.

Cơn đau nhói trên cánh tay khiến Vệ Tử không chịu được định khom người xuống, song cơ thể lại không thể động đậy, mắt nhìn thấy bàn tay của chủ nhiệm Mã vung lên, trong tích tắc sự tuyệt vọng xâm chiếm toàn bộ con người Vệ Tử, theo bản năng cô nhắm mắt lại một cách vô thức.

Một tiếng “răng rắc” vang lên, Vệ Tử vẫn nhắm mắt, đoán rằng đó là tiếng cánh tay của mình bị gãy, song cái bạt tai mà Vệ Tử đang chờ vẫn chưa giáng xuống, cô khua khua cánh tay, chẳng những không bị gãy, mà còn không biết được thả ra từ lúc nào!

Một trận la hét hệt như tiếng lợn bị chọc tiết khiến Vệ Tử nhanh chóng mở mắt ra, cô lập tức nhìn thấy một cảnh tượng ngoài dự đoán: Gã chủ nhiệm họ Mã kia ngã nhào trên sàn nhà, đang ôm lấy cánh tay phải bị gãy, khuôn mặt biến dạng trông càng đáng sợ hơn -chỉ có điều lần này co rúm lại vì đau đớn, mồ hôi từ trên đầu chảy xuống ròng ròng.

Vệ Tử lập tức nhớ lại cảnh tên yêu râu xanh bị Ngụy Hoa Tịnh vặn gãy cánh tay ở trên xe buýt mấy hôm trước, hôm nay tình trạng thương tích của chủ nhiệm Mã cũng gần giống như vậy, chỉ có điều người vặn cánh tay là Nhiệm Nam Hoa – hai người thực sự rất xứng là anh em họ của nhau, đến cách đánh người cũng giống nhau!

Khi nắm đấm của Nhiệm Nam Hoa định tiếp tục giáng xuống đầu của chủ nhiệm Mã thì đột nhiên bị ai đó ngăn lại, đó là Cát Minh Thăng, ông rõ ràng đã gấp đến mức thất lễ: “Tiểu Nhiệm, cháu dừng tay lại đã, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm!”.

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Vừa nãy tôi nhìn thấy rõ ràng ông ta đánh Vệ Tử!” Nhiệm Nam Hoa lúc này tỏ ra giận dữ như hộ pháp tái thế, Cát Minh Thăng nào ngăn được nắm đấm của Nhiệm Nam Hoa, trong nháy mắt anh ta đã lập tức vùng được ra. Cát Minh Thăng đành phải nói ngắn gọn nhưng ý tứ sâu xa: “Ông ấy là chủ nhiệm Mã của Ủy ban! Không thể đánh được, không thể đánh được!”.

“Bất luận ông ta là chủ nhiệm Mã hay chủ nhiệm Cẩu gì, song người đáng đánh chính là ông ta!” Nắm đấm kia cuối cùng vẫn giáng xuống, chủ nhiệm Mã đã gần sáu mươi tuổi không chống đỡ nổi lập tức lăn ra sàn bất tỉnh.

Mọi người vừa nãy còn ở trong phòng giờ đã ra hết ngoài, nhìn thấy chủ nhiệm Mã không dậy nổi, tất cả đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Người phụ trách ở đó nghe thấy tiếng ồn ào vội vàng chạy đến hỏi tình hình thì bị Cát Minh Thăng quát như điên dại: “Hỏi cái gì mà hỏi, không nhìn thấy có người bị thương sao? Mau gọi xe cứu thương đi!”.

Quay đầu lại nhìn thấy Vệ Tử đang ngẩn người ra, lại nhìn thấy Nhiệm Nam Hoa vẫn còn chưa hết căm phẫn, Cát Minh Thăng tỏ ra lo lắng, lắc đầu nói: “Các người gây ra họa lớn rồi!”.

Sự việc xảy ra tiếp theo đối với Vệ Tử giống như một cơn mộng du, chỗ này vốn hẻo lánh, vậy mà vì xảy ra sự việc này thoáng cái đã thu hút rất nhiều người vây quanh xem. Những người này trong phút chốc lại bị nhân viên an ninh của nhà hàng giải tán một cách nhanh chóng.

Sau đó xe cứu thương đến, chủ nhiệm Mã được đưa đi, tiếp đấy Nhiệm Nam Hoa bị xe cảnh sát dẫn đi. Vệ Tử vốn định lên xe cảnh sát cùng Nhiệm Nam Hoa thì bị Cao Đình Đình ngăn lại: “Cậu ngốc quá! Cậu không đánh người thì đi cùng làm cái gì!”.

Vệ Tử vẫn muốn vùng ra liền bị Nhiệm Nam Hoa lườm một cái: “Cô hãy về nhà và ngoan ngoãn chờ là được rồi!”. Nói xong, Nhiệm Nam Hoa nhìn Cao Đình Đình đang đứng cạnh Vệ Tử bằng ánh mắt nghi ngờ.

Sau đó Vệ Tử luôn trong tâm trạng hồn bay phách lạc: Nhiệm Nam Hoa tại sao cũng đến đây? Tại sao lại gặp mình đúng lúc như thế? Tại sao thoáng cái đã đánh ngã lão già kia?

Bây giờ phải làm thế nào? Nhiệm Nam Hoa có khi nào vì mình mà bị ngồi tù không? Gã chủ nhiệm họ Mã kia xem ra cũng là người có thế lực, liệu có trả thù Nhiệm Nam Hoa không? Còn chủ nhiệm Cát không biết có bị liên lụy không?

Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm chuyện ngốc nghếch gì vậy? Có lẽ ngay từ đầu cô đã sai rồi, cô không nên ngắt điện thoại của Nhiệm Nam Hoa làm anh ta lo lắng, không nên đi cùng Cao Đình Đình đến đây để nhìn thấy cảnh đời điên rồ đó, không nên đến phòng Liên lạc Đối ngoại vốn không phù hợp với bản thân, không nên làm người dẫn chương trình để rồi quen biết Cát Minh Thăng, thậm chí ngay lúc đầu không nên có bất kỳ quan hệ nào với Nhiệm Nam Hoa.

Đầu óc cứ suy nghĩ miên man khiến cả đêm Vệ Tử không sao ngủ được, đến nỗi không biết Cao Đình Đình đi khỏi nhà và về nhà từ lúc nào.

“Hóa ra Nhiệm Nam Hoa mà cô quen biết là người như vậy sao!”, Cao Đình Đình xuýt xoa không ngớt: “Thế là cô yên tâm rồi nhé, với thế lực của đại gia đình bọn họ, thì lão Mã Cường đó không thể làm gì được anh ta đâu”.

Thông tin mà Cao Đình Đình mang đến khiến cho đôi mắt u tối của Vệ Tử dường như sáng lại: “Thật sao? Cô nghe ai nói vậy?”.

Cao Đình Đình chớp mắt: “Chính là người bạn hôm qua nói cho tôi biết! Nhưng cậu ta còn nói, hiện tại người thân thích có uy danh nhất của gia đình Nhiệm Nam Hoa là ông Ngụy thì đã qua đời rồi, còn Mã Cường hiện tại đang lên như diều, tình hình hơi phức tạp đấy”.

Trái tim Vệ Tử như thắt lại, ngẩn đầu lên nhìn thấy ánh sáng chiếu vào trong phòng mới nhận ra lúc này đã là sáng sớm của ngày hôm sau.

Cụ Ngụy qua đời rồi! Hỏng bét rồi, cô đã nhận lời đến tham dự lễ truy điệu cụ, có lẽ bây giờ không kịp mất rồi! Còn người vốn định đến đón cô để cùng đi, lúc này vẫn không biết tình hình ra sao.

Bấm số gọi cho anh ta, không có ai nghe máy, sau đó lại là đang ở ngoài vùng phủ sóng. Vệ tử càng thấy lo lắng hơn.

Đúng lúc đó Vệ Tử nghĩ đến Đinh Dật, nghĩ đến bạn của Đinh Dật là Ngô Vị, là vị cảnh sát mặc dù trẻ tuổi nhưng xem ra rất giỏi giang, lại uy phong, có lẽ ít nhiều anh ấy có thể hỏi dò được chút tin tức!

“A Tử, cô muốn tìm Ngô Vị à? Tìm anh ấy có việc gì không? Hiện giờ anh ấy lại quay về Đặc khu công tác rồi, để tôi thử xem có liên lạc được không, anh chàng này suốt ngày biệt tăm biệt tích, không lẽ Lâm Lâm không cần anh ta nữa!” Đinh Dật nói một thôi một hồi làm Vệ Tử đành từ bỏ ý định, cô lập tức trả lời: “Không cần nữa đâu, thôi đừng làm phiền anh ấy! Tôi không có chuyện gì đâu”. Nói xong Vệ Tử lập tức ngắt điện thoại.

Có lẽ nước xa không thể cứu được lửa gần rồi, tâm trạng của Vệ Tử lại một lần nữa rơi vào chỗ bế tắc nhất.

Lúc này Cao Đình Đình cũng đang gọi điện thoại, chỉ có điều là trốn trong nhà vệ sinh, sau khi ra ngoài, trên mặt cô ta lộ rõ biểu cảm lạ lùng: “A Tử, có người có thể giúp Nhiệm Nam Hoa rồi, bảo đảm anh ta sẽ trở về nguyên vẹn”.

Vệ Tử ngạc nhiên: “Ai?”.

“Chính là người mà cô nhìn thấy tối qua, anh ấy nói thấy rất hợp với cô, sẵn lòng giúp cô đạt được mong muốn.” Cao Đình Đình chậm rãi giải thích: “Nói là bảo đảm trở về nguyên vẹn, nghĩa là Nhiệm Nam Hoa không bị tổn thất bất cứ thứ gì, bao gồm danh dự, tiền bạc và địa vị”.

“Làm sao anh ta có thể lợi hại đến thế?” Vệ Tử hơi nghi ngờ, dạo này xảy ra nhiều chuyện đen đủi quá khiến cô hầu như không còn tin có sự tồn tại của cái gọi là “may mắn” nữa.

Cao Đình Đình cười ha ha: “Anh ấy là người có thân phận rất đặc biệt, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi biết anh ấy có quyền lực rất lớn”. Cao Đình Đình bổ sung thêm: “Chị Ngụy mà cô gặp hôm đó là trợ lý của anh ấy, cô biết chị ấy là người thế nào không?”.

Vệ Tử lắc lắc đầu, nghe Cao Đình Đình nói tiếp: “Chính là con gái út của cụ Ngụy – người được tổ chức lễ truy điệu hôm nay mà báo chí đưa tin ấy”.

Vệ Tử hơi ngạc nhiên, thế giới này quả thực nhỏ bé thật đấy? Cô loanh quanh thế nào lại tình cờ gặp cô của Ngụy Hoa Tịnh. Nghĩ đến đây, Vệ Tử nghi ngờ: “Ngày hôm sau diễn ra lễ truy điệu của bố, thế mà tối hôm trước cô ấy còn đưa ông chủ đi chơi?”. Đến một người đơn giản như Vệ Tử cũng cảm thấy làm như vậy là không ổn lắm.

“Tôi không rõ lắm, tôi nghĩ là vì chị ấy khá trung thành!” Cao Đình Đình nói tiếp: “Chị Ngụy có hai bằng thạc sĩ, con người cũng rất tài giỏi, tóm lại trợ lý đều là người như thế, đủ để chứng minh ông chủ có thân phận địa vị thế nào”.

“Tại sao anh ta muốn giúp tôi? Không đúng, anh ta không phải đang giúp tôi, Nhiệm Nam Hoa và Ngụy Hoa Tịnh là họ hàng, có nghĩa là cũng có họ hàng với chị Ngụy, lẽ nào chị Ngụy không thể yêu cầu anh ta giúp đỡ?” Vệ Tử thử lý giải về mối quan hệ phức tạp này.

Cao Đình Đình hơi sững sờ: “Tôi cũng không biết, song anh ấy nói với tôi như thế đấy. Còn về chị Ngụy, tôi nghĩ có thể là vì chị ấy và Nhiệm Nam Hoa cũng không có quan hệ huyết thống gì. Chỉ có điều anh ấy giúp cô là có điều kiện!”.

Về điểm này Vệ Tử đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, trên đời này làm gì có ai giúp không ai cái gì, vì vậy cô liền hỏi: “Điều kiện gì?”.

Cao Đình Đình cười ha ha: “Tôi không nói cô cũng biết rồi, anh ấy thích cô!”.

Vệ Tử ớn lạnh, cảm giác mình như vừa đạp trúng mìn, cô giận dữ nói: “Cô đang lấy tôi ra làm trò đùa sao?”. Cứ cho là thế, cũng không nên chọn thời điểm này chứ, không thấy tóc của cô sắp bạc trắng đến nơi rồi sao?

“Tôi không đùa đâu”, Cao Đình Đình nghiêm mặt nói: “Nói thực tôi cũng không nghĩ anh ấy sẽ nói ra điều đó. Cô cần hiểu rằng, bên cạnh anh ấy tuyệt nhiên không thiếu phụ nữ. Quan lớn quan bé ở khắp nơi đều tranh nhau giới thiệu con gái cho anh ấy, ồn ào giống như chọn phi tần vậy, cho nên xuất hiện ở bên cạnh anh ấy chí ít cũng là con gái của quan chức từ cấp thành phố trở lên”.

Vệ Tử ngây người ra nói: “Bố tôi làm cao nhất cũng chỉ là trưởng phòng, hơn nữa đã ly hôn với mẹ tôi, bây giờ không có bất cứ quan hệ gì với hai mẹ con tôi nữa”.

Cao Đình Đình hơi sốt ruột: “Cho nên mới nói là hơi bất ngờ, song cô cũng không cần quá để ý, chủ yếu vẫn là anh ấy thích cô rồi, đây là điểm có ưu thế nhất”.

Vệ Tử tiếp tục bị trúng mìn, càng lo lắng hơn, song câu chuyện của Cao Đình Đình vẫn chưa dừng: “Thông thường khi anh ấy quen những cô gái này, chị Ngụy sẽ dẫn họ đi chơi mạt chược, thông qua chơi bạc hiểu được tính cách con người, chỉ sau mấy ván, về cơ bản có thể hiểu được một số đặc điểm của con người các cô gái, như: Thái độ đối với tiền bạc và danh dự, có sâu sắc không, có dũng cảm không, tham hay không tham…”.

Vệ Tử không biết nói gì, đành phải tỏ ra nghi ngờ: “Thế cô…”. Vai diễn của Cao Đình Đình ở đây dường như hơi kỳ lạ.

“Quan hệ giữa tôi và chị Ngụy rất tốt, những điều đó là chị ấy nói cho tôi, hoàn toàn chính xác!” Cao Đình Đình thề thốt cam đoan.

Vệ Tử vẫn đang muốn chất vấn thêm, thì tiếng chuông điện thoại trong tay cô kêu lên inh ỏi, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, Vệ Tử nói với Cao Đình Đình với giọng hơi vui mừng: “Chuyện đó để lát nữa nói đi, tôi nghe điện thoại đã!”.

Chương 36

“Anh không sao chứ!” Vệ Tử nghe thấy giọng nói của mình dường như hơi run rẩy, người gọi đến là Nhiệm Nam Hoa, điều này ít nhất chứng tỏ rằng anh ta không bị mất tự do, làm sao mà Vệ Tử không vui mừng cho được?

“Nhiệm Nam Hoa không sao, đã đi làm thủ tục cùng mọi người trong gia đình rồi, cô yên tâm nhé.” Giọng nói trong trẻo truyền tới, thì ra là Ngụy Hoa Tịnh, anh ấy hôm nay chẳng phải đi tham dự lễ truy điệu của cụ Ngụy sao? Không phải là người trong dự tính, vì vậy Vệ Tử hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn cái đồng hồ treo trên tường – quái lạ, đã đến trưa rồi à!

“Thật không?” Vệ Tử có phần không dám tin, nếu không có chuyện gì, tại sao anh ta không đích thân gọi điện cho cô.

Trong giọng nói của Ngụy Hoa Tịnh dường như cố giấu một nụ cười: “Đúng là không có chuyện gì cả, chỉ có điều bị bố mẹ của cậu ấy giáo huấn cho một trận, bây giờ đang phải quay mặt vào tường để hối lỗi, đúng là trẻ con, đến bây giờ vẫn còn buồn”.

Câu nói đó rất nhẹ nhàng, Vệ Tử không thấy một chút lo lắng nào trong giọng nói của hắn, ngẫm nghĩ thấy giận dỗi đúng là việc thường thấy ở Nhiệm Nam Hoa, dần dần rồi anh ta cũng sẽ bình tâm, nhưng cô nói với vẻ vẫn áy náy: “Nếu anh ấy không muốn nói chuyện với tôi thì nhờ anh cảm ơn anh ấy hộ tôi, lần này tôi thực sự có lỗi với anh ấy”.

“Tôi sẽ chuyển lời tới cậu ấy, cô cứ yên tâm chăm sóc bản thân.” Giọng nói của Ngụy Hoa Tịnh dịu dàng ấm áp, ẩn chứa sự quan tâm lo lắng, khiến Vệ Tử tạm thời bình tâm trở lại như một kỳ tích. Nhiệm Nam Hoa không xảy ra chuyện gì lớn, bản thân Cát Minh Thăng không sai, chủ nhiệm Mã chắc cũng không tùy tiện giận cá chém thớt, Vệ Tử tự an ủi mình như vậy.

Điều mà Vệ Tử không biết là, khi Ngụy Hoa Tịnh vừa đặt điện thoại xuống thì nụ cười trên khuôn mặt hắn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nét mặt còn nghiêm túc hơn cả hôm Vệ Tử nhìn thấy ở trong quán cà phê.

“Xin cảm ơn”, đưa chiếc điện thoại cho Ngô Vị đang chắp tay trước ngực đứng bên cạnh, Ngụy Hoa Tịnh cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng lên nhìn Ngô Vị: “Có thể giúp tôi hẹn chú của anh không, tôi muốn nói chuyện với chú ấy”.

Ngô Vị bật cười: “Việc công hay việc riêng?”.

Ngụy Hoa Tịnh chớp mắt: “Nói rõ xem nào?”.

“Nếu là việc riêng, anh là cháu trai của cụ Ngụy, con trai của viện sĩ Ngụy, chú tôi đương nhiên phải sắp xếp thời gian gặp anh.”

“Nếu là việc công?” Ngụy Hoa Tịnh điềm tĩnh nói.

“Chú tôi là con người của công việc, hằng ngày phải giải quyết rất nhiều chuyện, lịch hẹn của anh phải chờ một thời gian nữa.” Ngô Vị thấy mình là người thật thà, có sao nói vậy.

“Vậy được rồi”, Ngụy Hoa Tịnh tỏ ra không sốt ruột: “Tôi muốn gặp chú ấy vì việc riêng”.

“Nhiệm Nam Hoa đánh Mã Cường trọng thương, nói là án hình sự cũng không quá, làm sao có thể cho là việc riêng? Lẽ nào anh muốn chú ấy vì tình riêng mà phạm pháp?” Ngô Vị thấy Ngụy Hoa Tịnh trở lại vẻ mặt cười cợt, lại nghĩ đến chuyện Lâm Lâm khen người này “Rất xuất sắc”, trong lòng vô cùng khó chịu, không nén được bèn lên tiếng gây khó dễ.

“Chú của anh vốn có tiếng là Bao Công thời hiện đại, tôi đâu dám làm như vậy. Có điều, tôi nhớ tôi và em gái anh từng có lễ dạm ngõ, bây giờ đến nhà thăm chắc cũng không bị nói là đường đột đâu nhỉ?”.

Ngô Vị lắc đầu: “Tinh Tinh không phải gả cho anh, chú tôi có đồng ý thì tôi cũng sẽ không đồng ý”.

Ngụy Hoa Tịnh cười: “Tôi cho rằng anh coi tôi là bạn, cho dù không phải thế, ít nhất cũng không nên ghét bỏ tôi”.

Ngô Vị gật đầu: “Đúng vậy, không những không ghét bỏ, mà tôi còn rất quý mến anh”. Nếu như vứt bỏ câu khen ngợi đó của Lâm Lâm.

“Vậy câu nói này của anh là vì cái gì?”

“Bởi vì trái tim của anh rõ ràng không dành cho Tinh Tinh”. Ngô vị nói một cách chắc chắn: “Anh cũng không cần phí sức, lần này tôi trở về vẫn chưa gặp chú tôi, ngày mai đến thăm chú, tôi sẽ dẫn anh đi cùng”.

Tối hôm sau, Ngô Vị dẫn Ngụy Hoa Tịnh đến nhà của Ngô Quang Thái – người đứng đầu trong ngành pháp luật. Việc đến thăm của Ngụy Hoa Tịnh làm nhà họ Ngô có phần bất ngờ, đặc biệt khiến cho vợ của Ngô Quang Thái là bà Nhĩ Lan tỏ ra lúng túng: “Cái thằng Ngô Vị này thật là, có khách đến chơi cũng không báo trước”. Bà Nhĩ Lan quay đầu lại dặn dò người giúp việc: “Cô Lý này, làm thêm hai món ăn nữa nhé”, rồi lại nói tiếp: “Cuối tuần này trường của Tinh Tinh có hoạt động ngoại khóa, nó nói không về nhà”. Bà vừa như đang giải thích điều gì đó lại vừa như có ý cho là mình thất lễ một cách khách sáo.

Ngụy Hoa Tịnh cười: “Cô Nhĩ Lan đừng khách khí như thế, hôm nay cháu không được mời mà tự đến mới là đường đột, là cháu thất lễ mới đúng”.

Còn Ngô Quang Thái không nói gì mà chỉ lặng lẽ quan sát mọi người, mãi đến khi ăn cơm xong, Ngô Vị mới đề xuất trước muốn cùng chú vào thư phòng nói chuyện.

Đây vốn là thông lệ của nhà họ Ngô, Nhĩ Lan lâu ngày cũng quen với việc chồng của mình coi trọng cháu trai hơn con gái nên không có phản ứng đặc biệt gì, huống chi trong phòng khách còn có Ngụy Hoa Tịnh là một người biết nói chuyện làm mọi người rất thích thú.

Ngụy Hoa Tịnh kể cho Nhĩ Lan nghe về những điều mắt thấy tai nghe trong thời gian du học, ngôn ngữ sinh động, hài hước dí dỏm, bà nghe rất chăm chú, thế rồi bất giác nói đến kế hoạch đi du học của con gái mình.

“Bởi vì không giống với hệ thống pháp luật trong nước, nếu muốn sang Mỹ học luật, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, như thế cũng có khó khăn nhất định”, Ngụy Hoa Tịnh đưa ra ý kiến cá nhân.

“Cô cũng nghe nói thế”, Nhĩ Lan chau mày lại: “Nhưng chuyển sang chuyên ngành khác thì không biết nên học cái gì, con bé này cũng không có năng khiếu gì đặc biệt, chỉ thích đọc tiểu thuyết, cháu thấy đấy, như thế thì có tác dụng gì?”.

Ngụy Hoa Tịnh mỉm cười: “Thực ra mỗi người đều có điểm đặc biệt riêng, sở thích cũng khác nhau, có khi cứ để phát triển tự nhiên là tốt nhất”.

“Ừ, nhưng phát triển thế nào mới là chuyện.” Nhĩ Lan nhìn vẻ nhã nhặn của Ngụy Hoa Tịnh, không giấu được sự ngưỡng mộ: “Tuy cùng là dòng dõi nhà có học, song con cháu sinh ra lại không giống nhau”.

Nhà họ Ngụy vốn chịu khó học hành, cụ Ngụy xuất thân trong gia đình gia giáo, đến đời con trai con gái phần nhiều cũng là đi học, ít tham gia việc chính sự. Bố của Ngụy Hoa Tịnh – Ngụy Đông Hàng là học giả nổi tiếng ở trong và ngoài nước, cũng là viện sĩ hiếm hoi trong lĩnh vực đó.

Còn về đời các cháu trai, hầu như đứa nào cũng thi đỗ vào các trường đại học có tiếng, sau đó đi du học nước ngoài học thạc sĩ tiến sĩ, không ít trường hợp chi phí sinh hoạt hoàn toàn dựa vào tiền học bổng, Ngụy Hoa Tịnh là một người trong số đó.

Ngược lại với gia đình mình, bà và Ngô Khang Thái đều lập thân từ quân ngũ, tính ngược về ba đời trước thì không là thương gia thì là nông dân, đến đời sau, Ngô Vị làm cảnh sát, còn Ngô Tinh Tinh sau khi được mọi người động viên mãi mới vào đại học, đến nay thành tích vẫn thấp nhất, so với người khác thì trình độ văn hóa không chỉ thua kém một chút!

Mà con người ta thường là thiếu cái gì thì muốn cái nấy, Nhĩ Lan tốt nghiệp trường Đảng thì rất thích học tập những người có văn hóa, nhưng bản thân không theo kịp người khác, vì thế muốn cố gắng bồi dưỡng con gái thành tài.

“Cháu có một đứa em họ là sinh viên tốt nghiệp khoa Luật trường Đại học B, kết quả học tập rất tốt, năm ngoái vừa mới đi làm, em ấy có thể đưa ra ý kiến hay hơn.” Nói xong, Ngụy Hoa Tịnh liền lấy giấy bút viết cách liên hệ với cô em họ tên là Lý Bối Bối rồi đưa cho Nhĩ Lan, “Tinh Tinh và Bối Bối chỉ hơn kém nhau mấy tuổi, chắc có nhiều chuyện giống nhau để nói”.

Nhĩ Lan nghe nói vậy thì như bắt được của quý: “Thế thì tốt quá rồi!”. Đúng lúc bà đang định nói tiếp thì cánh cửa thư phòng mở ra, Ngô Vị bước vào nói với Ngụy Hoa Tịnh: “Chú tôi mời anh tới thư phòng nói chuyện”.

Ngụy Hoa Tịnh gật đầu đồng ý, rồi lễ phép chào Nhĩ Lan với vẻ bình tĩnh không vội vàng, khiến bà một lần nữa lại nhìn hắn với ánh mắt khen ngợi.

Ngô Vị thấy mắt thím cứ nhìn theo Ngụy Hoa Tịnh, không nhịn được bật cười, tiếng cười của Ngô Vị làm cho Nhĩ Lan như bừng tỉnh, bà nói với vẻ hơi bối rối: “Ngô Vị, cháu có biết nhiều về cậu ấy không? Cháu thấy con người này thế nào?”.

Ngô Vị dựa vào tay vịn của ghế sô pha, một tay buông thõng, một tay xoa nhẹ cằm nói: “Không thể nói biết nhiều, nhưng cũng là chỗ bạn bè đã lâu, cháu rất thích con người này”.

“Mọi người đều nói, sau khi cụ Ngụy mất, nhà họ Ngụy đã mất đi một chỗ dựa vững chắc, địa vị giảm xuống, thím thấy anh chàng này có dáng làm chính trị đấy!” Có dòng dõi con nhà có học đương nhiên đáng ngưỡng mộ, nhưng nếu cả nhà đều theo con đường nghiên cứu học vấn thì việc quan trường này khó tránh khỏi bị suy yếu.

“Rất phù hợp, xong trước mắt xem ra cậu ấy đang tập trung vào việc học hành, cậu ấy đang học tiến sĩ tại một trường đại học hàng đầu của Mỹ, bằng học bổng toàn phần, chậc chậc, nếu tham gia việc chính trị thì có phần lãng phí, biết đâu sau này nhà nước mình vì thế mà mất đi một viện sĩ”.

“Cháu nói thế cũng đúng”, Nhĩ Lan cảm thấy hơi khó xử.

Ngô Vị thấy nét mặt của Nhĩ Lan thật buồn cười, không nhịn được liền nói đùa: “Thím này, cậu ấy không phải là con rể của thím, tại sao thím lại quan tâm thế?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.