Sau khi xong việc , anh đi vào phòng tắm, Bạch Tuyết nằm ôm mình một chỗ, vụng trộm khóc, nước mắt ướt đẫm nửa gối đầu, cô không dám khóc thành tiếng, lo lắng người đàn ông trong phòng tắm nghe được sẽ mất hứng, như vậy cô sẽ không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ cha giao cho cô!
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu trên giường, Bạch Tuyết lặng lẽ tỉnh, lập tức lại nhắm lại, cả người vẫn là rất đau, nhất là ở giữa hai đùi càng đau hơn. Ngày hôm qua ban đêm cô còn lo lắng Lãnh Dạ đem chân của cô làm đứt từng đoạn! Cũng may vẫn xuống giường được là không có việc gì!
“Xin chào, tôi là Lãnh Nguyệt.” Một thanh âm ngọt ngào từ phía sau chuyền tới. Bạch Tuyết quay đầu, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nay xấu hổ mà đỏ bừng, hoá ra là con gái của Lãnh Dạ, cảm giác tội ác thổi tới trong lòng.
“Xin chào, thực xin lỗi. . . . . . Tôi sẽ rời đi . . . . . .” Bạch Tuyết cúi đầu, xấu hổ nói, cô gái này thì ra kêu Lãnh Nguyệt, thật sự là con gáii của anh, bọn họ đều họ Lãnh.
“Vì sao phải đi? Anh ấy đối với cô không tốt?”
“Anh?” Bạch Tuyết không nghĩ tới cô gái lại hỏi như vậy.
Còn có, ‘ Anh ’ người này đối với Bạch Tuyết mà nói rất xa lạ
“Cô không nói tôi cũng biết rõ, nhìn xem trên cổ cô này, trên cánh tay, còn có nơi này, nơi đó. . . . . . Ôi trời —— mạnh mẽ như vậy —— cô còn có thể xuống giường chính là may mắn! cô phải bảo trọng thân thể, đi ăn cơm trước đã, đi thôi.” Cô bé nói xong liền xuống lầu, Bạch Tuyết nhìn cô gái xem dấu răng trên người, thế nào còn có mặt mũi ra ngoài!
Chỉ chốc lát sau, dưới lầu có người ấn chuông cửa.
“Bạch Tuyết, cô ra đây một chút.” Bạch Tuyết trong phòng ngủ sửng sốt, không nghĩ tới cái cô gái kia cư nhiên biết tên của mình, xuất phát từ lễ phép, bước nhanh đi xuống lầu.
Bởi vì ở trong này không có áo ngủ của cô, buổi sáng thức dậy không có gì để mặc, bất đắc dĩ mặc tạm vào một cái áo sơ mi nam màu trắng, đây đương nhiên là quần áo của Lang Dạ nên rất lớn.
“Chuyện gì?” Mới vừa đi ra tới cửa Bạch Tuyết ngừng cước bộ, khó xử đứng ở trên cầu thang, như thế nào lại có đàn ông ở tại nơi này? Làm cô biểu hiện khó sử đứng đấy.
Cô vừa mới tỉnh ngủ, không có đi rửa mặt chải đầu, cũng không có đi giày, một đầu mái tóc đen nhánh rối tung, hé ra khuôn mặt trắng hiếm thấy nhỏ nhắn động lòng người.
Trong phòng khách người đàn ông bị cô gái đứng trên lầu hấp dẫn, không thể tưởng được thế gian còn có những cô gái loại này, sở hữu vẻ xinh đẹp từ ngữ đều không thể diễn tả mỹ mạo của cô, cô tựa như một khối bạch ngọc quý, trong suốt lộ ra. Chỉ là nhìn đến dấu răng trên người Bạch Tuyết, tim của anh đau xót!
“Bạch Tuyết, lại đây, đây là anh họ của tôi —— Bình Tĩnh. .” Lãnh Nguyệt giới thiệu.
“Xin chào, tôi, tôi nên trở về đổi lại quần áo được không?” Bạch Tuyết xấu hổ hỏi.
“Bạch Tuyết mau tới đây, lại đây, quần áo đều ở nơi này, nhìn xem đây đều là tặng cho cô, thật đẹp, anh trai rất bất công!” Lãnh Nguyệt vừa oán nói.
“Anh trai? Nhưng mà tôi không biết anh trai của cô a!” Bạch Tuyết hoang mang.
“Bạch Tuyết cô rất đáng yêu, anh trai của tôi chính là cái người đàn ông đem cô cắn đầy dấu răng.” Lãnh Nguyệt nói xong, Bạch Tuyết mặt mày ửng đỏ, như quả táo hồng.
Hoá ra cô gái này không phải là con gái của Lãnh Dạ , mà là em gái của anh . Bị Lãnh Nguyệt nói như vậy , Bạch Tuyết xấu hổ không thôi! Nhưng mà cô lại không thể ngăn cản Lãnh Dạ cắn cô!
Mặc thành như vậy, Bạch Tuyết ngượng ngùng tiến lên, thời điểm đang khó xử, Lãnh Dạ đi tới, giờ phút này Lãnh Dạ nhìn đến Bạch Tuyết mặc thành như vậy, rất không vui!
Trên mặt anh không có vẻ tươi cười, sắc mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng cặp mắt kia lại làm cho người ta sợ hãi, giống như là mắt dã thú, giống như đồ ăn bị cướp đoạt. Làm Bạch Tuyết không hiểu, cô ở trong mắt Lãnh Dạ chính là đồ ăn bị cướp đoạt , Bạch Tuyết rất không giải thích được, anh vì sao lại như thế?