Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 365 - Giáo Huấn

trước
tiếp

“To gan, ai nói tôi muốn người phụ nữ kia!” Tất nhiên Ngọc Đế sẽ không thừa nhận. Ánh mắt cất dấu nhàn nhạt âm ngoan.

“Không phải sao? Chính là chúng tôi đều nhìn thấy người rất để ý đến Mẫu Đơn kia, mọi người đều đã biết rõ quá trình Mẫu Đơn trải qua những trừng phạt trong một ngàn năm, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ? Người còn muốn chia rẽ người một nhà họ, mặc dù Lang Vương là vua sói, nhưng bàn về phẩm hạnh, bàn về cách làm việc, bàn về tu vi đều được gọi là là chính nhân quân tử, không có một hành vi thất đức nào, nếu người tốt như vậy còn không thể sống yên bình đến chết, như vậy thì có ai sẽ dốc lòng tu đạo, sẽ còn có ai tin tưởng nhân gian có chính nghĩa, còn có ai sẽ cung phụng (thờ cúng) thần linh!” Vương Mẫu lạnh lùng nói.

Trong lòng của Vương Mẫu rất kính trọng Lang Vương, hành động của Lang Vương trong một ngàn năm nay bà đều nhìn thấy ở trong mắt, tuy Lang Vương là yêu quái, nhưng mà là người chính nghĩa, anh tạo phúc cho nhân gian, tạo phúc cho người dân, mỗi năm anh đều cứu trợ trẻ em và gia đình nhiều đến không kể xiết, anh đem tiền tài của mình đến quyên góp khu thiên tai, quyên góp cho những người cần trợ giúp.

Tình cảm mà anh dành cho Mẫu Đơn Tiên Tử thì lại càng thấy rõ hơn, Mẫu Đơn đầu thai đến nhân gian, đã trải qua đời đời kiếp kiếp sinh tử luân hồi, nhưng mà mỗi đời mỗi kiếp Lang Vương đều sẽ đi tìm cô ấy, sau đó còn trải qua sự đau lòng khi mất đi tình cảm chân thành.

Nào có ai si tình đến như vậy —— lequydonn

Người khác nhìn thấy được vui sướng trên mặt anh, nhưng mà đau đớn trong lòng anh có ai hiểu được!

Mẫu Đơn Tiên Tử lại một lần lại một lần rời đi, là gió, là mưa, là đêm tối; Lang Vương có lẽ sẽ cười cười, vẫy tay, một mỗi cái đều lộ ra đầy vẻ cô đơn. Lại có ai biết rằng lúc ấy trong lòng anh lại đau khổ bao nhiêu, cái mỉm cười kia có bao nhiêu dày vò.

Ở giữa biển người mênh mông, anh có thể vì một cố gái ngây thơ như thiên sứ, vì bóng hình xinh đẹp thanh thuần thoát tục (không dính bụi trần) của cô, vì ánh mắt tươi cười như mặt trời mà si tình một đời một kiếp, lại vĩnh viễn không thể không có được một phần cảm tình tầm thường này, tự cam chịu, một đời si mê không đạt được gì!

Vị trí của những người bên cạnh chỉ có như vậy, có người mình yêu, có người mình hận, nhưng mà giữa những người thân cũng chỉ có thể cho có như vậy. Ở trong mắt Vương Mẫu nương nương, thế giới này có lớn có nhỏ, ở trong cái vòng nhỏ hẹp này, có vài người muốn tiến vào, nhưng cũng có vài người không thể không rời đi. Nhưng mà Lang Vương chưa bao giờ có rời đi, anh vẫn luôn trên con đường chờ đợi Mẫu Đan Tiên Tử, vẫn luôn ở đây……

Có lẽ Lang Vương vì tình yêu, vì một phần si tình, nhất định sẽ mất đi cái khác, tình thân, tình bạn, thậm chí tình yêu đến từ những người khác. Nhưng mà trước sau anh đều si tình vì Mẫu Đơn Tiên Tử, cố gắng chờ đợi, bảo vệ phần tình yêu vượt qua một ngàn năm kia.

Vương Mẫu biết Lang Vương là tuân thủ lời thề của mình, để bảo vệ tình yêu của mình, anh lựa chọn yêu Mẫu Đơn Tiên Tử hoặc là càng yêu Mẫu Đơn Tiên Tử, mà Mẫu Đơn Tiên Tử cũng lựa chọn hoặc yêu Lang Vương hoặc là càng yêu Lang Vương.

Tình yêu của bọn họ không thể chưa thêm bất kỳ người nào khác, cho dù là Ngọc Đế cao cao tại thượng cũng không thê tách bọn họ ra được.

Ngọc Đế phất tay áo rời đi.

Thiên cung.

Trong phòng ngủ Ngọc Đế.

Một giọng nói âm trầm từ trong tường truyền ra tới: “Người là người nhu nhược, nếu thích Mẫu Đơn Tiên Tử thì đi bắt cô ấy trở về đi, chiếm cho riêng mình. Trời đất bao la, cũng không chỉ có mình Ngọc Đế người lớn mạnh. Đi thôi, đi bắt Mẫu Đơn Tiên Tử và ba đứa bé kia về……” Vẻ mặt Ngọc Đế hoảng hốt đi ra khỏi phòng ngủ của mình, hơn nữa triệu tập thiên binh thiên tướng của mình kêu bọn họ bí mật đi bắt Mẫu Đơn Tiên Tử.

Nhìn chăm chú, vẻ tối tắm dần dần lui đi. Bao nhiêu cảm thán, bao nhiêu hoài cảm, giữa buồn bã không khỏi muốn hỏi: Đêm nay mưa gió làm hoa nhà ai bay đi? Làm hoa nhà ai rơi rụng? Tối nay, ai đang si tình vì ai? Ai đang rới nước mắt vì ai ……

Ai lại bị ai khống chế? Ai lại bị ai điều khiển……

Ngọc Đế phái thiên binh thiên tướng đi, hơn nữa mang theo cái báo hiệu yêu khí đi truy lùng.

Mấy người Lang Vương mở chức năng tàng hình của ô tô nhỏ ra đi xuyên qua trong một không gian thần bí, Ức Ức sắc bén nhìn cáo kiểm tra đo lường nghi ngờ nói: “Ba, có tín hiệu, Thiên Cung phái người tới bắt chúng ta rồi.”

“Ừ.” Lang Vương nói, lấy ra một cái hình tròn như là la bàn nhỏ. Hướng về phía không trung bắn một phát, nháy mắt ngoài xe được một tầng không khí trong suốt bao lại.

“Con trai, thực chất ô tô của chúng ta chính là tàng hình, tầng không khí vừa rồi là để cách ly mùi trên người chúng ta, cái lồng khí này có thể duy trì được trong ba ngày. Ba ngày sau hẳn là chúng ta đã đến được một nơi an toàn rồi.” Lang Vương nói.

Bạch Tuyết dựa sát vào Lang Vương, Thiên Tầm cũng dựa sát vào Lang Vương, Niệm Niệm dựa sát vào Bạch Tuyết, Ức Ức lại chuyên tâm lái xe, người một nhà gắt gao rúc vào cùng nhau.

Lúc này.

Nhân gian.

Đoan Mộc và Đóa Đóa chờ mấy người đi ra từ tên lửa, lo lắng nhìn phía không trung.

“Không biết một nhà Bạch Tuyết thế nào rồi? Bọn họ có phải đã an toàn rời đi hay không?” Đóa Đóa lo lắng nói.

“Chúng ta đã nhận được tín hiệu của Lang Vương, đi đến vị trí trên Thiên cung, không biết bọn họ có bỏ trốn thành công hay không?” Đoan Mộc rất lo lắng nhìn không trung, bọn họ đều cảm động vì tình cảm Lang Vương dành cho Bạch Tuyết, tuy rằng Lãnh Dạ là Lang Vương, nhưng mà có thể thấy được tình cảm chân thành của anh, thông qua chuyện lúc này đây, rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu rõ, thì ra tổng giám đốc Lãnh Dạ lạnh nhạt của tập đoàn Lang thị lại là người đàn ông si tình như vậy, một ngàn năm si tình, chỉ si tình một người phụ nữ, chỉ chờ đợi vì một người, hơn nữa một lần chờ lại chính là một ngàn năm.

Tuy rằng tất cả mọi người đều không nói ra, nhưng mà với điểm đơn giản này, mấy người bọn họ đều nhìn Lang Vương với cặp mắt khác xưa, khâm phục sát đất. Thế gian ít có người đàn ông như vậy, nhân gian lại càng hiếm thấy.

“Nếu bọn họ đã an toàn rời khỏi Thiên cung, mọi người thấy Ngọc Đế có thể lại phái người bắt bọn họ trở về hay không? Nếu là như thế thì phải làm sao bây giờ?” Đóa Đóa nói, hai mắt cô nhấp nháy mà nhìn về phía Long Chu, mang theo vẻ dò xét nồng đậm.

“Tôi có một cách, chúng ta chạy nhanh về biệt thự của Lãnh Dạ.” Nói xong, mấy người bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đi đến biệt thự Lang Vương, Long Chu là người đầu tiên lấy quần áo Lang Vương ra mặc vào. Nháy mắt mọi người đều hiểu được ý của Long Chu, vì thế Đóa Đóa lấy quần áo Bạch Tuyết ra mặc. Lại lấy ra một ít đồ chơi và quần áo của bọn nhỏ, hơn nữa lấy quần áo của ba đứa bé đều mặc cho búp bê đồ chơi của Thiên Tầm, lập tức xuất hiện ba đứa bé búp bê vải mặc quần áo của Ức Ức, Niệm Niệm và Thiên Tầm.

Đoan Mộc bế lên một đứa, Long Chu bế lên một đứa, Đóa Đóa ôm một đứa, Khang Nghị và pháp y Lưu cũng ôm đồ chơi của bọn nhỏ vào trong ngực, tin tưởng mấy thứ này nhất định có mùi trên người của người một nhà Lang Vương, nếu là những thần tiên đó, tin tưởng họ nhất định có thể ngửi được mùi ở nơi này, như vậy chỉ cần bọn họ có thể dẫn dụ những người truy nã Lang Vương đến đây, như vậy mấy người Lang Vương liền có thêm thời gian để chạy trốn rồi.

Mấy người Đóa Đóa và Đoan Mộc mang theo ba búp bê vải của bọn nhỏ chia thành hai nhóm bỏ trốn theo hai hướng khác nhau.

Đóa Đóa, pháp y Lưu và Long Chu một nhóm, Đoan Mộc và Khang Nghị một nhóm, bọn họ một nhóm lái xe theo hướng đông một nhóm theo hướng bắc rời đi. Bởi vì Lang Vương có nói qua là muốn đi phía nam, cho nên bọn họ tránh phía nam.

Hơn nữa trên người bọn họ đều có đem theo tiền mặt, bởi vì lần đi này không biết khi nào mới có thể về nhà, chỉ cần mấy người đó phát hiện không tìm được bọn họ, bọn họ vẫn luôn lái xe chạy, chỉ cần một nhà Lang Vương không bị bắt, bọn họ cần phải làm như vậy.

Quả nhiên, cố gắng của bọn họ đã có hiệu quả.

Ức Ức nghiêm túc lái xe, phát hiện tín hiệu máy rà quét mùi của bọn họ đang đi theo bọn họ bỗng nhiên thay đổi phương hướng, hơn nữa là phát hiện có yêu khí xuất hiện ở phía bắc và phía đông? Quá kỳ quái.

Thì ra quần áo sau khi được bọn họ mặc vào, pháp lực để che dấu yêu khí lúc trước sẽ thoát ra bên ngoài.

Bọn chúng là con của Lang, tất nhiên trên người sẽ có yêu khí, chỉ là bọn chúng lại là linh đồng chuyển thế, cho nên yêu khí trên người sẽ phai nhạt, nhưng mà quần áo hằng ngày bọn họ mặc lại hấp thu một lượng yêu khí lớn, cho nên sau khi Đóa Đóa lấy quần áo bọn chúng mặc vào cho búp bê vải, yêu khí bắt đầu thoát ra từng chút từng chút, cho nên thiên binh thiên tướng theo dõi Ức Ức mới có thể thay đổi hướng đi, đi phía bắc và phía đông. Bởi vì bọn họ cảm giác được nơi đó có yêu khí, hơn nữa là nha hoàn nhỏ trên Thiên cung hầu hạ Bạch Tuyết đã cung cấp mùi trên người của bọn nhỏ.

Báo hiệu yêu khí của thiên binh thiên tướng đều có mùi của ba đứa bé và Lang Vương, cho nên bọn họ chỉ cần đi theo mùi hương kia, sẽ không sai được. Ngọc Đế nói cái báo hiệu yêu khí này là phát minh mới, bảo đảm chất lượng đến 99%, sẽ không xuất hiện sai lầm, sẽ không nhầm lẫn, sẽ không có sai lầm, tuyệt đối không thể sai, cho nên Lang Vương cũng sẽ an toàn.

“Ba, nhất định là mấy người Đóa Đóa đã nghĩ cách dẫn dụ thiên binh thiên tướng rồi, bằng không những người đó sẽ không bỏ chạy!”

Ức Ức và Thiên Tầm còn có Niệm Niệm, trong xương cốt bọn chúng phần lớn là mang theo kiêu ngạo, không chịu nổi loại hoài nghi này. Cho nên bọn họ thà rằng lựa chọn bỏ trốn cùng với mẹ và ba, cũng không muốn tiếp tục ở lại nhân gian.

Bạch Tuyết đảo mắt, nghiêm túc mà nhìn về phía ngoài xe. “Nhất định là bọn họ.”

Nhưng mà, nhưng vào lúc này, đêm khuya Ngọc Đế đi vào trong gian phòng của Bạch Tuyết đã đóng lại kia.

Nhìn thấy ảo ảnh Lang Vương để lại, anh ta…… Lại còn để lại ảo ảnh. Nhìn thấy Mẫu Đơn đưa lưng về phía mình, tâm Ngọc Đế vẫn lạnh lùng như cũ.

Biết rõ bóng dáng này là giả, Bạch Tuyết thất sự đã bỏ trốn, nhưng mà ông ta vẫn là không nhanh không chậm ngồi xuống bên người Bạch Tuyết.

“Trước kia tôi có nghe nói, Ngọc Đế là người ưu tú như thế nào, kiệt xuất như thế nào, cho nên tôi nghĩ, Ngọc Đế người nhất định rất siêu phàm, khẳng định có gặp chuyện cũng vô cùng bình tĩnh hơn so với người bình thường, sẽ không vội vã để cho hai bên đều kiềm giữ sự hoài nghi. Nhưng bây giờ ông nhìn đi, vì cái gì mà cho rằng là vậy, mấy người đàn ông trên Thiên cung chẳng qua cũng chỉ như vậy?!”

Đứng ở một đánh giết nói, nói Ngọc Đế đến có chút không được tự nhiên mà đứng lên, ngoài trừ anh ta ra, nhưng thật ra Lang Vương cũng bị lời này làm cho kích động mà không thể không bình tĩnh.

Bởi vì ông là Ngọc Đế, nên kiệt xuất và ưu tú, ông đảm đương nổi những lời ca ngợi này, làm sao lại có thể bị một người phụ nữ xem nhẹ như vậy!Trước kia ông dùng quyền lợi quyến rũ Mẫu Đơn Tiên Tử, chiêu này nhất định đã thất bại! leequydon

Mẫu Đơn Tiên Tử là người của Thiên cung, nhưng mà sau khi cô bị bắt hạ phàm lại không còn có ý nghĩ muốn về Thiên giới, một chút cô cũng không lưu luyến, một chút cũng không nhớ đến Thiên cung!

Thật ra, ở trước mặt ông ta Mẫu Đơn Tiên Tử giống như là một tiểu dũng sĩ không thể lấy tuổi tác bên ngoài để nhận xét cô, một ngàn năm trước cô dám phản kháng ông ta, một ngàn năm sau cô trở thành người phàm còn dám phản kháng ông ta. Mặc dù Ngọc Đế nghĩ lại đã xem nhẹ sự hận thù của Mẫu Đơn Tiên Tử đối với ông ta như thế nào, nhưng đều không thể che dấu được Mẫu Đơn Tiên Tử đã từng nói ra lời nói hận thù với ông ta. Một người phụ nữ, một tiểu tiên tử, gần như hiểu được so với Ngọc Đế ông ta thì còn muốn nhiều hơn, còn muốn nhìn rõ ràng hơn!

Thật ra, ông ta không muốn trừng phạt Mẫu Đơn Tiên Tử, chỉ là không biết vì sao làm việc không giống như suy nghĩ, không tự chủ được, không thể là chính mình!

Đây quả thực là không chính đáng rồi!

Hơn nữa, Mẫu Đơn Tiên Tử không lùi mà tiến tới, vì để cứu con người, chủ động đưa mình tới cửa, cũng thật sự là làm ông ta rất không quen!

Mẫu Đơn Tiên Tử bình thường, hẳn là trốn đều tránh ông ta không kịp mới đúng, sao lại chủ động đưa mình tới cửa chứ. leequuydon

“Vì sao em không chấp nhận tôi?” Ngọc Đế nhìn cái bóng của Bạch Tuyết, lạnh lùng hỏi.

Cái bóng ngồi ở chỗ kia, nhàn nhạt xoay người, lạnh nhạt đứng ở cách đó không xa nhìn Ngọc Đế.

Trên đầu buộc cái cột tóc khảm đá quý, dây đeo trên trán bằng vàng được chạm hai con rồng cướp đoạt châu ngọc (ngọc trai), tay áo thêu hình một bầy bươm bướm đủ sắc bay qua nhánh hoa đỏ thẫm, dãi lụa ngũ sắc (5 màu) kết thành bông hoa trải dài xuống đất, áo khoác xanh thanh thoát, đôi giày gấm màu hồng phấn. Mặt như ánh trăng trung thu, vẻ mặt như hoa xuân, tóc mai như dao rọc, lông mày như tranh, mặt như cánh đào, mắt như sóng nước trong hồ mùa thu. Tuy là giận nhưng nếu cười, coi như là có tình. (cái này mình cũng không hiểu lắm)

Ảoo ảnh Bạch Tuyết nghi ngờ hai mắt của mình có nhìn lầm rồi không, người đàn ông này và Ngọc Đế mà cô biết hoàn toàn khác nhau, người này cho cô cảm giác không giết (sát khí) như vậy. Mà Ngọc Đế ban ngày cô nhìn thấy lại rất xảo quyệt.

Khác nhau như hai người.

Nhưng mà, lúc này Bạch Tuyết bình tĩnh giống như trong bụng đều có rất nhiều mưu kế, cho dù là vào địch trong doanh trại, cũng có thể bảo đảm toàn thân mình chậm rãi mà lui, ngược lại là làm ông ta không hành động được, hơn nữa lại còn buồn cười, thế nhưng ông ta lại có chút bị người phụ nữ này trấn trụ!

Nếu không phải ông ta thân bất do kỷ (không thể theo ý mình), làm sao sao lại ra tay với một người phụ nữ và ba đứa bé!

Lạnh lùng bình tĩnh tự hỏi, trước không nói cái khác, không khí ở ngay bây giờ, đã hòa hoãn không ít! Năng lực của Bạch Tuyết là “Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân” (Bốn lạng đẩy ngàn cân), Ngọc Đế không thể không thừa nhận, tán thưởng, tỏ vẻ thưởng thức!

Nhưng là tán thưởng thì tán thưởng, người thì vẫn muốn bắt về, bằng không ông liền chơi đùa xong rồi!

“Tôi nghi ngờ ông……”

Ông ta đã mở miệng, nói chuyện đúng trọng tâm, cũng nói ra nghi ngờ của mình. Vì sao Mẫu Đơn tiên Tử lại như vậy, dám bỏ trốn, dám phản bội ông ta, dám làm lơ ông ta……

“Lời này tôi chấp nhận.”

“Em hoài nghi tôi cái gì?” Ngọc Đế từ từ hỏi.

“Tôi hoài nghi ông không phải là Ngọc Đế, bởi vì ông và người đàn ông ban ngày kia khác nhau như hai người, hoàn toàn không giống.” Ngọc Đế giật mình vẫn nhìn Mẫu Đơn Tiên Tử như cũ.

“Tôi không phải Ngọc Đế, vậy em nghĩ là ai? Hay là em hy vọng người nào là Ngọc Đế?”

Ngọc Đế nhàn nhạt hỏi.

“Cảm giác ông cho tôi và người ban ngày kia không phải cùng một người, cho nên tôi tin rằng giữa hai người nhất định có một người là giả!”

“Em thật to gan, không sợ tôi giết em sao?” Ngọc Đế lạnh lùng hỏi. Mẫu Đơn Tiên Tử hoài nghi cô, lại còn lớn mật nói ra, chẳng lẽ cô không sợ chết ——

“Hiện tại tôi không phải là người thật, chỉ là ảo ảnh, cho nên ông không giết được tôi. Nếu tôi là người thật, hiện tại cũng sẽ không nói cái gì, càng sẽ không nói ông không phải Ngọc Đế thực sự, hoặc là ông là Ngọc Đế thực sự, như vậy người ban ngày kia chính là Ngọc Đế giả! Dù sao giữa các người có một người là thật, là cái nào, tôi nghĩ trong lòng ông hẳn là biết rõ.”

Cũng đúng lúc này, Vương Mẫu lại mang theo vài người đi vào. Mắt đẹp của bà nhìn quét một vòng, đại khái hiểu được bầu không khí hiện tại, trong lòng hiểu rõ không cần phải động đao động thương (súng), bà liền trầm ổn mà đi tới trước mặt ảo ảnh Mẫu Đơn Tiên Tử. Nhưng mà Mẫu Đơn Tiên Tử thấp giọng nói, nói đơn giản mọi chuyện một lần.

“Ở Thiên giới chỉ có Vương Mẫu minh bạch lý lẽ. Chuyện lần này chẳng lẽ còn muốn giống như một ngàn năm trước, nếu thật là như vậy, tôi tình nguyện chết, cũng không muốn tin tưởng thế gian có chân lý, thế gian có chân tình, thế gian có công lý! Tôi bị bắt tiếp nhận trừng phạt lần thứ hai, chẳng lẽ đây là thiên lý!” Ảo ảnh Bạch Tuyết không kiêu ngạo không nịnh nọt nói.

“Ngọc Đế, loại chuyện nhục nhã này, cần phải nhanh chóng giải quyết, nếu không, cả hai bên đều sẽ không thoải mái. Tôi thấy nên làm như vậy, mọi người đều đã tới đây rồi, thời gian cũng không trễ lắm, cho nên nếu không ngại thì cứ tiếp tục ngồi ở chỗ này, bàn bạc một chút, nên làm như thế nào, muốn làm như thế nào mới là công bằng, cho nên Ngọc Đế và tôi đã xuất hiện ở chỗ này, khẳng định là có người nào đó cố ý để ảo ảnh của cô ở lại, để cô truyền lời cho chúng tôi, nếu thật muốn là như thế, cũng không phải là khó! Như vậy đi, cô nói suy nghĩ của Lang Vương ra, tôi và Ngọc Đế tham khảo một chút, có lẽ các người rất nhanh sẽ không có việc gì.”

Nếu Vương Mẫu đã có biểu hiện thành ý, ảo ảnh Bạch Tuyết sao có thể không đồng ý?!

Cũng không phải là bà ta có toàn quyền xem xét đạo lý, nếu không, Bạch Tuyết bên này cũng không tin!

Lúc này, Ngọc Đế vẫn luôn trầm mặc cũng đã mở miệng, là ông ta để cho Vương Mẫu tiến vào, hiện giờ nghe được lời Vương Mẫu nói với Bạch Tuyết như vậy, ông ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Ông ta muốn nói, việc này khẳng định không liên quan đến Bạch Tuyết, ông ta tội gì phải đối phó với Bạch Tuyết, nhất định là Lang Vương mạnh mẽ mang Mẫu Đơn Tiên Tử đi, hơn nữa, trí thông minh của Mẫu Đơn Tiên Tử cũng không thoái hóa đến nước này! Dám can đảm rời đi mà không có sự đồng ý của ông ta. Hiện tại ông ta tương đối tức giận chính là, trực giác nói cho ông ta biết, hiện tại mấy đại tiên trên Thiên cung đều đứng về phía Vương Mẫu, cuối cùng là tới uy hiếp cưỡng bức ông ta, vậy thì thật sự là quá đáng giận rồi!

Thái độ Vương Mẫu như thế cho thấy, Ngọc Đế người tất nhiên muốn phối hợp. Hơn nữa, Vương Mẫu cho ông ta cảm giác rằng bà rất tán thành chuyện tình chung thủy của Lang Vương và Mẫu Đơn Tiên Tử. Mà ông ta tuyệt đối sẽ không để Mẫu Đơn Tiên Tử và Lang Vương trở thành một đôi.

Như vậy xem ra, Ngọc Đế này là người cao ngạo, sẽ không dễ dàng giơ cao đánh khẽ!

Ảo ảnh Bạch Tuyết nghiêm túc quan sát vẻ mặt biến hóa không ngừng của Ngọc Đế, trước khi đi Lang Vương đã nói với cô, Ngọc Đế rất khác thường, muốn cô cẩn thận, nếu có thể tra ra rốt cuộc Ngọc Đế có phải là Ngọc Đế trước kia hay không thì càng tốt, còn có Ma Vương bị đóng băng ở Yêu giới có liên quan đến Ngọc Đế hay không? Đây cũng là nghi ngờ của Lang Vương, nếu Ngọc Đế và Ma Vương có liên quan với nhau, đây mới bi thương, đây cũng là phiền toái, càng khó giải quyết!

Ảo ảnh Bạch Tuyết ra trận, tất nhiên cũng sẽ không giống với bình thường, dùng thủ đoạn, cũng là để Ngọc Đế âm thầm kinh hãi. Người ngoài nghề muốn xem náo nhiệt, người trong nghề trông cửa.

Vương Mẫu giống như ảo ảnh Bạch Tuyết, liền biết Lang Vương đã động tay động chân, quả nhiên là người đàn ông thông minh, muốn trí tuệ có trí tuệ, muốn gan dạ sáng suốt có đảm lược (Không biết sợ hãi và giỏi tính toán sắp đặt), thực bội phục.

Không thể không là người này, như thế cũng tốt, đỡ phải để Ngọc Đế không biết trời cao đất rộng như vậy, xem nhẹ dân chúng thiên hạ, mặc kệ dân chúng khó khăn!

“Ngọc Đế, thật ra người cũng không dễ dàng, mỗi ngày đều phải sống trong toan tính, cũng rất mệt mỏi. Tuy rằng chúng tôi là bị người khác tính kế, nhưng mà cũng tốt hơn so với các người dùng kế với người khác. Cho nên, đã vất vả rồi.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói, trong giọng nói kẹp dao giấu kiếm châm chọc nói.

Ngọc Đế không ngốc, biết Bạch Tuyết đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đây là đang biến tướng mắng ông ta âm hiểm!

Vừa định tức giận, vận khí tiêu diệt cái ảo ảnh nói bậy này, nhưng mà lúc ông ta đang đi đến trước mặt ảo ảnh Bạch Tuyết, Bạch Tuyết lạnh lùng nhìn ông ta.

“Mặc dù hiện tại ông có thể lập tức khiến tôi biến mất, tôi không thể ngăn cản ông, tôi là ảo ảnh, là hư cấu, không phải chân thật, cho nên chỉ cần ông dùng một chút pháp lực, tôi liền sẽ biến mất. Chỉ là, mời ông nhớ kỹ người ông giết vĩnh viễn là ảo ảnh của tôi, Lang Vương sẽ không cho ông có cơ hội giết tôi, hơn nữa chỉ số thông minh của ông thấp hơn rất nhiều so với người đàn ông của tôi! Ông…… Không phải đối thủ của người đàn ông nhà tôi, vẫn nên nhận thua sớm một chút đi! Ông sẽ vĩnh viễn không có được trái tim tôi, một ngàn năm trước trong lòng tôi chỉ có Lang Vương, sau khi đã trải qua một ngàn năm, tình yêu của chúng tôi lại càng thêm vững chắc, càng thêm bền vững và lâu dài.” Bạch Tuyết bình tĩnh tự nhiên nói.

Nghe được lời Bạch Tuyết nói như vậy, Ngọc Đế sửng sốt, không nghĩ tới sau khi Mẫu Đơn Tiên Tử đã trải qua một ngàn năm lại có thể bản lĩnh như vậy, trừ bỏ tính tình ngang ngược, lại còn học thêm nhanh mồm dẻo miệng, sẽ biện minh cho chính mình, trước kia Mẫu Đơn Tiên Tử chỉ biết tránh né vấn đề, mà hiện tại Mẫu Đơn Tiên Tử cho ông ta cảm giác là đang tìm mọi cách để giải quyết vấn đề.

“Ngọc Đế, nếu ông dám nhốt tôi lại một lần nữa, nên thông báo với thiên hạ chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Để tránh tương lai dân chúng thiên hạ hỏi tới chuyện của tôi, sẽ khó mà nói —— nhân gian luôn là ca tụng Ngọc Đế rất tốt rất tốt, năm nào bọn họ được mùa bội thu thì ăn tết luôn thờ cúng thần linh. lequydon

Nếu bị bọn họ biết Ngọc Đế thực sự là như thế nào, phỏng chừng muốn sửa lại lời ca tụng người, không phải vì dân mà suy nghĩ, mà Ngọc Đế thực sự lại là người thích cướp đoạt vợ của người đàn ông khác. Không biết đến đến lúc đó dân chúng thiên hạ còn có thể thờ cúng ông hay không!”

“Tôi nghĩ, bọn họ dập đầu bái lạy với Ngọc Đế hẳn là vì tín nhiệm. Cái gọi là nghi ngờ người thì không nen dùng, dùng người thì không nghi ngờ, bọn họ tin tưởng ông, mới có thể thờ cúng ông, nếu lấy một mặt thực sự của Ngọc Đế cho bọn họ xem, để dân chúng thiên hạ biết, không biết hình tượng của ông sẽ biến thành cái gì? Rất hiếu kì nha —— nếu mọi người biết bị bề ngoài anh tuấn của ông đánh lừa, không biết sẽ như thế nào?”

Tôi đã vài lần cho ông thấy, tôi đối với ông không có bất kỳ thiện cảm nào, càng không có bất kỳ tình cảm yêu thích nào, càng sẽ không cùng ông có bất kỳ quan hệ gì cả, nếu có quan hệ, cũng là quan hệ chủ nhân đầy tớ, ông là Ngọc Đế, tôi là tiểu tiên tử. Theo tôi thấy, tuy Vương Mẫu là đàn bà con gái, nhưng hoàn toàn có thể chủ trì đại cục ở Thiên giới, dưới tình huống như vậy, ông không muốn mất đi những thứ có được ở hiện tại, phải tỉnh lại thật tốt một chút, cân nhắc nên làm người như thế nào thật tốt một chút, làm Ngọc Đế tốt như thế nào, làm được một quan phụ mẫu (người có chức cao) quan tâm dân chúng thiên hạ tốt như thế nào, mà không phải là người chỉ biết cướp đoạt vợ của người đàn ông khác! Hay là nói, hiện tại ông cứ cố chấp với Mẫu Đơn, thật ra chỉ là một loại ỷ lại mù quáng, loại ỷ lại này, lúc gặp phải một chút va chạm, liền lập tức không chịu nổi.” Ngọc Đế lập tức ngây dại!

Bạch Tuyết lạnh giọng lại nói. “Nếu là như thế, vậy mời Ngọc Đế trở về nói, về sau liền chờ tượng đá của ông bị dân chúng thiên hạ đẩy ngã đi, tuy dân chúng thiên hạ rất nhỏ, nhưng mà đoàn kết chính là sức mạnh, hy vọng ông hiểu rõ.”

Một phen quát chói tai này, giống như lời cảnh tỉnh, lập tức làm cho Ngọc Đế chấn động giật mình một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.