Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là tạm thời! Trong lòng lại tức giận một lần nữa, dừng xe ngay, quay đàu xe, lại đi về hướng tiệm cơm Tây vừa rồi, anh muốn đi tìm cố ngốc đáng giận kia.
Đi vào tiệm cơm Tây, nhìn xung quanh khắp nơi, đã không có bóng dáng Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi ngồi ở trên xe viện trưởng, vui vẻ hát khẽ một khúc nhạc.
“Tuyết Nhi, bài hát này là ai dạy con?” Viện trưởng tò mò hỏi.
“Thần tiên dạy con nha.” Tuyết Nhi ngây ngô cười nói.
“Hazzi! Nếu trên thế giới có thuốc thông minh, dì nhất định mua đến cho con, chữa khỏi cho con.” Viện trưởng đau lòng nói.
Tuyết Nhi quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong miệng vẫn ngâm nga khúc hát. Ánh mắt dâng lên ấm áp, trong lòng thầm nghĩ: Viện trưởng là người tốt.
Viện trưởng, xin lỗi, con lừa dì, con không phải Tuyết Nhi thực sự! Về sau, con sẽ ngoan ngoãn làm Tuyết Nhi của dì, ngoan ngoãn làm Tuyết Nhi tốt, tuyệt đối sẽ không làm dì thất vọng.
Đại Ma Vương không trở về biệt thự, đầy mặt pizza nhão dính dính, không kịp trở về, trực tiếp đi khách sạn gần nhất, khách sạn này trên danh nghĩa là tài sản của anh.
Đến khách sạn liền nhìn thấy người bạn tốt nhất trong thế giới loài người, con bò cạp.
“Fuck —— anh, rơi vào mương nước bẩn sao!” Con bò cạp che lại cái mũi, đi theo Đại Ma Vương vào phòng xa hoa.
“Tôi đang phiền!” Đại Ma Vương trực tiếp đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau ném toàn bộ quần áo trong ngoài ra ngoài.
“Ném hết cho tôi, sau đó đem cái mới đến.” Ngay sau đó chính là âm thanh nước chảy xôn xao.
Con bò cạp xách quần áo trên mặt đất lên đi ra ngoài.
Một giờ sau.
Con bò cạp trở lại phòng, vốn tưởng rằng đại ca sẽ thoải mái dễ chịu nằm trong ổ chăn chờ anh đưa quần áo tới. Ai ngờ, trong phòng tắm vẫn là cảnh tượng rời đi vừa rồi như cũ.
Bóng hình cao lớn, âm thanh nước chảy xôn xao.
“Anh trai tôi ơi, anh đây là đang muốn lột một tầng da của mình hả, sao còn chưa ra ngài vậy!”
Thật ra, Đại Ma Vương đã sớm tắm rửa sạch sẽ, tâm lý nổi loạn, cảm giác trên người, trên mặt, trên tóc còn có mùi hương của pizza, cho nên cứ giặt sạch một lần lại một lần!
Một lát sau, rốt cuộc người đàn ông cao lớn cường tráng bọc một chiếc khăn tắm đi ra.
“Em đi, anh trai, anh đây là chuẩn bị muốn tái hôn sao, tắm rửa thân thể thơm như vậy!”
“Tôi còn chưa ly hôn, từ đâu ra tái hôn!” Đại ma vương lạnh lùng nói.
“Chị dâu đã mất tích hơn ba tháng, anh không muốn sao?” Con bò cạp cười ha hả nói.
“Câm miệng, đừng nhọc lòng thay lão tử! Cẩn thận tôi ném cậu ra ngoài.”
“Anh trai già à, anh đừng có miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo được không? Ngoài miệng nói không tái hôn, hôm nay còn không phải ngoan ngoãn đi hẹn hò với phụ nữ sao.”
Xong rồi!
Người nào đó không cẩn thận châm lửa ngòi nổ!
Thế tất phải bị nổ đến thương tích mình đầy, thảm đến không nỡ nhìn……
“Không nên nếu ra hai chữ hẹn hò này cho tôi, tin hay không tôi hiện tại quăng cậu ra ngoài cửa sổ.” Đại Ma Vương bạo nộ, nhìn con bò cạp.
“Anh trai à, bức anh đi hẹn hò không phải là em? Anh làm gì nã pháo với người vô tội là em?” Con bò cạp ra vẻ uất ức hỏi.
“Tôi thật hối hận khi gặp mặt với những người phụ nữ nhàm chán đó, bằng không tôi làm sạo lại thành như vậy!”
“Anh trai ruột thịt của tôi, sẽ không phải là con gái người ta không thích vẻ mặt thúi của anh nhé, trực tiếp dùng pizza đập anh đi? Nếu là như thế này, đây có thể nói là trước không có ai sau này cũng chẳng tìm thấy, đoán chừng hiện giờ người có thể kháng cự anh cũng chỉ có thể là người này.”
Đại Ma Vương cầm lấy quần áo sạch sẽ nhìn nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn con bò cạp.
“Đi ra ngoài.”
“Vì sao?” Con bò cạp hoang mang.
“Tôi muốn mặc quần áo.” Đại Ma Vương lạnh lùng nói.
“Phốc —— anh trai, anh là người thân ruột thịt của em, chúng ta đều là đàn ông, còn sợ nhìn thấy sao! Lại nói, trước kia lúc tắm hơi anh còn cởi truồng ở trước mặt em đi tới đi lui khoe khoang thối tha! Triển lãm hùng vĩ của anh!
Hừ! Khi đó không biết là ai diễu võ dương oai!” Con bò cạp nói móc.
“Đi ra ngoài ——” Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên một lần nữa ở phòng ngủ.
“Được được, anh đừng rống lên, em đi ra ngoài, lập tức đi ra ngoài, không thể trêu vào. Ha ha…… Đều là đàn ông ăn mặn còn xấu hổ! Đi ngay……” Con bò cạp cười ha ha rời đi.
Anh luôn hiểu rõ người bạn tốt này. Tính tình thối tha muốn chết, trên thế giới chỉ sợ chỉ có anh mới có thể chịu đựng tính tình thối tha của anh ta. Chẳng cần biết đâu chỉ là tính tình thối tha của anh, vẫn là Ma Vương, nơi này là nhân gian, anh vẫn luôn che dấu chính mình mà thôi.
Sau khi con bò cạp rời đi, Đại Ma Vương đi xả khăn tắm một phen, đập vào mắt vẫn như cũ! Nơi đó đã không có oai phong ngày xưa!
*********
Ở đây, Bạch Tuyết cúi đầu, không muốn nhìn nữa.
Trong lòng Bạch Tuyết vẫn luôn tò mò rốt cuộc đứa bé kia chết hay không chết?
Cái người này rốt cuộc có phải Ma Vương hiện tại hay không?
Vì sao anh và Ma Vương bị trụ đóng băng lại giống nhau? Bọn họ là cùng một người, hay là có quan hệ gì? leequydon
********
Một lát sau, cô lại một lần ngẩng đầu nhìn về phía màn ảnh.
Chỉ thấy Đại Ma Vương tức giận nhìn thân thể của mình, ba tháng, cho dù anh cố gắng như thế nào, phía dưới chính là không lên tới. Tựa như thứ này không phải của anh, hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với anh, hoàn toàn không chịu khống chế!
Đêm khuya tĩnh lặng, anh vô số lần duỗi tay, hy vọng đánh thức nó. Chỉ là, cho dù anh có cố gắng như thế nào, đều là vô dụng!
Sau đó, anh còn cố ý mua một ít ảnh đĩa tự mình xem trộm, hy vọng kích thích chính mình, kết quả những ảnh đĩa đều diễn xong rồi, thân thể anh vẫn là không được!
Cắn răng nhẫn nại, trong lòng không phải không có lửa, lửa lớn đã đốt từ đầu tới chân, bất đắc dĩ bình chữa lửa hỏng rồi, tất cả tích luỹ không ra được!
Chuyên gia khoa nam thế giới đều đã xem qua, không có biện pháp tốt!
Không tìm thấy thuốc trị, bệnh của anh, vô vọng rồi!
Rốt cuộc người phụ nữ đáng chết chạy đi đâu? Vì sao lại tìm không thấy? Đã hơn một năm, anh phái một phân đội nhỏ đi tìm chung quanh như cũ, nhỏ đến thôn trang, lớn đến nội thành, chỉ cần là nơi có người đều không buông tha, cả nước triển khai giăng lưới rộng lớn tổng điều tra, hiện tại phân đội nhỏ đã bắt đầu đột kích nước ngoài, vẫn là không có bất kỳ manh mối gì như cũ!
Anh lợi dụng ma pháp cũng không tìm thấy cô, cô ở nơi nào? leqquydon
Thì ra sau khi Tuyết Nhi được thượng tiên kia cứu, thân thể cô được thượng tiên làm pháp thuật, không có người nào có thể dựa vào mùi của cô hoặc là đặc thù khác để tìm được cô.
Ai cũng không tìm thấy cô, bao gồm Đại Ma Vương đang sinh sống ở nhân gian.
Tuy rằng Đại Ma Vương vẫn luôn không tìm thấy cô, nhưng mà, anh có thể cảm giác được cô còn sống, chưa có chết.
Chỉ cần là chưa chết, nhất định có hi vọng.
Anh thề, nếu có một ngày tìm được người phụ nữ đáng chết kia, anh nhất định ngàn lần vạn lần đòi lại ở trên người cô. Hơn ba tháng, anh không có ngủ qua với bất kỳ người phụ nữ nào, có thể tưởng tượng được lửa trong thân thể.
Bác sĩ nói, anh hiểu rõ, thuốc trị? Người phụ nữ đáng chết kia chính là thuốc trị của anh, một đêm kia, chính mắt anh nhìn thấy cô sinh đứa bé ra, từ đó về sau anh sẽ không bao giờ được nữa rồi! Thẳng đến hôm nay gặp được cô ngốc kia, anh lại lên. Chẳng qua chỉ như vậy một lát! Chỉ tiếc sau lại ……
Con bò cạp đi vào đại sảnh, gọi điện thoại cho ba anh ta.
“Ba, kêu mẹ con chăm sóc đứa bé kia thật tốt, đứa bé kia là vô tội.”
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt.” Ba của con bò cạp cười ha hả nói, còn tưởng rằng đây là con của con trai ông, chẳng biết đứa nhỏ này là?
Hazzi! Thương cảm cho trái tim cha mẹ thiên hạ. lequuydon
********
Lúc này, bỗng nhiên Bạch Tuyết hiểu rõ, thì ra Đại Ma Vương không có đưa đứa bé kia cho cá ăn.
********
Con bò cạp đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy đại ca đi ra.
Anh vội vàng cúp điện thoại với ba mình, điềm nhiên như không có việc gì lật sổ sách ra xem.
“Cậu rất rãnh rỗi? Đi, đi ra ngoài với tôi một chuyến.” Đại Ma Vương giống một trận gió lạnh thổi qua từ trên người con bò cạp, trực tiếp cuốn anh ta đi.
“Đi đâu?” Con bò cạp tò mò hỏi.
“Mang cậu đi xem kịch vui, lão nhị bởi vì chơi phụ nữ, bị người đánh.”
“A? Lão nhị thì có thể duỗi tay a, làm sao lại bị người đánh?” Con bò cạp tò mò hỏi.
Ở chỗ này Đại Ma Vương có năm người bạn bè tốt nhất, anh là lão đại, người đàn ông vừa được nhắc đến là lão nhị Tưởng Vũ. Con bò cạp nhỏ tuổi nhất, đứng hàng lão ngũ.
“Đáng chết chính là, người đánh anh ta là một người phụ nữ! Thật vứt mặt Ngũ Thiếu của chúng ta.” lequyydon
“Không phải chứ, lại còn bị phụ nữ đánh nằm viện, nói ra là rất mất mặt!”
Bệnh viện.
Phòng bệnh cao cấp.
Đại Ma Vương và con bò cạp đi vào.
Trên giường bệnh, đôi tay một người đàn ông quấn lấy băng vải, trên mặt có rất nhiều vết bầm dựa vào chăn nửa nằm. Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp đang cho anh ta ăn chuối.
“Đại ca, anh đã tới!” Người đàn ông ăn chuối nhìn thấy Đại Ma Vương đi vào, uất ức muốn khóc.
“Thật là vô dụng, bị một người phụ nữ đánh thành như vậy!” Đại Ma Vương ngồi xuống.
“Anh, ăn chuối.” Cô gái vừa rồi đút chuối cho người đần ông đưa cho Đại Ma Vương một trái, anh nhìn thấy chuối liền nhớ tới lão nhị của mình không cử động.
“Không ăn ——” Lạnh lùng trả lời hai chữ.
“Anh, anh đừng nóng giận. Lần này anh em bị đánh, xứng đáng. Ai kêu anh ấy tới làm loạn! Thay đổi vài người bạn gái, nói không chừng là những người phụ nữ trước kia trả thù anh ấy! Bây giờ bị đánh, những người phụ nữ đó không có một người đến chăm sóc anh em, làm hại em còn muốn xin nghỉ lại đây chăm sóc anh ấy!” Thì ra cô gái xinh đẹp này là Tưởng Lệ em gái của lão nhị Tưởng Vũ. Là quản lý quán cá sấu, phụ trách quản lý nhân viên làm việc.
Quán cá sấu cũng là tài sản danh nghĩa của Đại Ma Vương, anh rất thích nuôi dưỡng loại động vật nguy hiểm này, nơi đó trước kia anh thường xuyên đi, từ lúc vợ anh sinh con, anh liền không còn đi qua quán cá sấu.
Nghĩ đến lúc người phụ nữa kia sinh con, anh đưa đứa bé tới quán cá sấu, sau đó……
“Đại ca? Em gặp được cao thủ!” Tưởng Vũ đánh vỡ ý nghĩ Đại Ma Vương.
“Cao thủ lại là phụ nữ, tôi không tin ngay cả một người phụ nữ mà cậu cũng không trị được! Nhìn mặt cậu xem, còn có đôi tay này!” Đại Ma Vương rất không cao hứng nói.
“Hu hu!!! Nữ tặc đáng giận, cố ý đánh mặt em, nói để em về sau đều không thể tán gái, còn ngược đãi đôi tay em, nói để tay của em về sau đều không thể sờ phụ nữ!”
“Nữ tặc?” lequydoon
“Đúng vậy, cô tiến vào từ cửa sổ, lúc ấy em chính là vội vàng, cũng không biết sao lại thế này? Bỗng nhiên bị người khác đánh từ phía sau. Thật đáng thương, cái gì em cũng không có mặc! Liền trơn bóng như vậy bị nữ tặc kia cưỡi ở trên người đánh, nữ tặc đáng chết chỉ đánh mặt em, còn đứng dậy dẫm lên tay của em, dùng sức nện lên, đôi tay bị nện đến xương cốt đều vang lên, nơi nào em còn có đường đánh trả!” Tưởng Vũ nhớ lại đêm qua tàn nhẫn ngứa răng, anh chưa bao giờ gặp qua phụ nữ dã man như vậy, xuống tay lại tàn nhẫn lại chuẩn như vậy.
“Ha ha…… Nhị ca à, hoá ra anh vẫn luôn bị đánh, ngay cả cơ hội đánh trả đều không có! Quá mất mặt, thực sự ném đi mặt mũi Ngũ Thiếu của chúng ta.” Con bò cạp liên tiếp lắc đầu, tỏ vẻ không thể tiếp nhận kết quả này.
“Lão ngũ, anh lại đây giúp nhìn anh xem, phía dưới còn có thể dùng sao? Phía dưới anh…… Nữ tặc đáng chết kia trước khi đi còn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh quỳ rạp trên mặt đất, bỗng nhiên bay lên một chân đá tới phía dưới của anh, may mà đúng lúc anh khép hai chân lại, bảo vệ gốc rễ, bằng không thế nào anh cũng phải biến thành thái giám!”
Đại ma vương nheo mắt lạnh lại, người nào dám xuống tay với Ngũ Thiếu bọn họ chứ?
Ở đây, người dám trêu chọc năm người họ gần như là không có, mà người hành hung còn là một người phụ nữa. lequydonn
“Nhị ca, nếu anh biến thành thái giám, đoán chừng anh là đệ nhất vị thái giám sau giải phóng á, nhất định sẽ thành người nổi tiếng.”
“Lão ngũ? Cậu —— kết bái không cẩn thận rồi! Kết bái không cẩn thận rồi! Bỏ đá xuống giếng, tôi đã như vậy rồi, cậu còn giễu cợt tôi.” Tưởng Vũ nhìn đôi tay của mình, thực buồn bực, hai tay đều bị bao bọc thành bánh chưng thịt, đừng nói là chơi máy tính, ngay cả tự lo liệu sinh hoạt cũng là vấn đề rồi! Nghĩ đến tự lo liệu sinh hoạt, anh liền muốn đi tiểu.
“Ha ha……” Tưởng Vũ bỗng nhiên nhìn lão ngũ cười rộ lên.
“Đại ca, anh nhìn vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của lão nhị kia xem, sẽ không bị nữ tặc đánh đến ngu đi chứ!” Con bò cạp tiếp tục trêu chọc lão nhị.
“Lão ngũ, cậu thấy phiền toái chuyện của tôi sao?” Tưởng Vũ lấy lòng hỏi.
“Em gái anh! Nha, xin lỗi, em gái nhỏ, anh không phải nói em đâu, lời cửa miệng. Ha hả!!!” Con bò cạp mới vừa nói xong, nhìn thấy em gái lão nhị còn ở đây, cuống quít giải thích nói.
“Ha ha…… Không có việc gì, em không tức giận.” Em gái Tưởng Vũ cười trả lời.
“Lão ngũ, đỡ anh đi tiểu đi?” Tưởng Vũ tiếp tục lấy lòng hỏi.
“Hả? Bác sĩ, bác sĩ……” Con bò cạp hướng về phía cửa gọi vào.
“Lão ngũ, anh muốn đi tiểu, cậu gọi bác sĩ làm gì?”
“Để họ lấy cho anh cái vòi nước.”
“Cậu ——”
“Ha ha…… Đi thôi, nhị ca của em, đùa giỡn với anh đó, đừng tức giận.” Con bò cạp nói xong lấy dép lê ra, ý bảo để anh ta đi chung.
“Xem ra cậu còn có lương tâm!”
Một lát sau.
Trong phòng vệ sinh.
“A —— đại ca, cứu mạng, nước tiểu của lão nhị ở trên tay em!!” Trong WC truyền đến tiếng lão ngũ bi thương quát tháo.
Lúc hai người từ trong WC ra tới, vẻ mặt lão nhị như đưa đám, giống như bị nước tiểu bắn tới trên tay mình vậy.
Thì ra vừa rồi lão nhị không cẩn thận bắn nước tiểu lên trên tay lão ngũ, lão ngũ kêu to.
Anh bất ngờ, kiềm nén nước tiểu lại! Nước tiểu chưa tiểu xong còn chưa tính, “cái kia” của mình cũng là lần đầu tiên bị người đàn ông bên ngoài cầm, trong lòng cũng buồn bực việc này!
Nếu là một cô gái xinh đẹp trợ giúp, có lẽ trong lòng còn cân bằng một ít, vừa rồi nhìn thấy bàn tay to của đàn ông cầm lấy “đại điểu” của mình, đoán chừng về sau sẽ để lại bóng ma trong nội tâm của anh!
Sau khi Tưởng Vũ đi ra từ trong phòng vệ sinh, Đại Ma Vương lại hỏi một ít tình huống của nữ tặc kia, ví dụ như thân thể, dáng người, đặc trưng riêng.
Cô nhi viện.
Sau vườn hoa.
Tuyết Nhi ngồi ở dưới đình (cái nhà nhỏ trong vườn hoa mà ko có tường á).
Cách đó không xa là rất nhiều đứa bé chơi đùa, tuy rằng bọn chúng đều là cô nhi, nhưng mà các nhân viên ở đây luôn cẩn thận chă sóc chúng, trên mặt mỗi người tràn đầy tươi cười. Giống chim nhỏ ríu rít nói chuyện, hát ca.
Viện trưởng đi tới, tất nhiên Tuyết Nhi cảm thấy được, ngẩng đầu, ngây ngốc cười cười.
“Tuyết Nhi, chơi ở chỗ này sao?” Viện trưởng nói chuyện với Tuyết Nhi giống như nói chuyện với những đứa bé đó, thật ra ở trong lòng bà thì Tuyết Nhi và những đứa bé đó giống nhau.
“Dạ, hì hì……”
“Hazzi! Khó thấy được con vui vẻ như vậy.” Viện trưởng tiếc hận nói, mỗi khi nhìn Tuyết Nhi, đều rất hy vọng cô là một cô gái bình thường, tiếc là một cô gái xinh đẹp như vậy, bằng không cô nhất định sẽ có một cuộc đời tốt đẹp.
Lại chẳng biết Tuyết Nhi đâu chỉ là có một cuộc đời tốt đẹp, cuộc đời cô còn sẽ huyền huyễn, thần kỳ như vậy.
Tương lai cô không chỉ sẽ trở thành một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp trên bầu trời, chỉ là thời cơ còn chưa đến.
“Tuyết Nhi, đây là con còn nhỏ khi dì đưa con trở về, trên cổ con là cá vàng nhỏ, tuy rằng nó là đào hạch điêu khắc hình cá vàng nhỏ; nhưng mà, dì biết nó nhất định rất quan trọng, có lẽ là người thân của con đã tự mình điêu khắc vì con; cho nên dì giúp con giữ nó.
Bây giờ con đã trưởng thành, có thể đeo nó lên. Dì đã thay dây đỏ cho nó, tới đây, dì đeo lên cho con.” Viện trưởng đeo cá vàng nhỏ lên trên cổ Tuyết Nhi, sau đó bỏ vào bên trong quần áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ý tứ là nó rất quan trọng.
Tất nhiên Tuyết Nhi biết hột đào có hình cá vàng nhỏ này rất quan trọng, đây là vật duy nhất mà có lên quan giữa Tuyết Nhi thực sự và người nhà cô! Cô nhất định sẽ giữ gìn thật tốt, có lẽ tương lai Tuyết Nhi thực sự sẽ trở về, cô nhất định sẽ trả cho cô ấy……
Có lẽ đây là manh mối duy nhất có thể tìm được người thân của Tuyết Nhi.
Cá vàng nhỏ xuất hiện, ngày cô ngốc hung hăng chỉnh Đại Ma Vương đã không còn xa.
Ba của con bò cạp đang ở vận dụng sức người sức của của mọi người, hy vọng lúc còn sống tìm được con gái chiến hữu, để chiến hữu đã chết có thể nhắm mắt dưới chín suối.
*******
Văn phòng giám đốc.
Đại Ma Vương bận rộn ngồi ở trước máy tính, ngón tay thon dài nhanh nhạy gõ bàn phím.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh không muốn rời khỏi thế giới loài người, thì ra thế giới loài người tiên tiến như vậy, anh thích tất cả nơi này.
Một lát sau, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông ngồi ở một bên chờ đợi đã lâu.
“Vì sao còn chưa giành được miếng đất phía tây thành phố kia trong tay?” Đại Ma Vương lạnh lẽo nói.
“Giám đốc, không phải cấp dưới anh chậm trễ. Miếng đất kia vốn là một khu nhà cô nhi viện, không biết vì nguyên nhân vẫn luôn không dọn đi?”
“Trên hợp đồng có giao kèo mua bán, chúng ta ra tiền cũng đủ cho bọn họ xây lại một khu nhà cô nhi viện mới. Chuyện này cậu không cần giao cho người phía dưới đi làm, cậu tự mình đi làm đi.”
“Vâng, giám đốc.” Người đàn ông cung cung kính kính đi ra ngoài.
Đại Ma Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa, đây là mảnh đất mà anh không ngừng muốn, chẳng lẽ còn có người bên trong chơi xấu?
Đóng máy tính lại, cầm lấy áo khoác, trong văn phòng chỉ để lại một trận gió lạnh, người đã đi ra ngoài.
Anh lái xe chuẩn bị đến cô nhi viện, đang trên đường đi nháy mắt nhìn thấy một bóng hình hấp dẫn anh.
Từ hướng anh nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ kia, một đầu tóc đẹp đen nhánh xõa trên vai. Một cái váy hoa dài, dưới chân là giày đế bằng, trên người là một đuôi sam.
Cái bóng dáng này làm cho anh cảm giác rất quen thuộc……
Nhanh chóng dừng xe lại, chạy tới hình bóng quen thuộc kia.
“Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc tìm được cô ——” Cùng với lời nói âm ngoan, lạnh lẽo, Đại Ma Vương một tay kéo tay Tuyết Nhi đang ở ăn kem lại.