Trang Chi Điệp đã biết thế nào là tiếng huyên, song chưa thấy hình dáng cái huyên liền cầm xem háo hức lắm, thật là hiếm có, hỏi mua thứ này ở đâu, anh bảo đã từng đến cửa hàng nhạc cụ hỏi có huyên không, người bán hàng lại không biết huyên là thứ gì. Chu Mẫn nói, đây là nhạc khí thời xưa, hiện giờ rất hiếm người sử dụng, khi còn ở Đồng Quan, anh đã nghe một nghệ nhân già dân gian thổi huyên và đi học thổi một thời gian. Sau khi đến Tây Kinh, đào đất ở am ni cô đã đào được cái đồ gốm bé nhỏ này, chẳng ai nhận ra là cái gì, anh liền thu giữ, mới lên tường thành tập thổi, thổi còn tập tọc, chưa đâu vào đâu cả. Hai người bỗng chốc nói chuyện say sưa. Trang Chi Điệp bảo:
– Không hiểu sao mình nghe lại thích, lại hợp mùi vị, mình còn thu một băng nữa, cậu thử nghe xem, vị đượm lắm!
Nói xong, liền ấn nút thay băng, băng phát ra là thứ nhạc đám ma. Ngưu Nguyệt Thanh bước đến tách một cái, tắt máy. Chị bảo:
– Có thấy nhà ai thưởng thức nhạc đám ma đâu nào?
Trang Chi Điệp nói:
Bạn đang đọc truyện tại
– Em cứ chú ý nghe, nghe xong cũng thích cho mà xem.
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Em vĩnh viễn không bao giờ thích đâu. Anh mở băng này ra nghe, người ngoài tưởng nhà mình có người chết.
Trang Chi Điệp đành phải nhăn nhó đóng máy cassette, ngồi xuống ăn cơm. Liễu Nguyệt hỏi:
– Thầy giáo Điệp cũng sợ vợ ư?
Trang Chi Điệp đáp:
– Tôi đâu có sợ vợ, chỉ có điều vợ không sợ tôi thôi!
Ngưu Nguyệt Thanh cố ý tỉnh bơ lời nói vui của chồng.
Trang Chi Điệp liền khen một câu:
– Cháo nấu ngon quá.
Anh húp hết một bát cháo, bỏ đũa xuống, hỏi Chu Mẫn còn có chuyện gì không, nếu không tối nay đến nhà Mạnh Vân Phòng tán chuyện. Chu Mẫn bỗng tỏ ra khó nói, ấp a ấp úng một lúc rồi cất cao giọng:
– Em có chuyện muốn nói với thầy giáo, thầy giáo cứ ăn cơm đi đã.
Trang Chi Điệp nói:
– Mình ăn xong rồi, cậu cứ nói đi.
Chu Mẫn thưa chuyện:
– Em chỉ muốn biết ơn thì đền ơn, nên đã viết một bài tuyên truyền cho thầy giáo, nào ngờ lại đâm ra rắc rối. Chị Cảnh Tuyết Ấm đã trả phép, làm ầm ĩ dữ lắm. Lãnh đạo cũng có thể tìm đến thầy để xác minh sự thực. Em đến để báo tin trước và nghe ý kiến của gia đình.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Tôi và thầy Điệp của cậu đã đọc bài ấy rồi.
Chu Mẫn bỗng hốt hoảng, lúng túng, hỏi lại:
– Cô Thanh cũng xem rồi ư?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Không có chuyện thì không nên bịa chuyện, khi xảy ra chuyện, cũng không cần sợ chuyện. Việc này nếu làm ầm ĩ, thì tôi là người nên làm, chị Cảnh Tuyết Ấm làm ầm ĩ cái gì? Bài văn tuy không do Trang Chi Điệp viết, nhưng không xem mặt sư, thì xem mặt Phật, tình cảm ngày xưa, một chút cũng không quý trọng, nói trở mặt là trở mặt luôn ư!
Trang Chi Điệp không tiếp lời Ngưu Nguyệt Thanh, chỉ sa sầm nét mặt, hỏi tỉ mỉ tình hình trong Sở và trong toà soạn tạp chí, rồi than thở:
– Mình đã dặn đi dặn lại, người ta vừa về một cái liền đến gặp giải thích trước, các anh lại bỏ ngoài tai! Bây giờ đã xảy ra chuyện này, phía đối lập của chị ấy chắc chắn sẽ châm chọc, vui mừng trước tai hoạ c cnn khác, cộng thêm Vũ Khôn nhân cơ hội kích động giật dây, mượn chồng chị ta lại gây sức ép với chị ta. Con người ai cũng có lòng tự tôn, chị ta không làm ầm ĩ một trận, thì người ngoài, lại cứ tưởng chị ta im lặng thừa nhận. Cho dù đã làm ầm ĩ lên, thì có thể sẽ không giơ lên rồi lại lặng lẽ bỏ xuống đâu. Chị ta là người xưa nay chưa bao giờ chịu thiệt, quen mạnh mẽ rồi, hòn đá kéo lúa dã nằm lại ở lưng chừng dốc, thì không rơi xuống đâu.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Bây giờ Cảnh Tuyết Ấm đã hoàn toàn trở mặt, mà anh chỉ suy nghĩ từ góc độ của chị ta ư? Chu Mẫn viết bài, tạp chí đăng ra, về chủ quan ai chẳng tốt với anh nào? Anh nói vậy, một hòn đá gõ được ba cái chuông kêu, làm bao nhiêu người chán nản.
Trang Chi Điệp nghe xong, trong lòng điên tiết song đã nín nhịn và bảo:
– Vậy thì anh làm thế nào?
Chu Mẫn nói:
– Trong Sở nếu ai hỏi tình hình, thì thầy giáo chỉ cần xác nhận nội dung bài viết đề là sự thật, thậm chí thầy giáo có thể nói…câu này sợ cô Thanh không thích nghe.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Cậu cứ nói thẳng ra đi.
Chu Mẫn nói tiếp:
– Thầy có thể nói đã ân ái với chị ta, viết như thế vẫn chưa đủ. Trong tình yêu có chuyện ấy là bình thường. Thầy giáo bảo có, chị ta bảo không, thì tìm chứng cứ ở đâu? Một vũng nước đã khuấy đục lên, thì ai bảo là trong?
Trang Chi Điệp lập tức đứng dậy, sắc mặt tái đi:
– Làm sao cậu nghĩ ra được chủ trương ấy hả? Mình nói chuyện không cần nói giữ trách nhiệm, thì ít nhất cũng phải có lương tâm chứ!
Ngưu Nguyệt Thanh cũng bảo:
– Chu Mẫn này, không được nói như thế. Thầy giáo Điệp của cậu có địa vị xã hội, không so bì với tôi và cậu được. Nói như thế, thì bên ngoài đồn ầm lên, thì thầy giáo của cậu chẳng trở thành tên lưu manh, kẻ vô công rồi nghề của thành Tây Kinh hay sao? Tôi đi ra ngoài còn mặt mũi nào ăn nói với người ta cơ chứ?
Chu Mẫn nghe xong mặt đỏ ửng, giơ tay tát luôn vào mồm mình, nói đầu óc u mê rồi, sở dĩ có ý nghĩ khốn nạn ấy, cũng do bản thân chưa từng trải việc đời vừa nghe thấy chỉ thị của lãnh đạo tỉnh đã hoảng sợ, liền van nài đi van nài lại, xin thầy giáo và cô tha thứ. Trang Chi Điệp bực tức tới mức cầm cốc nước lên uống. Cốc đã chạm vào mồm, mới phát hiện ra trong cốc không có nước trài, đặt cốc xuống, quay mặt đi chỗ khác. Ngưu Nguyệt Thanh bước tới rót trà vào cốc cho chồng, rót cả cho Chu Mẫn rồi bảo:
– Chu Mẫn này, cậu cần gì phải làm thế cơ chứ? thầy giáo Điệp của cậu sao không hiểu cậu? Thôi, đừng có nói mãi tha thứ hay không tha thứ. Nói nhiều, làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Chu Mẫn liền trở nên thật thà, ngoan ngoãn nói:
– Em cũng bực quá mà nói như thế trước mặt thầy giáo và cô. Vậy thì phải xử lý thế nào?
Trang Chi Điệp nói:
– Mình có biện pháp gì ư? Nhưng có một điều, mình không thể thừa nhận tình yêu.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Sự việc đã qua rồi, em vốn không muốn nói nhiều, về chuyện anh và con người họ Cảnh kia có yêu nhau hay không, trước khi em quen biết anh, em không để tâm nhiều làm gì, nhưng chúng ta đều đã đính hôn rồi, con người họ Cảnh kia vẫn còn thì thụt cuốn níu nhau, em không mù đâu, em biết hết, đã từng khuyên anh đừng có đi lại với chị ta, nhưng anh vẫn không tiếc sức làm tổn thương đến em, bảo vệ, che chở cho chị ta. Em cho rằng chị ta cao thượng lắm, có cảm tình với anh, nào ngờ chị ta đẩy anh xuống vực, xuống giếng!
Trang Chi Điệp nói:
– Em có nói in ít một chút được không? Hễ động đến chuyện này là em càng lên mặt, làm mình làm mẩy.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Anh cứ tưởng em ăn dấm phải không, em lại thấy đáng thương cho anh đấy!
Thấy không khí căng thẳng, Liễu Nguyệt vội khuyên can. Chu Mẫn cũng đành chỉ oán hận bạn thân không tốt, Ngưu Nguyệt Thanh mới nói:
– Những chuyện ấy em cũng đã nín nhịn, nhưng sự việc đã đến nước này, đối với Cảnh Tuyết Ấm, anh lại không hận không tức đã khiến cho em thất vọng. Anh không thừa nhận là tình yêu, vậy thì nói thế nào về quan hệ của anh với chị ta?
Trang Chi Điệp đáp:
– Là đồng chí, là bạn bè.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Thế thì mấy vụ viết trong bài ấy sao không xảy ra với người khác của toà soạn tạp chí?
Trang Chi Điệp đáp:
– Thì càng hữu hảo hơn bè bạn, đồng chí thông thường chứ sao nữa!
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Thì cứ tin cả ở anh những điều ấy, nhưng anh đã đứng trước hiện thực chưa? Hiện giờ giọng điệu viết trong bài văn là giọng điệu yêu đương, nếu anh kiên trì không thừa nhận tình yêu, thì chỉ có toà soạn tạp chí và Chu Mẫn ăn đòn mà thôi! Nhưng như vậy, thì ngoài xã hội người ta đánh giá anh như thế nào? Họ sẽ bảo vì một người đàn bà, Trang Chi Điệp đã đẩy một loạt bạn bè ủng hộ anh, tuyên truyền cho anh vào chỗ chết.
Trang Chi Điệp nói:
– Như vậy em đã buộc anh phải làm theo sự chi phối và điều khiển ư?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Người ta bảo đó là đồng nát, anh lại cứ khăng khăng bảo là vàng, quả thật anh vẫn còn quyến luyến với con người họ Cảnh ấy, thôi thì anh cứ làm theo ý mình – quay sang nói với Chu Mẫn – Chu Mẫn này, cậu cứ về nói với anh em Chung Duy Hiền, đấy là các cậu cần quảng cáo Trang Chi Điệp, thế thì đáng kiếp, mình làm mình chịu, còn cậu cũng thu dọn hành lý, ngày mai trở lại am ni cô mà làm thuê.
Nói xong Ngưu Nguyệt Thanh đứng dậy, đi vào buồng ngủ. Trang Chi Điệp nét mặt rầu rĩ đi đi lại lại trong phòng khách. Chu Mẫn thì cứ ngẩn người tại chỗ, ngồi chẳng phải, đứng cũng chẳng phải. Liễu Nguyệt thấy thương quá, liền lấy từ trong tủ lạnh ra một đĩa mận và mơ mời Chu Mẫn ăn. Chu Mẫn không ăn, hai người đưa đẩy nhau. Trang Chi Điệp bước tới cầm một quả đưa cho Chu Mẫn, một quả cho mình, ăn rồi nói:
– Thế này nhé. Cậu cứ khẳng định những chuyện cậu viết đều có căn cứ thực tế, cũng có thể nói mình cung cấp, song khi mình cung cấp không điểm mặt chỉ tên là có chuyện xảy ra với Cảnh Tuyết Ấm, mình chỉ cung cấp tình hình đã từng tiếp xúc với nhiều cô gái trong đời sống trước đây của mình. Nội dung viết trong bài văn hiện nay có thể có chuyện của Cảnh Tuyết Ấm, cũng có thể hoàn toàn không có. Tuy cậu viết là thể ký, nhưng lại theo quy luật của sáng tác văn học, là tập trung, khái quát, qui nạp những chuyện mình giao du với nhiều cô gái vào một hình tượng bằng hình thức ký hiệu cô X này. Như thế được chứ? Theo lý do này, dù bên nào gây khó khăn quở trách, cậu cũng có thể đối phó được, chẳng việc gì cả đâu.
Chu Mẫn trầm ngâm do dự một lúc, mới nói:
– Vậy cứ làm như thế.
Nói xong xin phép ra về. Ngưu Nguyệt Thanh nghe thấy tiếng đóng cửa, biết Chu Mẫn đã đi về, ngồi trên giường ngủ gọi:
– Chi Điệp ơi, anh vào đây!
Trang Chi Điệp đẩy cửa buồng, thấy vợ dựa người vào giường đang dùng kem rửa mặt lau rửa cáu mỡ trên mặt, liền bảo:
– Em được lắm, trước mặt Chu Mẫn em đã không vạch sai lầm của cậu ta, mà còn nói những lời như thế, em để Chu Mẫn đánh giá anh như thế nào, cho rằng anh đòi hy sinh cậu ta và những người trong toà soạn tạp chí phải không?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Em có nói thế đâu. Cuối cùng anh co chủ trương thế không?
Trang Chi Điệp trả lời:
– Em có biết ngọn nguồn của Chu Mẫn không? Xét cho cùng thì anh mới quen cậu ta. Cậu ta mượn danh nghĩa của anh đến làm việc ở toà soạn tạp chí, trong lòng anh đã không cảm thấy vui vẻ, bây giờ gây chuyện rắc rối này, mà em lại thiên vị cậu ta. Chuyện này sau đây gặp Cảnh Tuyết Ấm anh như thể nói như thế nào?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Anh vẫn còn muốn tốt đẹp với chị ta sao?
Trang Chi Điệp hừ một tiếng, kéo chặt cửa buồng, ngồi trong phòng khách hút thuốc. Lúc này loáng thoáng nghe thấy tiếng huyên, nghe một mạch cho đến lúc tiếng huyên chấm dứt, giục Liễu Nguyệt ngồi ngủ gật trên ghế xa lông cũng về gian buồng bỏ không ngủ rồi, anh vẫn còn ngồi ở phòng khách, lại đem cái băng nhạc đám ma lắp vào máy phát mở thật nhỏ chiết áp rồi tắt đèn. Cả phần xác và phần hồn chìm đắm trong giới hạn mà ngay đến bản thân cũng không sao nói rõ được.