Từ ngày trò chuyện với thầy lang Phiệc, Liêm thường xuyên đến Chùa, phần vì muốn tâm sự với ông phần muốn làm công quả và tìm sự thanh tịnh nơi cửa Phật. Ngày qua ngày nghe những tiếng tung kinh, cậu thấy lòng mình nhẹ nhõm như trút bỏ hết gánh nặng phiền não, tìm ra ánh sáng dịu kỳ của sự từ bi bác ái. Ngoài ra, Liêm còn học theo thầy lang Phiệc về y thuật.
“Chuyện của cậu Tưởng thế nào rồi?” Thầy lang Phiệc bào chế thuốc, chợt hỏi.
Rời mắt khỏi kinh Phật, Liêm nhớ đến tình hình chẳng mất sáng sủa của em, thở dài lắc đầu. Thầy lang Phiệc không nói gì, tiếp tục cầm chày nhỏ giã mấy lá thuốc, bản thân cũng hiểu phần nào. Dù rất khẽ, ông vẫn nghe rõ tiếng lòng nặng nề của Liêm.
“Trời không phụ người có lòng, người tốt ắt hẳn sẽ tai qua nạn khỏi.”
“Có thật thế không?” Liêm tự dưng buột miệng, “Vật chứng, nhân chứng đều có đủ. Dù em trai tôi thực sự oan ức thì trước những sự thật ngang trái ấy liệu ai sẽ hiểu?”
Thấy Liêm cầm trên tay cuốn kinh Phật mà lòng chứa đầy sự hoài nghi về lẽ công bằng ở đời thì ông ngừng lại, nhẹ nhàng ngước nhìn bảo:
“Trên đời, ai cũng phải trải qua kiếp nạn, dù lớn hay nhỏ. Tất cả đều do nhân quả tạo nên. Nhìn bề ngoài có vẻ bất công thế đấy nhưng kỳ thực là do mình gây tội nên mới gặp báo ứng.”
Liêm lắng nghe từng lời khai thông tĩnh tại từ thầy lang Phiệc. Kiếp nạn của đời người, rốt cuộc lại là nhân quả làm nên. Khi hiểu ra điều đó, hẳn ta bớt oán trách người mà tu tâm dưỡng tánh.
Một bàn tay đặt lên vai, Liêm trông nụ cười hiền hậu kia, ông khuyên nhủ nếu Tưởng có công đức thì nhất định thoát khỏi tai kiếp. Qua được đại nạn này rồi, cậu sẽ hạnh phúc.
Liêm chậm rãi ngước nhìn tượng Phật Thích Ca đang ngồi yên tĩnh tại, nở nụ cười dịu hiền và trải lòng từ bi đến chúng sinh. Tin vào thiện tâm ắt gặp được thiện nhân.
***
Lúc này, Tằm đang gặp Quyên. Theo lời khẩn khoản của Tưởng, Quyên đến tìm Tằm. Ngồi bên nhau gần nửa canh giờ, hai người chẳng lên tiếng với nhau lời nào. Vốn dĩ họ không phải bằng hữu hay chị em thân thiết, mà trước giờ mối quan hệ này chỉ thông qua một người nam nhân. Cũng có thể Tằm và Quyên đều đang chìm trong niềm đau riêng về Kiên và Tưởng.
“Tất cả là lỗi ở Tằm.” Câu đầu tiên Tằm nói nghe thật kỳ lạ, “Nếu Tằm không biên thư nhờ cậu Kiên về xã Thổ thì cậu ấy đã không bị giết và Tưởng chẳng phải chịu oan.”
Quyên nhìn Tằm, lời nói xót xa đau đớn mà gương mặt ấy vẫn tĩnh lặng, quả là một người mạnh mẽ luôn chịu đựng. Lạ lùng thay, ngày trước Quyên cứ trách cứ Tằm đã giành mất người nam nhân của mình nhưng giờ nghe Tằm tự trách bản thân thì cô lại chỉ khẽ khàng bảo:
“Đó không phải lỗi của ngươi, chỉ bởi lòng người nông sâu khó lường. Nhưng suy cho cùng, ta mới có lỗi khi đã không cùng theo Kiên về đây…”
Tằm hướng mắt sang Quyên, bấy giờ mới nhận ra cô chủ nhỏ trước đây đã trở nên trưởng thành, kiên cường hơn. Mạnh mẽ qua từng lời nói và cả ánh mắt sâu thẳm. Rồi Tằm nghe Quyên bảo:
“Thôi, tạm gác chuyện này sang một bên vì ta có việc khác quan trọng hơn…”
Tên cai đinh thấy Quyên đi đến, theo sau còn có một nam cúi mặt. Chưa kịp hỏi là hắn nghe Quyên nói nhận lệnh từ Trịnh tri phủ đưa thầy lang đến chữa thương cho Tưởng. Trông hắn cứ nhìn người ở phía sau, cô bảo nếu chậm trễ để Tưởng chết trong phòng giam thì sẽ bị tội. Cuối cùng, hắn cũng cho qua. Lúc đã đi vào trong, người nam nhân mới ngước mặt lên, là Tằm cải trang.
Tưởng mở mắt bởi nghe tiếng mở xích cửa, tiếp theo có bóng người bước nhanh vào trong. Cậu ngỡ là cai đinh lại kéo mình ra chuẩn bị cho một cuộc trao khảo khác nhưng khi cảm nhận một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng áp lên mặt thì liền bừng tỉnh. Trước mắt Tưởng, gương mặt Tằm dịu dàng hiện ra trong vùng tối, đôi mắt nồng ấm đỏ hoe và bờ môi mấp máy chẳng nên lời. Hình ảnh Tằm dịu hiền đến mức cậu nghĩ đây là một giấc mộng đẹp đẽ.
“Ta đang mơ sao?”
Nghe chồng hỏi thế, Tằm không kìm lòng được mà ôm chầm lấy. Tay đặt lên những vết roi ngang dọc trên tấm lưng đó, Tằm nấc liên hồi, có ngờ đâu Tưởng lại phải chịu cảnh đau đớn thế này trong ngục tối. Vừa nãy trông thấy dáng vẻ xác xơ của chồng, cô đã bật khóc. Về phần Tưởng, khi cảm nhận rõ ràng một thân thể ấm nồng quen thuộc phủ trọn lấy mình thì cậu mới tin đây là thật. Tằm đến rồi, người đã giúp cậu vượt qua nỗi đau tê tái của xác thịt mấy đêm nay. Tưởng ôm chặt vợ, cho thỏa nổi nhớ nhung cồn cào và để cõi lòng được xoa dịu bởi bình yên.
Biết không thể ôm ấp vỗ về mãi như vậy, Tằm rời khỏi lòng Tưởng, xót xa hỏi:
“Mình đau lắm phải không, giá như em có thể chịu đau thay mình.”
Trước sự thương cảm và chất giọng nghẹn ngào ấy, Tưởng khẽ lắc đầu mỉm cười, tay nắm bàn tay Tằm đang áp trên mặt mình.
“Thấy mình vẫn bình an là ta yên tâm rồi. Tằm à, hãy nghe ta nói. Ta không giết cậu Kiên, cũng không biết vì sao lại xuất hiện những vật chứng, nhân chứng kia. Ta trong sạch nhưng Trịnh tri phủ một mực khẳng định ta là hung thủ, còn dụng hình buộc ta điểm chỉ nhận tội.”
“Em biết nỗi oan ức của mình…”
“Tằm, rất có thể ta sẽ bị áp giải lên kinh và lãnh án. Ta chết không hối tiếc nhưng điều ta lo lắng nhất là mẹ và mình. Mẹ thì chí ít cũng còn có anh trai ta, còn lại mình…”
Tằm nhìn Tưởng, vẫn chưa hiểu ý chồng muốn nói gì. Cố kìm nỗi đau to lớn đang cuộn trào trong lòng, Tưởng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, xuống gương mặt rồi ngừng lại trên bờ vai mảnh mai đã luôn là nơi để mình tựa vào suốt nhiều năm qua, khẽ khàng siết mạnh.
“Nếu ta chết, mình phải sống cô đơn đến hết đời. Vậy thì trước khi ra đi ta sẽ giải thoát cho mình.”
Tằm vẫn nhìn không chớp mắt, dường như bắt đầu hiểu Tưởng muốn làm gì hay sao mà lệ tự dưng ứa ra chảy dài, bất giác cảm nhận bi kịch sắp đến. Ngay cả Quyên đứng bên ngoài phòng giam cũng đang chờ đợi điều mà Tưởng sẽ làm. Còn Tưởng, ghìm nén nước mắt vì biết lời mình sắp nói ra sẽ khiến Tằm đau khổ thế nào.
“Ta muốn viết hưu thư…”
Giọt lệ lưng chừng ngay khóe mắt lập tức rơi xuống vỡ tan, là vì đau đớn trong tâm can vừa nứt toạc, Tằm bất động trước linh cảm không sai của bản thân. Dù vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ “hưu thư”. Tằm hỏi một cách vô thức rằng, “mình muốn từ bỏ em sao?”. Tưởng không đáp, chậm rãi lấy dưới đống rơm ra một tờ giấy trắng, bút và nghiêng mực như thể đã chuẩn bị từ trước. Đôi mắt đứng yên khi Tằm dõi theo hành động trải giấy, cầm bút chấm mực của Tưởng. Tức thì, cô giữ tay chồng.
“Đừng… xin mình đừng từ bỏ em…”
“Không phải ta muốn từ bỏ mình, mà đây là điều tốt nhất cuối cùng ta làm cho mình. Nếu ta thôi vợ thì mình có thể tìm một người nam nhân khác sống cùng nhau.”Giọng lạc đi, nhưng ánh mắt Tưởng vẫn đầy quyết tâm.
Nắm chặt tay chồng, Tằm vừa khóc vừa lắc đầu. Hiển nhiên Quyên vô cùng bất ngờ trước quyết định dứt khoát ấy. Tưởng thương Tằm nhiều như thế mà lúc này lại chấp nhận viết hưu thư sao? Phải, đó cũng là điều mà Tưởng nghĩ khi đặt bút lên tờ giấy trắng, run run khi viết những nét chữ đầu tiên. Đau thương và khổ tâm đến mức, mắt cậu nhòe đi, lệ chực rơi nhưng vẫn kìm lại được.
“Không! Mình hãy dừng lại!… Đời này em chỉ muốn ở bên mình, dù có ra sao… ”
“Tằm, nghe lời ta một lần thôi.”
Siết chặt bàn tay đang cầm bút kia, gương mặt Tằm ướt đẫm lệ, nức nở rằng:
“Mình có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau? Khi đó cả hai vẫn còn nhỏ, mình không bao giờ muốn xem em là em gái. Và mình đã thầm thương em suốt ngần ấy năm, chúng ta lại cùng nhau trải qua xa cách đợi chờ mới nên nghĩa vợ chồng. Một mối lương duyên dài như vậy mà một hai câu từ bỏ là xong ư? Chỉ một mảnh giấy hưu thư là kết thúc sao? Em và mình có thể nỡ lòng buông bỏ duyên tình này…?”
Tưởng nhắm mắt, một giọt lệ trong suốt chẳng thể giữ được, rơi xuống con chữ loang lổ. Tằm nói đúng, làm sao Tưởng nỡ nhẫn tâm buông bỏ một lương duyên đậm sâu như vậy. Tâm can nào chịu xiết nhưng cậu không biết phải làm sao khi bản thân khó giữ được mạng sống, và Tằm sẽ chịu cảnh cô quạnh đến hết đời khi tuổi còn trẻ.
Lắng nghe tiếng khóc của đôi vợ chồng trẻ, Quyên thấy xót xa vô cùng. Và hẳn vào khoảnh khắc này, cô cũng hiểu ra vì sao mình không chiếm được trái tim Tưởng. Như Tằm nói, duyên tình giữa họ đã có từ lâu rồi, bất cứ ai cũng chẳng thể chen vào.
Lấy chiếc bút trong tay Tưởng ra, Tằm mau chóng đặt bàn tay đó lên bụng mình.
“Em có thai rồi, mình biết không?”
Tưởng kinh ngạc, hết nhìn Tằm rồi lại nhìn xuống bụng vợ. Cậu sắp có con, một sinh linh bé bỏng đang thành hình. Đôi mắt bỗng chốc ánh lên niềm vui lớn lao, tay xoa nhẹ bụng Tằm, Tưởng thấy hạnh phúc nhưng đồng thời cũng đớn đau vô vàn.
***
Liêm vừa bước vào nhà thì vô tình gặp Quyên. Ngạc nhiên chốc lát, cậu liền nói:
“Mong cô Quyên hãy cứu giúp Tưởng!”
Mí mắt chùng xuống, Quyên đáp ngay cả mình cũng lực bất tòng tâm. Liêm lắc đầu: “Chỉ cần có cơ hội thì mong cô Quyên ra tay giúp Tưởng, chỉ cô mới làm được!”. Trông vẻ im lặng từ đối phương, Liêm bỗng bảo rõ ràng:
“Cô Quyên làm vậy nghĩa là đáp ứng tâm nguyện của cậu Kiên.”
Quyên chớp mắt, vẫn chưa hiểu. Chậm rãi, Liêm kể lại một chuyện. Không rõ câu chuyện ấy như thế nào, chỉ biết rằng, sau đó Quyên đã rời khỏi nhà họ Triệu với gương mặt đã khô lệ và trong tay nắm giữ miếng ngọc của Kiên.