Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng

Chương 76 - Chương 30.2

trước
tiếp

[Hơ hơ.]

[Tôi mới kết hôn được hơn một năm thôi nhé!]

[Đang thời kì tân hôn vui vẻ, tình chàng ý thiếp.]

[Không cần một bé củ cải chui ra rồi chiếm đoạt vợ tôi đâu ( ̄^ ̄)ゞ]

Cuối cùng cũng giải quyết xong các câu hỏi của phóng viên, hai vợ chồng Hoắc Sâm thành công ngồi lên xe đi về nhà dưới sự hộ tống của các vệ sĩ.Chẳng qua trên đường về nhà, bánh bao ngốc vẫn có đầy một bụng nghi vấn, bây giờ cô vì đang quá vui sướng vì tự nhiên được làm vợ của Hoắc Sâm, nên đã quên mất không hỏi là tại sao hai người lại quen biết nhau.

Trên xe, Bao Tử nóng lòng muốn hỏi, nhưng bên cạnh còn có người ngoài nên cô đành cắn răng chịu đựng đem thắc mắc của mình nuốt vào trong.

Sau khi về nhà, chỉ có hai người bọn họ…

“Nào, thành thật khai báo cho em, rốt cuộc thì em đã dùng thủ đoạn gì mà có thể ôm được trai đẹp về nhà vậy?”

Hoắc Sâm: “…”

“Chồng ơi, anh nói cho em biết đi mà ~”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm.”

“Không sao, bọn mình còn cả một đêm dài mà.”

“Thật ngại quá, buổi tối không thích hợp để kể chuyện, chỉ thích hợp để phóng túng thôi = v =.”

“…”

Chuyện xưa kể ngắn gọn thì là thế này…

Hoắc Sâm có một cái bệnh là cho dù nhìn thấy một cô gái khỏa thân nằm trước mặt đi nữa thì hắn cũng chỉ nói một câu “Thi thể từ đâu đến, mau ném đi chôn ( ̄^ ̄)ゞ”.Không phải là hắn ghét con gái, mà là hắn không có phản ứng với bất kì loại con gái nào.Hồi niên thiếu hắn luôn cố gắng giữ khoảng cách với con gái, nên bố mẹ hắn đã không tiếc gì mà ném hắn vào giới giải trí, mục đích là để cho hắn tiếp xúc nhiều với các diễn viên nữ, hi vọng sẽ khiến hắn dần dần có phản ứng.Người nhà họ Hoắc thà rằng Hoắc Sâm là một công tử đào hoa, còn hơn để hắn làm một hòa thượng thanh tâm quả dục.Nhưng cuối cùng thì mong đợi của họ cũng không được thực hiện, Hoắc Sâm vẫn như cũ không hề thay đổi.

Mãi cho đến khi gặp Bao Tử, cô gái chật vật nhiều năm ở nghiệp diễn mà vẫn chỉ là một diễn viên phụ nhỏ bé thì mọi chuyện mới khác.Khi hắn gặp cô lần đầu, lúc đó cô tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lẽo, như thể băng sơn mỹ nhân vậy.

Nhưng cho dù có lạnh lùng đến đâu thì khi gặp được thần tượng, nội tâm của cô vẫn hừng hực bốc cháy như cũ, huống hồ là cô chỉ giả vờ lạnh lùng mà thôi.Khi đóng vai quần chúng cho phim của Hoắc Sâm, ngày nào cô cũng vắt óc nghĩ cách để xin được chữ ký của thần tượng.

Kết quả, chỉ sau một lần ký tên mà dẫn tới một cuộc tình, cuối cùng là hôn nhân.

Lúc Bao Tử tìm hắn xin chữ ký thì mặt cô đang lấm lem bùn đất, phim này là phim về đề tài chiến tranh, mà Bao Tử lại là diễn viên quần chúng, nên cô phải diễn vai thi thể nằm trên chiến trường đầy bom đạn, mà còn phải nằm sấp nữa, đến cái mặt cũng chẳng được lên hình.Nhưng chỉ cần có thể được đóng cùng phim với thần tượng, thì dù có phải nằm sấp ăn đất cô cũng không thấy khổ.

[Bàn về quyết tâm của một fan chân chính.]

Bao Tử quyết định lợi dụng lúc không có ai bên cạnh Hoắc Sâm để ra tay, một thân bụi đất lén lút đi đến chỗ Hoắc Sâm, lấy một quyển sổ nhỏ và một cây bút từ trong ống tay áo ra, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Hoắc ảnh đế, em hâm mộ anh từ rất lâu rồi, anh cho em xin chữ kí được không ạ?”

Hoắc Sâm: “…”

Hắn thành thạo kí tên của mình vào cuốn sổ, nhưng không ngờ cô gái này lại nói tiếp: “Có thể kí thêm một chữ nữa không ạ?”

“Xin cho bạn em à?”

“Không phải ạ.”

Hoắc Sâm gật đầu, cảm giác cô bé fan này không tệ, xin tận hai chữ kí để lưu giữ.Ai ngờ hắn lại nhận về một câu nói kinh người, làm miệng hắn co giật luôn.

“Một bản em giữ lại, còn một bản đem đi bán, thế là em sẽ có tiền mua Iphone rồi hihi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.