“Tôi sợ lây bệnh cho anh.”
“Hừ, lão tử bách độc bất xâm!”
Đột nhiên Lý Tuấn cảm thấy hạ thân đau nhức, đau đến nổi anh theo bản năng co rút cơ thể lại. Mới vừa rồi anh nói chuyện không phòng bị, Kiều Gia Thuần co đầu gối lại, tập kích anh.
Kiều Gia Thuần đứng dậy, hướng cửa lớn xông tới.
Lúc đứng chờ thang máy, chỉ có năm giây nhưng giống như cả đời dài đằng đẵng. Vào thang máy, cửa thang máy qua ba mươi giây mới đóng lại, lúc này Kiều Gia Thuần rất sợ Lý Tuấn đuổi kịp. Thật may, cuối cùng cửa thang máy cũng như ý nguyện đóng lại.
Chạy một mạch đến cửa tiểu khu, thấy bảo vệ của tiểu khu mới hơi an tâm, nhưng vẫn chạy thẳng ra ngoài, cho đến khi lên xe taxi, Kiều Gia Thuần mới cảm thấy mệt lã đi.
Tài xế taxi thấy Kiều Gia Thuần quần áo xốc xếch thì nhìn cô với ánh mắt kỳ quái. Kiều Gia Thuần không có tâm tư nào để ý đến ánh mắt của người tài xế, cô gọi điện thoại cho Quan San.
Quan San đứng trước cửa tiểu khu của cô ấy chờ Kiều Gia Thuần, bên cạnh còn có Hướng Bắc.
Kiều Gia Thuần từ taxi bước xuống, Quan San liền lập tức ôm lấy cô.
Hướng Bắc nấu cơm, còn Quan San và Kiều Gia Thuần thì ở trong phòng.
“Mẹ kiếp, tớ muốn giết chết anh ta.” Quan San cắn răng nghiến lợi nói.
“Được rồi, tớ sợ anh ta sẽ trả thù.”
“Thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân. Có điều nếu anh ta lại quấn cậu, cậu phải nói cho tớ biết.”
Quan San sợ Kiều Gia Thuần có bóng ma tâm lý, tối hôm đó cô ngủ với Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần một đêm ác mộng, lúc tỉnh lúc mơ mơ màng màng. Buổi sáng bị chuông điện thoại đánh thức, tối hôm qua quên tắt máy.
Quan San nằm bên cạnh cau mày, duỗi người một cái, cầm chăn trùm kín đầu. Kiều Gia Thuần thấy Kiều mẹ gọi đến, cô đi đến phòng vệ sinh, đóng cửa lại, nghe máy:
“Mẹ.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Lý Tuấn nói con muốn chia tay?” Trong điện thoại, có thể nghe thấy Kiều mẹ đang rất tức giận.
“Mẹ, mẹ nghe ai nói?”
“Lý Tuấn a, sáng sớm nay nó đến tìm con, nói các con gây gổ nhau, nói con muốn chia tay với nó. Nó nói muốn xin lỗi con.”
Kiều Gia Thuần không nghĩ đến Lý Tuấn sẽ đổi trắng thay đen.
“Mẹ, chút nữa con sẽ giải thích cho mẹ.” Kiều Gia Thuần trấn an Kiều mẹ.
“Gia Thuần, con không nên cáu kỉnh. Ở nhà ba mẹ cưng chiều con, bên ngoài người khác cũng không thiếu nợ con, con làm người phải biết có chừng mực, chớ đem đàn ông tốt vứt đi.”
“Mẹ, con không phải cáu kỉnh, con là thực sự nghiêm túc.”
Nghe Kiều Gia Thuần nói là nghiêm túc, Kiều mẹ kích động: “Con đang ở đâu? Bây giờ liền trở về nhà ngay cho mẹ! Kiều Gia Thuần, con không được tùy hứng. Lý Tuấn ưu tú, tốt như vậy, cùng với nhà chúng ta chính là môn đăng hộ đối, con đi qua thôn này chưa chắc cũng sẽ có tiệm này.”
“Mẹ, con không muốn kết hôn, con cùng anh ta không thích hợp.”
“Không được! Mọi việc sớm đã được sắp xếp, thiệp mừng đã gửi đi một nửa, váy cưới của con cũng sắp may xong, người lớn hai bên cũng đã gặp mặt nhau. Đột nhiên con nói không muốn cưới nữa, con bảo bố mẹ sau này làm sao ra ngoài gặp mọi người? Con sau này làm sao có thể kết hôn?”
“Mẹ, con không muốn kết hôn, không muốn cùng Lý Tuấn kết hôn, sau này cũng không muốn kết hôn với người khác.”
“Con đang nói cái gì vậy? Con nhanh trở về nhà cho mẹ, có nghe hay không!” Kiều mẹ tức giận giậm chân.
Kiều Gia Thuần nhận được tin nhắn nói xin lỗi của Lý Tuấn, cô không muốn trả lời. Sau đó cho dù là điện thoại của Kiều mẹ hay Lý Tuấn gọi đến, cô đều không tiếp, có điều cô gửi cho Kiều mẹ một tin nhắn nói cô chờ bà hết giận đã mới trở về nhà.
Kiều Gia Thuần không đi làm, cô ở nhà của Quan San mấy ngày.
Tiếng chuông cửa vang lên, Quan San đi ra mở cửa, thật may là trước lúc mở cửa cô nhìn qua mắt mèo trước, nhìn thấy bên ngoài là mẹ của Kiều Gia Thuần, bèn nói Kiều Gia Thuần nhanh trốn đi.
“San San, Gia Thuần có ở chỗ của con hay không?” Kiều mẹ được Quan San nhiệt tình mời vào, ngồi trên ghế salon trong khách, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Dì, mấy hôm nay không phải trong điện thoại con đã nói là Gia Thuần không có ở đây sao.”
Ánh mắt của Kiều mẹ nhìn lướt qua phòng ngủ: “Như vậy a, dì vừa vặn có việc gần đây nên muốn đến thử vận khí một chút, nếu nó không có ở đây thì dì trở về đây.”
“Ai, dì, dì không ngồi một chút nữa rồi đi sao? Để con gọt ít trái cây cho dì.”
“Không cần phiền toái như vậy.” Kiều mẹ đứng dậy, nhìn Quan San nói: “Nếu Gia Thuần đến đây thì giúp dì khuyên nhủ nó, tránh được mùng một không tránh được mười lăm, con nói có đúng hay không? Nói nó nháo đủ rồi thì lập tức ngoan ngoãn trở về nhà cho dì, nên làm gì thì làm.”
Quan San tiễn Kiều mẹ ra cửa: “Tạm biệt dì.”
Đóng cửa lại. Quan San thở ra một hơi, quay đầu thì nhìn thấy Kiều Gia Thuần đang đứng trước cửa phòng ngủ. Cô đi đến điểm một cái lên trán Kiều Gia Thuần: “Tránh được mùng một không tránh được mười lăm.”
Kiều mẹ và Lý Tuấn đều là hai người khó đối phó, có điều thật may là Kiều Gia Thuần còn có đòn sát thủ.
Kiều Gia Thuần đi đến công ty, theo thang máy đi lên tầng, cùng thư kí của bố cô chào hỏi.
“Chủ tịch có ở đây không?”
Thư kí đáp: “Có, vừa mới họp xong.”
Kiều Gia Thuần đi vào.
“Ăn cơm chưa?” Ba Kiều hỏi.
“Còn chưa ăn.” Kiều Gia Thuần tựa trước bàn nói: “Ba, mẹ đã nói chuyện với ba chưa?”
“Nói rồi.”
“Ba, ba phải giúp con.”
“Này …” Ba Kiều khó khăn: “Con gái, chuyện này con cần phải hiểu rõ không thể nháo loạn như vậy, không thể đổi chủ ý như vậy.”
“Ba, con thật sự không muốn kết hôn.” Kiều Gia Thuần nghiêm túc nói.
“Con có thể nói cho ba biết là tại vì sao không?”
Kiều Gia Thuần cúi đầu, lúc ngẩn đầu lên thì hốc mắt liền có chút đỏ, cô cắn môi dưới, bộ dạng muốn khóc.
Ba Kiều thấy vậy thì vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, ba không hỏi nữa, không hỏi nữa.”
Kiều Gia Thuần hít hít mũi, bộ dạng ủy khuất.
Ba Kiều đứng lên: “Đi, cùng đi ăn cơm với ba.”
“Kia, ba phải giúp con nha.”
“Được, ba sẽ giúp con giải quyết.”
Kiều Gia Thuần nhân cơ hội làm bộ muốn ói nói: “Mẹ sợ con không ai thèm lấy …”
Ba Kiều lập tức bày tỏ: “Ba nuôi con cả đời.”
Kiều Gia Thuần cao hứng đứng lên, đi đến bên cạnh ba Kiều: “Ba cố lên, đi, con mời ba ăn cơm.”
“Được.” Ba Kiều cũng cao hứng theo.
Kiều Gia Thuần đưa tay ra: “Con đưa ba đi.”
Kiều Gia Thuần thích ăn hải sản, ba Kiều mang cô đến nhà hàng ngon nhất ở gần đó ăn cơm.
“Kiều tổng.”
Vừa mới bước vào đại sảnh liền nghe thấy một tiếng gọi.
Kiều Gia Thuần quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên.
Ba Kiều cùng người đàn ông trung niên đó hàn huyên: “Lưu tổng, đã lâu không gặp.”
Người đàn ông trung niên đó đem người đứng bên cạnh giới thiệu cho ba Kiều: “Để tôi giới thiệu với anh một chút, đây là Lục tổng, anh ta là …”
Mấy người đàn ông thân mật bắt tay nhau.
Ánh mắt của Lưu tổng nhìn về phía Kiều Gia Thuần.
Ba Kiều giới thiệu: “Nga, đây là con gái tôi, Gia Thuần.”
“Thì ra là lệnh ái.” Lưu tổng cũng học từ ngữ của người trẻ tuổi: “Thật xinh đẹp, dáng dấp giống như minh tinh điện ảnh.”
Ba Kiều cười cười, không chút nào khiêm tốn đón nhận: “Thật là rất nhiều người cũng nói như vậy.”
“Lệnh ái có bạn trai chưa?” Lưu tổng nói đùa.
“Còn chưa có.” Ba Kiều cười nói: “Thế nào, Lưu tổng muốn giới thiệu người cho chúng tôi?”
“Được a.” Lưu tổng cười cười, vỗ vào vai người đàn ông đang đứng bên cạnh, trêu ghẹo nói: “Lục tổng của chúng ta thì như thế nào, không những tuổi trẻ tài cao mà giá trị nhan sắc cũng rất cao nha.”
Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần, ánh mắt của cô từ đầu tới đuôi đều không thèm nhìn anh lấy một cái. Thần sắc cô ngạo mạn, gương mặt vênh váo nghênh ngang.
Ánh mắt của ba Kiều nhìn qua, Lục Cảnh Hành thấy vậy thì lễ phép cười.
Ba Kiều liếc mắt nhìn Kiều Gia Thuần, cười nói: “Chỉ cần con gái tôi thích, tôi đều không có ý kiến.”
Kiều Gia Thuần từ đầu tới đuôi đều xem như không có chuyện gì xảy ra đứng kiêu ngạo giống như một con chim khổng tước lúc này lại đột nhiên mở miệng: “Con không thích người quá thành thục.”
Bầu không khí trở nên hơi lúng túng.
Lưu tổng hơi ngốc lăng một chút nhưng sau đó cũng kịp phản ứng, liền ha ha cười to, ông ta nhìn Lục Cảnh Hành nói: “Lục tổng, tiểu cô nương chê anh già đấy.”
Sau đó hai bên nói lời tạm biệt, mỗi người đi vào phòng riêng.
Lưu tổng cùng Lục Cảnh Hành coi như là quen biết, nói chuyện có chút tùy ý, ông nói với anh: “Dáng dấp quả thật không tệ, có điều tính cách quá cao lãnh.”
Ăn cơm được một lúc thì Kiều Gia Thuần đi nhà vệ sinh.
Đi nhà vệ sinh thì phải đi qua một khúc cua, lúc gần đến thì thấy một người đàn ông đang đứng dựa lưng vào tường. Từ góc nhìn của Kiều Gia Thuần thì một bóng dáng xinh đẹp.
Chỉ là một cái áo sơ mi trắng phổ thông, chất liệu không được xem là tốt nhất nhưng mặc trên người anh thì giống như hàng cao cấp. Phía trên không mang cà vạt, nút áo trên cùng được mở ra, hiện rõ yết hầu của anh.
Ánh đèn của quán ăn không phải là quá tốt nhưng chiếu trên mặt anh lại có hiệu ứng rất tốt, ánh sáng đem gò má của anh hiện lên như một bức họa hoàn mỹ, môi mỏng khẽ giương lên, sống mũi thật cao.
Lúc này, khí chất của anh một chút cũng không giống như một người đàn ông trải qua bao thế sự mà giống như một thiếu niên tuấn tú.
Kiều Gia Thuần giống như đang ăn thua thiệt, trong lòng gào thét nhan sắc của Lục Cảnh Hành thật cao a.
Kiều Gia Thuần cố gắng dời ánh mắt, khẽ hất cằm, mắt nhìn về phía trước, tận lực coi thường người đàn ông này.
Kiều Gia Thuần mắt nhìn về phía trước đạp giày cao gót mà đi, nhưng dư quang vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông đang tựa lưng vào tường kia.
Lúc cô đi đến gần thì người đàn ông kia quay đầu lại nhìn cô.
Thình thịch, thình thịch, Kiều Gia Thuần đi ngang qua người anh, mang chút coi thường lẫn thắng lợi, lúc rời ánh mắt nhìn anh, chân trẹo một chút nhưng thật may không bị ngã.
Anh ta không nhìn thấy chứ?
Kiều Gia Thuần đi vệ sinh xong, đứng trước gương chỉnh chỉnh đầu tóc, dặm thêm phấn và son môi, một hồi lâu mới đi ra. Ở trong hành lang lại gặp phải người đàn ông này.
Kiều Gia Thuần vẫn coi thường anh như cũ, đi về phía trước, không thèm nhìn anh một cái.
Lúc đi ngang qua anh thì anh bước nhanh một bước, đứng chặn đường đi của Kiều Gia Thuần.
Đứng cách nhau rất gần, Kiều Gia Thuần ngẩng đầu mới có thể mắt đối mắt với Lục Cảnh Hành nhưng cô tuyệt không muốn thua trận, ánh mắt híp lại giống như tiểu mèo hoang, quấn quanh chân người nhưng lại thập phần kiêu ngạo.