Lời Nói Dối

Chương 32 - Chương 32

trước
tiếp

Lúc còn nhỏ, chúng ta thường thể hiện vẻ kiên cường ở trước mặt người ngoài, nhưng khi ở trước mặt người thân của mình thì không tự chủ bộc lộ mặt yếu ớt.

Đỗ Trình Trình cũng như thế.

Trên thực tế không có gì việc lớn, nhưng khi nhìn thấy ba, nghe ba trách mắng nhưng thật ra đang quan tâm, mũi cô bỗng nhiên chua xót, suýt nữa chảy nước mắt, sau đó vội vàng cười, tiến lên ôm lấy tay ba: “Con ra quán trà ngoài tiểu khu làm bài tập, nơi đó yên tĩnh.”

Cô nói một câu để giải thích nguyên nhân mình ra ngoài, rồi không nói tiếp chuyện này nữa, mà ôm bụng làm nũng: “Ba, con đói rồi.”

Đỗ Thành Nghĩa là người thông minh, từ câu nói ngắn ngủn của cô cũng biết sợ rằng bà cụ lại ca hát nữa rồi, trong nhà ồn ào khiến cô không thể tập trung làm bài tập, có lẽ do mở âm thanh để ca diễn, đáy lòng không khỏi hối hận đã mua dàn loa này cho bà cụ, ông không ngờ mẹ mình đã một bó tuổi nhưng lại không hiểu chuyện như vậy.

Đó là mẹ ông, là trưởng bối của Trình Trình, cô trừ tránh ra còn có thể làm gì? Gây gổ với trưởng bối sao? Dựa theo hiểu biết của ông về con gái và mẹ mình, chắc chắn mẹ mình đã làm ầm lên, sự đanh đá của bà cụ nổi danh cả trấn nhỏ, chẳng ai muốn tranh cãi với bà cụ.

Đỗ Thành Nghĩa lập tức phân tích ra nguyên nhân đại khái, đau lòng cho con gái: “Đi thôi, đi ăn cơm, má Vu, món ăn hơi nguội rồi, xào thêm cho Trình Trình hai món nữa.”

Má Vu thấy Đỗ Thành Nghĩa không mắng Đỗ Trình Trình vì chuyện của bà cụ, vui mừng xoa tay vào tạp dề, vui vẻ đến phòng bếp.

Đỗ Trình Trình ngồi vào bàn cơm thấy mặt bà nội mất hứng và Đỗ Nhược đang oán độc liếc cô, tiếp tục khéo léo khờ dại dụ dỗ bà nội, trong đầu chợt toát ra hai câu.

# bà nội của tôi là cực phẩm #

# em của tôi là hoa tuyệt thế #

Đỗ Trình Trình vẫn cho rằng, hoa tuyệt thế, cực phẩm, người đàn bà chanh chua người thích so đo gây gổ, có lẽ không khác với bọn họ mấy, giống như bạn và kẻ điên gây gổ, người ta cũng sẽ cho rằng bạn bị điên.

Nhưng khi trong cuộc sống của bạn thật sự tồn tại hai người như thế, nhưng không thể không chung sống lâu ngày với bọn họ thì thật sự là một chuyện rất khổ sở.

Nếu là người xa lạ, bạn không đánh được thì không để ý tới cô ta, không thể trêu thì trốn, đi đường vòng còn không được sao? Nhưng cô thật sự không được, cô đi đường vòng người ta còn cố gắng đến ngăn cản cô, cô thật lòng không thể giải thích được đây là loại tâm lý gì.

Cô vừa ăn cơm vừa nhìn hai bà cháu Đỗ Nhược, cuối cùng đã hiểu ra cái gọi là ‘vật họp theo loài, người phân theo nhóm’, có lẽ giữa cực phẩm và cực phẩm đều luôn hấp dẫn lẫn nhau.

# thế giới cực phẩm, bạn vĩnh viễn không hiểu #

Má Vu bưng thức ăn vừa làm xong lên, sau khi bà cụ thấy thì sắc mặt rất bất mãn: “Cả đống này cô còn không ăn, còn kêu làm thêm nữa, còn nhỏ tuổi mà nhõng nhẽo như vậy, thật sự nghĩ mình là đại tiểu thư à, ba cô còn lớn lên ở vùng quê, gốc của cô chính là người nhà quê, đừng nghĩ mình thật sự là thiên kim đại tiểu thư!” Vừa nói vừa dùng đũa tức giận chọc thức ăn: “Cả nhà đều phải chờ cô về ăn cơm, con cháu mà phải để người lớn chờ cơm, đây là được nhà nào nuôi dạy ra vậy!” sutucuoiga die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Đỗ Trình Trình yên lặng oán thầm: đây là nhà lão Đỗ nuôi dạy.

Nếu bình thường bị người chất vấn về vấn đề nuôi dạy như vậy, cô nhất định sẽ nổi giận, lúc này là do bà cụ nói ra, cô thật lòng cảm thấy nếu nổi giận với bà cụ thì thật sự mình cũng giống bà ấy rồi, Alexander.

Đương nhiên Đỗ Thành Nghĩa sẽ không để con gái chịu uất ức: “Mẹ, bây giờ Trình Trình học lớp sáu, sắp thi lên sơ trung rồi, bài tập tương đối nhiều, bình thường nếu mẹ muốn ca hát, có thể đóng cửa lại rồi tự mình nghe trong phòng, hoặc giảm âm thanh nhỏ xuống một chút.”

Bà cụ ‘pằng’ hung hăng vỗ chiếc đũa lên bàn: “Đỗ Thành Nghĩa! Tôi mới đến hai ngày mà anh đã ghét bỏ mẹ anh đúng không? Tôi hát hai câu đã ảnh hưởng đến việc học của con gái anh phải không? Nó thi được không điểm thì sẽ trách lên đầu bà già này chứ gì? Học ngu thi bị không điểm còn đổ cho tôi? Về sau thi không đậu đại học có phải muốn tôi quỳ xuống dập đầu nhận sai với cô luôn không!”

Đoạn thoại này nói vừa nhanh lại mạnh, răng rắc như pháo nổ, nước miếng cũng văng ra ngoài, chiếc đũa chợt bị vỗ lên bàn, Đỗ Trình Trình đang tập trung ăn cơm do xoay sở không kịp nên run lên bần bật, bị bà cụ dọa sợ, ngẩng đầu nhìn bà cụ như nhìn người ngoài hành tinh, cả người sợ đến ngây ngốc.

Đỗ Thành Nghĩa cũng rất đau đầu khi đối mặt với mẹ mình: “Không ai nói mẹ dập đầu nhận sai cả, chỉ nhờ mẹ vặn nhỏ âm thanh khi mẹ hát thôi ạ.”

Ánh mắt ông nhàn nhạt nhìn Đỗ Nhược, Đỗ Nhược hèn nhát vô tội rụt về phía sau, co rúm lại nhìn ông, nhưng tay phía dưới thiếu chút nữa xé nát khăn trải bàn trước mặt.

“Âm thanh nhỏ một chút, một đứa học sinh tiểu học làm gì cần thời gian lâu như vậy để làm bài tập hả? Tôi chỉ thấy nó xấu tính! Tôi không tin đề tiểu học lại khó như thế, tiểu Nhược cũng là học sinh tiểu học, sao nó không sao, đứa con bảo bối này của anh cái này không được cái kia không được, chỉ biết cáo trạng, không muốn nuôi tôi, muốn đuổi tôi đi cứ việc nói thẳng, tôi làm các người chướng mắt chứ gì!”

Bà cụ càng nói càng tức giận, nhìn Đỗ Trình Trình mắng to: “Tôi thấy nó có cùng đức hạnh với người mẹ đoản mệnh của nó thôi! Cậy vào nhà mình có tiền thì giỏi lắm đúng không? Cô đừng quên cô còn họ Đỗ, cô có bản lĩnh thì mang họ Trần giống mẹ cô đi, nhà lão Đỗ chúng ta không lạ gì!”

Dù sao Đỗ Trình Trình mới mười hai tuổi, có bình tĩnh mấy thì giờ phút này cũng không nhịn nổi, tức giận mặt nghẹn đến đỏ bừng nhìn bà cụ, trưởng bối như vậy thật sự không thể khiến người ta tôn kính được!

Sắc mặt Đỗ Thành Nghĩa lập tức trầm xuống: “Trình Trình là con của con và Vĩ Đồng, chính là đại tiểu thư nhà họ Đỗ, nếu mẹ thật sự không thích, con có thể mua một căn nhà ở gần đây cho mẹ ở một mình!”

Bà cụ bị ông chọc tức, tay chỉ mũi ông phát run, đột nhiên để tay xuống, vỗ vào đùi, đứng lên nhìn ông cụ rồi chỉ vào Đỗ Thành Nghĩa gào khóc: “Đây chính là con của tôi này, đây chính là thằng con trai tốt của tôi, thì ra có con gái thì không xem tôi là mẹ nữa, ban đầu có ả đàn bà đoản mệnh kia thì đã không cần tôi rồi, anh là gốc rễ nhà họ Đỗ, anh còn muốn ở rể, ở rể là bị người đâm thọt sau lưng đó, anh thật bất hiếu mà, thằng bất hiếu, tôi còn chưa chết mà anh đã vì con mén này mà đuổi tôi ra ngoài? Tôi sinh anh ra làm gì hả? Tôi đau khổ cay đắng nuôi anh lớn lên, hốt phân lau nước tiểu cho anh (Nguyên văn: ‘một vốc cứt một vốc đái’), cùng cha anh làm trâu làm ngựa, tạo điều kiện cho anh học lên đại học, thật vất vả cung ứng cho anh, thật đúng là nuôi con trai cho người khác mà, chỉ vì đàn bà mà dám tranh luận với tôi,…, vì mụ đàn bà kia mà lễ mừng năm mới cũng không về nhà! Bây giờ chỉ vì một đứa nhóc mà muốn đuổi bà già này đi a!”Bà cụ lau nước mắt, ánh mắt lại đột nhiên tụ nước, chỉ vào mũi Đỗ Trình Trình và Đỗ Thành Nghĩa hung ác nói: “Sớm biết anh bất hiếu như vậy, ban đầu con nhỏ này được sinh ra tôi đã ấn nước vào bồn cho nó chết rồi!”

Bà cụ đột nhiên nhìn Đỗ Trình Trình, như muốn đánh người thân thể nghiêng về phía trước: “Tao hát thế nào? Tao hát thì làm phiền gì đến mày? Dám giở thủ đoạn với tao trước mặt ba mày? Có phải tao bị đuổi ra ngoài thì mày sẽ vui đúng không? Mày đang muốn bức chết tao chứ gì, muốn bức tao thì tao phải đánh chết mày trước!”

Bà cụ nói giọng Giang Nam, nước miếng tuôn rơi phun vào mặt Đỗ Trình Trình, vung tay về phía mặt Đỗ Trình Trình.

Đỗ Trình Trình vội vàng lùi về phía sau một bước, pằng một tiếng đụng vào ghế sau lưng, chạy trốn đến một đầu khác của chiếc bàn hình chữ nhật, khiếp sợ nhìn bà cụ đang hai mắt trợn lên giận dữ giương nanh múa vuốt, tam quan đều được đổi mới.

Cô nghẹn họng nhìn ba mình trân trối, lại nhìn bà nội ruột của mình, cảm giác mình như đang ở bệnh viện tâm thần, không, mình vốn sống trong yên tĩnh, chợt gặp hai kẻ bệnh thần kinh, cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào với hai kẻ bệnh thần kinh này, nhất là một trong số đó còn là bà nội mình, mẹ của ba mình.

# loại ý nghĩ này không đúng, quá bất hiếu rồi phải không #

# Nhưng hết cách rồi, cô thật lòng có loại cảm giác đang ở bệnh viện tâm thần #

# hỏi: Nếu đột nhiên hai bông hoa cực phẩm xuất hiện trong cuộc sống của bạn, mà bạn lại không thể không sống với hai người đó dưới cùng một mái nhà, nên làm thế nào để thoát khỏi nó? #

Đối mặt với bà nội như vậy, nên nhận lỗi với bà cụ, rồi lùi một bước trời cao biển rộng sao? Đây là Đỗ Trình Trình ư?

Hay nên hoàn toàn không nhìn bà cụ, không có việc gì tiếp tục ăn cơm, không thấy gì hết cứ ngồi ăn ư? Nhưng bà nội biết đánh người, hơn nữa bà ta chửi mắng mẹ của mình, thật lòng có loại kích động muốn bay vào tát một cái?

Chắc chắn đánh không lại bà cụ. =.=

Chợt có cảm giác kích động BÙNG NỔ muốn đi học võ…!

Có thể đánh trả rồi phải không?

# Địa Cầu thật nguy hiểm, tôi muốn về sao Hỏa! #

Sau này trốn ở trong phòng, không nên chọc bà cụ.

Nhưng đây là nhà mình mà, tại sao muốn cô phải trốn? Chẳng lẽ sau này người ta cứ dùng phương thức này đến đối phó với cô, thì cô đều muốn trốn sao? Chuyện trốn tránh như vậy sao Đỗ Trình Trình có thể làm được? editedbysutucuoiga die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Từ trước đến giờ Đỗ Trình Trình luôn thông tuệ nay phải đối mặt với bà nội của mình, lần đầu tiên cảm thấy thông minh của mình không đủ dùng, cả người cũng có chút bối rối, nếu vừa nãy không phản ứng nhanh, đã bị đánh một bạt tai rồi, từ nhỏ đến lớn còn chưa bị kẻ nào đánh, thật sự quá nguy hiểm!

Đỗ Thành Nghĩa và ông cụ cũng không ngờ đột nhiên bà cụ lại ra tay, bà cụ ra tay không hề báo trước, nếu không phải Đỗ Trình Trình phản ứng nhanh, một cái tát sẽ mạnh mẽ đánh vào mặt Đỗ Trình Trình, từ nhỏ đến lớn Đỗ Thành Nghĩa hận không thể móc hết tim gan ra ngoài để con gái được vui vẻ trưởng thành, cô còn hiểu chuyện nghe lời, thật sự một đầu ngón tay cũng không nỡ đánh cô, hôm nay suýt nữa con gái bị đánh!

May là đối mặt với mẹ ruột của mình đấy, Đỗ Thành Nghĩa còn không nhịn nổi tức giận, lập tức đứng dậy, ném chiếc đũa lên bàn cơm: “Ngày mai con sẽ bảo tiểu Trần mua vé xe, chuyến xe lửa tám giờ sáng, nếu mẹ không chấp nhận Trình Trình, thì mẹ về quê sống ở nhà mình đi, khỏi phải bị uất ức khi ở đây.”

Bà cụ thấy Đỗ Thành Nghĩa thật sự tức giận, méo miệng, lập tức khóc: “Tôi đã gây ra nghiệt gì a!”

Đỗ Thành Nghĩa hoàn toàn mặc kệ bà cụ, đi làm cả ngày, về nhà thì thấy trường hợp này, ông cũng thật sự rất mệt mỏi, chỉ khi nhìn thấy con gái, mới có thể làm ông buông lỏng hơn.

Ông ôm con gái, đứng trước mặt cô: “Trình Trình, ba biết, để con chịu uất ức rồi.”

Vành mắt Đỗ Trình Trình đỏ lên, lắc đầu dứt khoát nói: “Không uất ức đâu ạ!”

Đỗ Thành Nghĩa sờ đầu cô: “Bà nội con, bà ấy……” Ông cân nhắc dùng từ một chút: “Đang ở thời kỳ mãn kinh, con có biết thời kỳ mãn kinh là gì?”

Đỗ Trình Trình gật đầu: “Biết, chính là sẽ trở nên rất hung ác, hay lải nhải, giống như cô chủ nhiệm của chúng con, tất cả mọi người đều nói cô ấy đang ở thời kỳ mãn kinh.”

Đỗ Thành Nghĩa cười, dắt cô đến trước máy vi tính, từ Bách Khoa tìm ra giải nghĩa cho cụm từ thời kỳ mãn kinh: “Con xem, thời kỳ mãn kinh sẽ làm tinh thần nóng nảy dễ giận, triệu chứng thần kinh khác thường……”

Đỗ Trình Trình cái hiểu cái không nói: “Ba, có phải bà nội bị bệnh tâm thần không?”

“Không biết, sẽ không phải bệnh tâm thần, chỉ là sẽ trở nên không thể nói lý, giống như cảnh còn vừa mới thấy.”

Đỗ Trình Trình ôm tay, nặng nề thở dài một hơi, khổ não hỏi: “Ba, có phải Đỗ Nhược cũng đến thời kỳ mãn kinh không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.