Đêm cuối cùng của tuần trăng mật, chúng tôi ở đảo Jeju.
Không hiểu sao “dì cả” lại đến sớm hơn bình thường. Tôi cùng Mr. Bu phải đi tìm siêu thị mini. Nhân viên trong siêu thị không biết tiếng Anh, Mr. Bu phải dùng tay chân minh họa đến toát mồ hôi, cuối cùng, đôi mắt nhân viên trong siêu thị bỗng chốc sáng ngời, đưa tới cho chúng tôi một chiết hộp, trên đó viết chữ “Durex”.
Tới lúc đứng trước giá để băng vệ sinh, tôi vẫn còn cười. Mr. Bu trầm giọng nói, “Cười đủ chưa thế?”.
Nhưng mà tôi không thể nhịn nổi, cứ cười ngặt nghẽo.
Cuối cùng, mặt anh đen lại, sải bước về phía tôi ( sải bước chứ không phải sải tay vì tay anh đang bận chọn đồ), dồn tôi vào góc tường.
Tôi vừa cười vừa chỉ vào chiếc camera, “Siêu thị mini có máy giám sát đó, xin ngài hãy tự trọng!”.
Anh không buồn nhẫn nhịn nửa, ép xuống đôi môi tôi. Sau khi kết thúc nụ hôn, anh mới nói, “Máy giám sát thì làm sao? Trên người anh lúc nào cũng mang theo giấy chứng nhận kết hôn đấy!”.