“Lam, đưa tay ra.” Trần Mặc tươi cười đi đến bên cạnh Lương Sơ Lam, ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn Lương Sơ Lam, không có vẻ đùa giỡn lẫn không đứng đắn ngày xưa, trên trán ẩn ẩn toát ra một chút mồ hôi. Bởi vì đây là lần đầu tiên Trần Mặc tỏ tình với người khác, tuy đoán kết quả hẳn sẽ thành công, nhưng cũng không biết vì cái gì, giờ khắc này khẩn trương đến mức ngay cả tay cũng hơi run rẩy. Cô cố ý nói có chút bá đạo, để cổ vũ tâm lý một chút.
Lương Sơ Lam từ trên cao nhìn xuống Trần Mặc đang ngồi, nàng chưa bao giờ dùng góc độ này để nhìn cô bao giờ, có cảm giác đặc biệt, mỹ lệ khác với thường ngày, ánh đèn hôn ám hắt lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Trần Mặc. Trần Mặc dùng góc độ đầy ngưỡng một đó để nhìn mình, trong ánh mắt cô có một sự thành kính như đang sùng bái nữ thần, giống như đang phát ra một loại nội tiết tố khiến người ta muốn yêu thương cô, làm cho trong thoáng chốc Lương Sơ Lam nhìn xuống có chút chìm đắm.
Nàng ngơ ngác vươn tay phải, trên mặt không biết nên phản ứng thế nào, trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn. Nếu nói Trần Mặc không có kinh nghiệm, như vậy Lương Sơ Lam liền càng không có kinh nghiệm, từ nhỏ đến lớn nàng một mực mang danh hiệu băng sơn mỹ nhân, ong bướm bên người cũng phần lớn bởi vẻ lạnh như băng của nàng mà tránh xa, tuy cũng có người cuồng nhiệt, nhưng bản thân nàng cũng chẳng bao giờ để trong mắt, càng đừng nói đến chuyện khiến cho nội tâm tình cảm dao động.
Mà người hiện tại là Trần Mặc, mọi chuyện liền hoàn toàn khác biệt. Bắt đầu từ khi Trần Mặc ngồi xổm xuống, trái tim Lương Sơ Lam đã đập rộn ràng, giữa không gian trên núi yên tĩnh hoà tiếng gió thổi lại càng khiến cõi lòng nàng nhảy lên kịch liệt, cứ cảm thấy toàn bộ thế giới đều có thể nghe được tiếng tim đập của mình. Nàng không biết nguyên nhân là gì, mỗi một phân tử trong không khí đều mang theo niềm chờ mong cùng hương vị khẩn trương, làm cho nàng có chút ngừng thở.
Trần Mặc lấy từ phía sau ra một chiếc hộp chứa một sợi lắc tay độc nhất vô nhị trên thế giới này, chậm rãi mở ra trước mặt Lương Sơ Lam. Bên trong tuy nói chỉ là một sợi lắc tay làm bằng vỏ sò không có màu sắc nổi bật, quả thực không đáng một đồng nếu so với nhẫn kim cương hay vòng cổ gì đó, nhưng từ vỏ sò lại toát ra cảm giác thuần tịnh, màu sắc rõ ràng sáng sủa, có mỹ cảm thuần tuý, phối hợp với bầu không khí đặc biệt khiến Lương Sơ Lam bỗng nhiên trong lúc đó có chút rung động.
Từ khoảnh khắc sợi lắc tay kia hiện ra, nàng liếc một lái liền thích món quà này. Nàng không phải một người dễ dàng thích thứ gì đó, như vậy việc này nói lên điều gì? Nó nói lên Trần Mặc rất có lòng, cô biết khẩu vị của nàng, biết nàng thích gì, mà quan trọng hơn là quà mà cô tặng, không một thứ nào lại không mang theo hơi thở của cô. Điều đó để Lương Sơ Lam có phần kích động, bởi vì nàng chưa bao giờ nhận được một món quà hợp tâm ý đến thế.
“Lại đây, để em đeo lên cho chị. Đây là nguyên nhân em lén ra ngoài giữa chừng.”
Trần Mặc thấy Lương Sơ Lam ngây ra nhìn sợi lắc tay, cô rốt cục đã nhận ra, không chỉ mình khẩn trương, mà Lương Sơ Lam còn căng thẳng hơn mình. Đột nhiên cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra là mình tự doạ mình. Cô kéo tay phải Lương Sơ Lam, dịu dàng đeo sợi lắc tay lên đó, mỗi một động tác đều phi thường thong thả, phi thường nhu tình, cẩn thận che chở như đối xử với một thứ bảo bối trân quý nhất.
Cài móc khoá rồi, Lương Sơ Lam nâng tay lên ngắm nhìn, dưới ánh sáng, vỏ sò trắng muốt ánh lên sắc bạc, phối với khí chất lẫn màu da của mình đều cực kỳ hợp. Trần Mặc lại thâm tình hôn một chút lên mu bàn tay nàng, lập tức, một dòng điện từ mu bàn tay xuyên thẳng lên trái tim, dấy lên một trận tê dại.
“Thích không?”
“Cảm ơn.”
“Sau này không có sự đồng ý của em, không cho phép chị tuỳ tiện tháo nó xuống. Trừ khi em tặng chị sợ lắc tay thứ hai, còn không thì chị chỉ có thể đeo cái em tặng.” Trần Mặc ngẩng đầu, nhìn Lương Sơ Lam đang ở trạng thái lâng lâng, cố tình ổn định tâm thần rồi bá đạo nói.
“Ừ.” Lương Sơ Lam giờ khắc này có thứ thẹn thùng như một thiếu nữ mới lớn, đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
“Lam, em còn có chuyện muốn nói với chị.” Trần Mặc hít sâu một hơi, nghĩ lời tỏ tình cũng cần bắt đầu, lời kịch cũng quên gần hết rồi, chỉ có thể đương trường phát huy, hy vọng không lãng phí bầu không khí này.”
“Ừ.”
“Chị biết không, em vẫn luôn thích chị, thích đến nỗi chính bản thân em cũng cảm thấy khó hiểu, không có thuốc nào cứu được. Không biết thế nào, bắt đầu từ khoảnh khắc ánh mắt em bắt gặp chị, em đã biết mình yêu chị mất rồi.” Trần mặc mở miệng chính là những lời bộc bạch chân thành nhất, cô sợ mình nói nhiều quá sẽ khiến Lương Sơ Lam sao lãng chủ đề chính, mà quan trọng hơn là những lời này rốt cuộc cô không kìm nén được. Cô chưa từng chính thức tỏ tình, lần đó cãi nhau chỉ là do nóng nảy nói không kịp nghĩ mà bật thốt khỏi miệng, chỉ có lần này, không khí đúng, thời gian đúng, địa điểm cũng thích hợp, tình cảm cũng chín muồi, cô mới có thể nói những lời tình cảm đến vậy. Trần Mặc nhìn Lương Sơ Lam cảm động lắng nghe mình chăm chú, tay kia thì hoàn toàn nắm lấy chiếc lắc tay bằng vỏ sò kia, thế này mới thoáng tự tin hơn một chút, tiếp tục nói.
“Lần đầu tiên gặp gỡ, em thật sự rất xấu hổ, nhưng sau lần đó chị vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của em, làm cho em không lúc nào không nghĩ mãi về chuyện được nhìn thấy chị lần nữa. Vì chị, em công khai come out trong trường, tuy thời điểm đó có lẽ ngay cả em là ai chắc chị cũng không biết. Sau đó em lại đổi lớp với tiểu Noãn, vì để có thể được thấy chị. Khi em còn chưa xác định rõ tình cảm của em dành cho chị rốt cuộc là sự ngưỡng mộ hay là tình yêu, không dám tuỳ tiện nói ra lời, chỉ có thể từng bước một cảm thụ phần rung động kia, cân nhắc suy nghĩ cẩn thận xem có phải là tình yêu không, mãi cho đến khi mỗi một hành động của chị đều có thể ảnh hưởng đến em, đều có thể làm em khóc em cười, đều có thể mỗi thời mỗi khắc in sâu trong tâm trí em, lúc ấy em liền biết tình cảm thấy sao có thể chỉ dùng ‘ngưỡng mộ’ để giải thích.”
Trong mắt Trần Mặc có thể thấy thấp thoáng lệ quang, không biết vì cái gì, khi nói những lời tình cảm như thế, bản thân cô lại bỗng dưng muốn khóc.
“Lương Sơ Lam, chị có bằng lòng chấp nhận tình yêu của em không? Chân thành, vĩnh viễn. Bởi vì trừ chị ra, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không yêu người khác nữa. Lần này em chính thức nghiêm túc thổ lộ những lời này với chị là vì em không muốn cứ qua loa xác định quan hệ như thế. Em muốn để cho chị biết em thật sự rất cố chấp với phần tình cảm này. Mà tình cảm đó nhất định sẽ gặp một vạn phần gian nan hiểm trở, nhất định sẽ có vô số gập ghềnh khó khăn, nhưng em không sợ, em chỉ muốn xin chị cũng kiên định, chỉ muốn nghe chị nói chị cũng bằng lòng cùng em vượt qua, cùng em đạp bằng mọi trắc trở, theo đuổi hạnh phúc mà chúng ta muốn.”
Trần Mặc yên lặng nhìn Lương Sơ Lam, trên gương mặt phong hoa tuyệt đại là vẻ chờ mong. Cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ một nét mặt nào của Lương Sơ Lam, bởi vì cô căng thẳng, lúc này cô cực kỳ căng thẳng. Giống như thời khắc lúc trả bài thi sau cuộc thi cuối kỳ, trái tim như co rút lại. Cô đang chờ câu trả lời của Lương Sơ Lam, chờ mong đáp án mà mình muốn.
Lương Sơ Lam không ngờ một lời thổ lộ vô cùng đơn giản, không hề có từ ngữ trau chuốt hoa lệ, không có ngữ khí hào hùng hoành tráng, chỉ là một câu trần thuận đơn giản thẳng thắn nói lên suy nghĩ trong lòng lại có thể khiến lòng nàng nổi lên gợn sóng như thế. Mọi cảm xúc bị che dấu sâu đậm đều được gợi lên, mỗi một lời Trần Mặc nói đều đem đến cho nàng sự rung động sâu sắc, cũng giống như khi bạn vốn tưởng một người quen thói không đứng đắn, lúc nào cũng cợt nhả đùa giỡn lại không ngờ cất giấu trong lòng tình cảm đối với mình sâu như vậy, khăng khăng một mình nhớ về mình đến thế, thậm chí ngay cả lúc giãy dụa sắp mất đi tính mạng cũng không đổi, sợi dây trong trái tim nàng nháy mắt liền đứt đoạn.
Nàng không phải một người giàu tình cảm, nhưng khoảnh khắc này vẫn nhịn không được bởi vì tình cảm nồng nhiệt mãnh liệt mà phi thường muốn khóc. Ánh mắt đằng sau gọng kính đã tràn ngập sương mù, cố nén cảm giác muốn rơi lệ, lại vẫn không giữ được một giọt nước mắt vẫn thoát ra. Một giọt nước mắt long lanh rực rỡ rớt xuống, hạ lên tay Trần Mặc, bừng nở một đoá thuỷ hoa xinh đẹp.
Lương Sơ Lam có chút nói không nên lời, nàng sợ mình vừa mở miệng sẽ khóc không thành tiếng, chỉ có thể không ngừng gật đầu. Hiện thực ràng buộc, hiện thực tàn khốc đều không bằng một câu “em yêu chị” của Trần Mặc, chỉ một câu liền giam cầm nhớ nhung thương tiếc cả đời. Bản thân mình có tài đức gì lại có thể để một người khác hứa hẹn với mình như thế? Có lẽ giờ khắc này, cho dù tận thế cũng không ngăn nổi hai trái tim muốn gần nhau.
Theo Lương Sơ Lam gật đầu và tình cảm đang dâng tràn, Trần Mặc đứng dậy, đưa tay dịu dàng tháo kính trên mặt Lương Sơ Lam xuống, hai tay ôm gò má nàng, cúi đầu, đem nụ hôn khắc lên đôi mi chớp động như cánh bướm, liếm đi nước mắt của nàng. Cô đau lòng trước mỗi giọt nước mắt của Lương Sơ Lam, từ hôm nay trở đi, cô sẽ cố gắng để Lương Sơ Lam vui vẻ, tươi cười, không để nàng khóc, vĩnh viễn cũng không muốn để nàng khóc. Tuy rằng giờ khắc này cô cũng không biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng qua trong lòng thầm hứa hẹn thế đó.
Hai người ôn nhu ôm nhau thật gần trong bóng đêm, vô số ngôi sao trên bầu trời toả ánh sáng như ngọc giống như chúc phúc đôi tình nhân khó khăn mới đến được với nhau này. Ánh trăng sáng tỏ, chiếu xuống cỏ cây xanh mướt trên đồi núi, gió vừa thổi qua, liền cuốn lên tiếng lá cây xào xạc, cứ như một bản giao hưởng của thiên nhiên. Trái tim của hai người rốt cục cũng tìm đến được với nhau.
Đến tận sau này, mỗi khi nhớ tới buổi tối hôm ấy, Lương Sơ Lam vẫn có thể cảm giác được thứ tình yêu kinh tâm động phách kia chảy xuôi trong lồng ngực. Ký ức là thứ chỉ thuộc về một người, vĩnh viễn cũng không cần lo sẽ mất đi, mà những hồi ức tươi đẹp ấy lại trân quý đến thế. Là Trần Mặc dạy nàng như thế nào là tình yêu, như thế nào là được yêu, cũng chỉ có cô mới có thể để nàng cảm thấy không uổng công sống qua một kiếp ở nhân gian này.
Nhiệm vụ do trường cử đi Hải Nam rốt cục đặt dấu chấm tròn viên mãn vào buổi sáng hôm sau. Bên phía ban tổ chức đều tự đưa mỗi vị đại biểu lên máy bay. Trần Mặc ngồi trong cabin nhìn thấp thoáng bóng dáng thành phố đang dần xa bên dưới, còn cả Lương Sơ Lam bên cạnh vẫn cùng mình mười ngón đan xen không rời, trong lòng đột nhiên trở nên kiên định phi thường. Có lẽ đây là sức mạnh mà tình yêu sinh ra, cho dù các nàng cũng không biết ở tương lai không xa, rốt cục có gì đang chờ đợi.
Máy bay xuyên qua tầng mây, vững vàng bay trên bầu trời cao, mang theo lòng quyến luyến không nỡ rời thành phố xinh đẹp kia, Trần Mặc và Lương Sơ Lam mấy tiếng sau trở về ngôi trường các nàng quen thuộc. Xa cách mới mấy ngày, nhưng mọi thứ hình như đã hoàn toàn khác biệt.
Lương Sơ Lam đuổi Trần Mặc về ký túc của mình, mà nàng đợi sau khi đi báo cáo kết quả công tác với Hiệu trưởng Mã rồi mới tự mình lái xe về nhà nghỉ ngơi.
Trở lại ký túc có chút mệt mỏi, Trần Mặc còn không kịp cảm khái tình cảm của mình, đã bị Hạ Đông Noãn ra mở cửa vẻ mặt xanh xao, tóc trên đầu như sắp bốc khói, quầng thâm dưới mắt đen xì, làn da thô ráp, rất giống Sadako doạ chết khiếp.
“Quỷ ah!!!:
“Mới sáng sớm mà ồn ào cái gì?!” Dáng vẻ Hạ Đông Noãn hoàn toàn như cái xác không hồn, không thèm để ý Trần Mặc hét to gì đó, mở cửa rồi đóng cửa, lại tiếp tục nằm ngã xuống giường.
“Tiểu Noãn?! Cậu bị ai hạ độc hả???” Trần Mặc ném hành lý, đi đến bên giường, vẻ mặt không thể tin nhìn “nữ quỷ” trên giường. Hạ Đông Noãn như vậy quả thật làm cho người ta sâu sắc cảm nhận được một câu, đó là “một ngày không gặp như cách ba thu”, một tuần không thấy thật đúng là như chưa bao giờ gặp mặt.