Hạ Đông Noãn có chút hoảng hốt, ngơ ngác ngồi đó, nhìn cánh cửa bị khoá chặt, cả căn phòng chỉ còn lại mình mình. Câu nói cuối cùng của Diệp Văn Phương phá hỏng toàn bộ chiêu số của Hạ Đông Noãn, giống như đệ tử đang luận võ với sư phụ, ban đầu sư phụ luôn nhường đệ tử, làm cho hắn nghĩ hắn có cơ hội thắng, lại vào chiêu cuối cùng, dễ dàng tung ra đòn sát thủ. Lúc đó mới phát hiện, mình căn bản chỉ là phí công, si tâm vọng tưởng.
Trong lòng nhớ về Y Vận Hàm, lo lắng cho cô. Nghĩ không biết Hàm có bị chất vấn hay gây áp lực nặng nề không, nghĩ không biết Hàm có phải chịu đựng ánh mắt trách cứ lẫn khinh bỉ của vố số người nhà không, nghĩ liệu họ có dùng thủ đoạn đặc thù nào đó thể ép cô buông tay mình không. Đáng sợ nhất không phải ly biệt, mà là sau khi ly biệt hoàn toàn không có tin tức gì, mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng, mà trên thế giới này đáng sợ nhất chính là tưởng tượng tiêu cực.
Hạ Đông Noãn không có cách nào tiếp tục nghĩ, bởi vì tưởng tượng sẽ làm mình đau lòng đến chảy máu. Nàng không làm gì được, chỉ có thể nhìn thời gian trôi qua từng chút trên đồng hồ, kim giây chạy được sáu mươi lần, kim phút mới nhảy tới trước một lần. Thời gian chưa bao giờ chậm như thế, mỗi một giây đều như nuôi lớn con quái vật thời gian trưởng thành, cắn nuốt lý trí cũng như niềm tin của Hạ Đông Noãn.
Dù cho nỗi nhớ nhung dây dưa này thống khổ đến đâu, từ đầu tới cuối Hạ Đông Noãn cũng không hề nghĩ tới chuyện muốn buông bỏ đoạn tình cảm này. Nàng chỉ lo lắng phải vượt qua cửa ải này thế nào, thậm chí ngay cả một ý niệm từ bỏ cũng chưa từng hiện lên trong đầu. Bởi vì, ở trong lòng nàng sẽ luôn luôn có một con đường để lại cho nàng và Hàm, con đường duy nhất không đi thông chính là con đường chia rẽ các nàng.
Hạ Đông Noãn từng dùng vô số phương pháp muốn chạy ra khỏi nhà giam, trốn ra khỏi căn nhà đã từng là cảng che gió chắn mưa cho mình. Trèo tường, trộm dây điện thoại, chạy trốn…Nàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, là vì nàng đã chịu đủ nỗi nhớ da diết tra tấn, chỉ thầm nghĩ muốn gặp Y Vận Hàm. Nhưng nàng không thể hiểu nổi, mẹ mình lại tuyệt tình đến mức đó, không chịu nhượng bộ chút nào.
Cho dù mình có khóc lê hoa đái vũ, mẹ vẫn hoàn toàn không chút cảm tình đưa mình vào phòng khoá lại. Có một khắc, Hạ Đông Noãn thật sự nghĩ tới việc lấy cái chết để đe doạ, nhưng vừa nghĩ tới Y Vận Hàm vẫn còn chờ mình, niềm tin ấy lại làm cho nàng không thể tiếp tục ý niệm tìm cái chết trong đầu.
Sau đó Hạ Đông Noãn không khóc cũng không náo loạn nữa, nhưng trong lòng lại vẫn bị đủ ý niệm trái ngược nhau tra tấn, giằng co. Một chốc thì thấy nếu chịu đựng thêm mấy ngày nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp gặp được Y Vận Hàm, một lát lại cảm thấy đây là kết thúc của mình, có lẽ vĩnh viễn sẽ bị nhốt trong này, trừ khi mình đồng ý vĩnh viễn không gặp Y Vận Hàm nữa.
Suy nghĩ đó giống như một con dao đâm sâu vào lòng nàng, rút ra hay không cũng giống nhau, làm cho người ta cắn răng chịu đựng cũng không chịu nổi.
Hạ Đông Noãn ngày càng tiều tuỵ, có chút tinh thần hoảng hốt, lại như có chướng ngại về việc biểu đạt. Cũng không biết vì sao Diệp Văn Phương lại nhất định không chịu nhả ra, cho dù nhìn Hạ Đông Noãn sắp hỏng mất cũng quyết không chịu nhượng bộ.
Hạ Lập dứt ra khỏi công việc bận rộn đã trở lại, nói chuyện với Hạ Đông Noãn một lần, cũng cuối cùng thất bại mà lui, chỉ còn Hạ Đông Noãn cười lạnh ngồi trong phòng, nhìn cánh cửa bị đóng thật mạnh, cười cười đến rơi nước mắt. Đây cũng là lần cuối nàng rơi lệ sau nhiều ngày trôi qua. Cảm giác người thân nhất cũng không thấu hiểu cho mình, thật sự đáng cười cũng thật đáng buồn hơn bất kỳ kẻ nào phản đối.
Viên Cầm nhìn ba người tra tấn nhau, muốn mở miệng khuyên, lại phát hiện thái độ hai người làm cha làm mẹ đó đều kiên quyết kỳ lạ. Chỉ có thể nhìn hai người sắc mặt ngày càng kém, trao đổi ngày càng ít, đến cuối cùng, Hạ Đông Noãn đã bắt đầu nhận mệnh ở trong phòng, không ra nửa bước, ngay cả thời điểm ăn cơm cũng không xuống dưới.
Tất cả những chuyện đó mọi người đều xem trong mắt, lại không thể làm gì được. Giống như rơi vào một cái vòng lẩn quẩn, đi vào một cái thành bị bao vây, không đào thoát được sự mâu thuẫn gia đình phiền lòng này, mà nguyên nhân là vì một cô gái thích một cô gái khác.
Nhưng mọi chuyện lại luôn phát triển vượt ngoài dự kiến của con người. Ai cũng không tính được tương lai, cho dù Hạ Đông Noãn và Y Vận Hàm đều từng suy tính sẽ cùng nhau sống đến hết quãng đời còn lại, nhưng không thể lường trước được điều gì…
Thẳng đến nửa tháng sau, Diệp Văn Phương cùng Hạ Lập vẻ mặt mệt mỏi đi vào phòng Hạ Đông Noãn, nhìn cô gái dáng người gầy gò không giống con gái mình chút nào kia, không có sinh khí như một con búp bê, vẫn không nhúc nhích nhìn trần nhà.
Bà nói: “Con tự do rồi.” Khi nói câu này, Diệp Văn Phương thế nhưng lại không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngược lại càng thêm khẩn trương.
Ẩn ẩn, lại cũng ứa nước mắt. Mấy ngày qua, bà vì chuyện của Hạ Đông Noãn mà tạm gác lại hết công việc. Mỗi khi bà nhìn bộ dáng như phát điên của Hạ Đông Noãn, thật sự mềm lòng, thật sự muốn thành toàn cho hai người. Bà cũng đã thương lượng với Hạ Lập, thật sự không thể chấp nhận sao? Thật sự vì thể diện hay gì đó sao?
Mỗi một người làm cha làm mẹ cũng đều không nguyện nhìn con mình biến thành dạng cơm nước không màng, chuyện gì cũng không thể khiến nàng chú ý. Đến cuối cùng, bọn họ thật sự bại trước sự cố chấp của Hạ Đông Noãn. Mà cái loại không lúc nào không đau lòng này, làm cho thái độ của bọn họ cũng mềm xuống.
Thẳng đến khi bà nhận được điện thoại của Y gia, chuẩn xác mà nói là nhận được lời thông báo, sắc mặt hai người đều lạnh xuống, tâm cũng cứng rắn lên.
“…”
Hạ Đông Noãn nằm trên giường, cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, câu nói kia u u tiến vào lòng mình. Nhưng khi mình không hề ôm hy vọng có thể trốn thoát, dĩ nhiên nghe được một câu như ảo giác đó, trong lúc nhất thời, nàng hoàn toàn không kịp phản ứng.
Qua mấy chục giây Hạ Đông Noãn mới miễn cưỡng xoay đầu, nhìn Diệp Văn Phương, cánh môi giật giật, cổ họng khô khốc không nói lên được một chữ.
“Con tự do.”
Diệp Văn Phương như nhìn thấu điều Hạ Đông Noãn muốn nói, lặp lại một lần, nhìn phản ứng của Hạ Đông Noãn, lòng lại nhức nhối. Bà kỳ thật càng lo lắng là nếu mình nói câu kế tiếp, con gái mình sẽ thế nào.
Lúc này, Hạ Đông Noãn đã phản ứng lại. Đầu óc thật lâu không vận chuyển, thế nhưng mắc kẹt một chỗ không thể đáp lại. Nàng đột nhiên nghĩ, lại cảm thấy không đúng, vì sao lại giải trừ lệnh cấm? Chuyện này còn làm cho người ta lo lắng hơn là không có tin tức, là Hàm chịu cúi đầu sao? Hay là đã xảy ra sự cố gì?
“Vì sao? Có chuyện gì xảy ra?”
“Tiểu Hàm đi rồi, không biết đi nơi nào, Y gia thông báo cho chúng ta biết, cho nên con tự do.”
Hạ Lập nhìn vợ mình lung lay như sắp đổ, hạ nhẫn tâm, trực tiếp nói ra chuyện tàn nhẫn nhất. Bọn họ đã chần chừ lâu lắm rồi, sau khi giam lỏng Hạ Đông Noãn một tuần liền nhận được điện thoại, vốn muốn chờ Hạ Đông Noãn bình tĩnh rồi mới nói chuyện, nhưng trạng thái của Hạ Đông Noãn ngày càng kém, gần như tới mức trầm cảm, cho nên hai người mới cảm thấy phải nói ra sự thật. Mặc kệ thế nào, cứ kéo dài tiếp tục sẽ càng bất lợi. Tuy sợ Hạ Đông Noãn sẽ làm ra hành vi gì, nhưng cái gì phải đến thì cũng sẽ đến.
“Ba nói gì?”
Hạ Đông Noãn như nghe không hiểu rốt cuộc Hạ Lập đang nói gì. Nàng giống như từ giác quan thứ sau cảm giác được có chuyện không lành, ví dụ như Hàm nhượng bộ, nhưng câu nói vừa rồi vẫn làm cho trái tim nàng trong nháy mắt khựng lại, tai như lùng bùng, đầu ong ong, tầm mắt cũng không có cách nào tập trung.
Nàng giữ chặt tay Hạ Lập, bắt đầu run rẩy hỏi, thanh âm cực nhẹ, nỗi bi thương trong mắt như muốn bao phủ cả hai người làm cha mẹ. Diệp Văn Phương thậm chí có một khắc hoài nghi không biết quyết định của mình và Hạ Lập là đúng hay sai, bởi gì thời gian qua, bọn họ thật sự sâu sắc hiểu được, tiểu Noãn thật lòng thích tiểu Hàm, không phải trò chơi của con nít, là thật sự khắc tên đối phương vào tim mình.
Nhưng điều đó thì có gì hữu dụng đâu? Cho dù hiện tại mình chấp nhận cũng đã không phải việc đơn giản như vậy nữa rồi. Tiểu Hàm đã đi, về phần đi thế nào, bà và Hạ Lập không có tư cách hỏi, nhưng con bé từ bỏ Hạ Đông Noãn là sự thật, mà hết thảy những gì không thể thay đổi này cũng là sự thật.
“Ba nói lại lần nữa, tiểu Hàm đi rồi, sẽ không trở lại.”
Hạ Lập gằn từng tiếng, đầy nhịp điệu nói ra. Ông biết nếu hiện tại lại cho Hạ Đông Noãn hy vọng, nhất định sẽ làm nàng vĩnh viễn không bước tiếp được. Nhưng nếu tổn thương triệt để, vậy chỉ đành xem tạo hoá của con gái mình, cho nên ông chỉ có thể sắm vai một nhân vật tuyệt tình.
Hạ Đông Noãn ngơ ngác nhìn hai người, mọi lời mắc kẹt bên miệng, ngay cả những lời chỉ trích đều không nói được, giống như có một cỗ lực lượng hung hăng đem lục phủ ngũ tạng của mình vặn xoắn lại với nhau, đau đến mức biểu tình vặn vẹo.
“Sẽ không trở lại…” Hạ Đông Noãn thì thào lặp lại, đồng tử chợt co rút.
“Tiểu Noãn, quên con bé đi, ba mẹ không phản đối con tìm bạn gái.”
Diệp Văn Phương đau lòng tiến lại ôm Hạ Đông Noãn đang thất hồn lạc phách, muốn giảm bớt đau đớn cho nàng, lại không biết câu nói này càng châm chọc, làm cho cơ mặt Hạ Đông Noãn co rút run rẩy.
Diệp Văn Phương vốn định kéo đầu Hạ Đông Noãn tựa lên vai mình, lại bị một sức mạnh kéo ra. Trong ánh mắt Hạ Đông Noãn chứa đầy oán hận chưa từng thấy, vẻ mặt âm lãnh đó, ngay cả Hạ Lập cũng cả kinh, giống như biến thành một người khác, một con quỷ nhập vào.
“Vì sao? Các người…các người, rốt cuộc đã làm cái gì?” Hạ Đông Noãn chỉ vào hai người, bàn tay phẫn nộ đến không ngừng run rẩy, nàng chất vấn, lại không biết lời chất vấn này còn có nghĩa lý gì? Hàm bị đuổi đi sao? Như thế sẽ không tình nguyện đến nhường nào, nàng chỉ cần vừa nghĩ mình là Hàm, liền cảm thấy bầu trời như muốn sụp xuống.
“Ba mẹ không làm gì cả, cũng chỉ nhận được tin tức mà thôi. Tiểu Noãn.”
“Các người đi ra ngoài!” Hạ Đông Noãn lạnh lẽo nói, gằn từng tiếng rất nhẹ, lại mang theo thái độ không thể nghi ngờ. Giờ khắc này, nàng đã đánh mất mọi lý trí, nàng sợ nếu ba mẹ còn ở trong phòng thêm một giây, mình sẽ nhịn không được lao lên hung hăng tát họ. Nàng thật sự có loại xúc động này, nhưng chút lý trí còn sót lại nói cho nàng không thể.
“Tiểu Noãn!”
“Tôi nói các người ra ngoài!” Hạ Đông Noãn quay lưng lại, lớn giọng hét lên.
“Được, nhưng con cần nghĩ thoáng một chút. Ba mẹ ở ngay ngoài cửa, con gái ngoan, còn có ba mẹ ở đây mà.” Diệp Văn Phương thật sự lo cho Hạ Đông Noãn, bởi vì hơi thở tuyệt vọng trên mặt con gái doạ bà sợ hãi, nhưng những lời nói ra lại hèn mọn đến thế. Cảm giác sợ hãi đến nỗi trong khoảnh khắc đem mọi tức giận thu liễm vào lòng, Diệp Văn Phương và Hạ Lập nguyện ý thay nàng thừa nhận. Nhưng sự thật là, bọn họ phải rời khỏi căn phòng này, nếu không sẽ càng chọc giận Hạ Đông Noãn làm ra chuyện gì đó không lý trí.
Diệp Văn Phương cùng Hạ Lập cuối cùng yên lặng nhìn thoáng qua Hạ Đông Noãn, lần lượt đi ra ngoài. Vội vàng đi đến cửa, Hạ Lập ở cửa lén lút bỏ lại một chiếc pinhole camera, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Dáng Hạ Đông Noãn run rẩy, kìm nén nước mắt, khoảnh khắc khi cửa bị đóng lại, từng giọt từng giọt giống như đập chứa nước tích tụ mười ngày bị mở ra, trút xuống. Nàng cũng không biết thì ra nước mắt lại rẻ mạt thế, chỉ một câu nói thôi lại có thể phá vỡ mọi chuẩn bị cùng phòng vệ của mình, làm cho mình yếu ớt như một đứa trẻ mới sinh.