“Con bĩu môi làm gì?” Mẹ Tần đột nhiên nghiêng người dựa vào Tần Tinh Tinh.
“Con. . . . . . Con đâu có bĩu môi?” Tần Tinh Tinh không được tự nhiên liều mạng khép hai chân lại, thẳng sống lưng, khóe mắt không tự chủ liếc Sở Cách Phi một, anh cười khanh khách nhìn thẳng vào cô, hại cô càng thêm như đứng đống lửa. Mới vừa rồi mình vẫn là bình hoa dùng để trang trí, làm sao đột nhiên biến thành tiêu điểm chú ý của bọn họ?
“Có phải con ngại mẹ chiếm dụng thời gian hẹn hò của các con hay không?”
“Con. . . . . . Không phải đâu.” Muốn giải thích, lại không biết giải thích từ đâu, Tần Tinh Tinh ấp úng giống như là điểm yếu bị bắt vậy.
“Mẹ con là một người rất thức thời, mẹ vẫn luôn chú ý thời gian, được rồi, mẹ muốn đi về, hai người các con hưởng thụ thời gian tốt đẹp kế tiếp thật tốt.” Mẹ Tần cầm ví da lên. Sở Cách Phi lập tức gọi phục vụ đến tính tiền, quan tâm nói: “Bác gái, chúng con trước đưa người về nhà.”
“Không cần, các con đi hẹn hò đi.”
“Sau khi chúng con đưa bác gái về nhà còn có rất nhiều thời gian để hẹn hò.”
“Đột nhiên hôm nay rất muốn đi dạo, nếu như nửa đường mệt mỏi, mẹ sẽ đón taxi, thật sự không cần các con đưa mẹ về.”
“Vậy hãy để cho chúng con tiễn bác gái đi một đoạn.” D đ lê quý đôn ngôn tình
Lần này mẹ Tần không từ chối nữa, nhưng rời khỏi nhà hàng Tây, đi bộ không tới năm phút đồng hồ, dưới sự kiên trì của mẹ Tần liền mỗi người đi một ngả.
“Cám ơn anh, tôi cũng phải về rồi.” Mặc dù là ở trên đường phố đông nghịt, nhưng đơn độc đối mặt với Sở Cách Phi, cô cũng tự cảm thấy căng thẳng, hốt hoảng, suy nghĩ chạy trốn nhảy ra cực kỳ tự nhiên.
“Em cho rằng anh sẽ thả em đi sao?” Anh không chút hoang mang từ phía sau bắt lấy tay của cô.
Quay đầu lại trừng mắt, âm thanh của Tần Tinh Tinh bởi vì lo lắng mà khẽ run. “Anh muốn như thế nào?”
Anh buồn cười nhíu mày. “Có phải em quá mau quên rồi hay không? Em còn chưa có trả thù lao cho anh.”
“Anh muốn thù lao gì?” Cô không phải kiểu người thích suy nghĩ lung tung, thế nhưng giờ phút này tất cả trong đầu đều là những hình ảnh lung tung kia, khiến người ta đỏ mặt đến mức sắp chảy máu mũi.
“Em cho rằng anh nên yêu cầu dạng thù lao gì?” Sở Cách Phi cười như không cười ngang nhiên xông qua, mặt của hai người cách nhau không tới ba cen-ti-mét sẽ dán vào nhau, trong mắt anh lóe lên ánh sáng đùa giỡn, giống như nói rõ đã nhìn thấu tâm tư của cô, hại mặt cô hồng đến mức bên tai đều đã nóng lên.
“Tôi không có ý kiến.” Có phải quá mập mờ rồi hay không? Hình như là đang ám chỉ với anh, muốn cô tự mình lấy cơ thể làm thù lao, cô cũng sẽ mặc cho anh tuỳ tiện đòi lấy. . . . . . Chuyện này không thể được, cô bổ sung thêm một câu. “Anh không có công phu sư tử ngoạm là tốt rồi.”
Tiếng cười vui sướng từ trong miệng bật ra, anh dùng trán khẽ chạm vào cô. “Làm cho em thất vọng rồi, mặc dù anh rất muốn thỏa mãn hình ảnh bên trong đại não của em, nhưng mà bây giờ anh chỉ muốn đi dạo, khẩu vị tối thật quá tốt, cực kỳ cần tiêu hóa xuống.” Những ngày qua anh cơm nuốt không trôi, đến con bé Sở Ngọc Linh thô lỗ cũng phát hiện anh không đúng lắm, liên tục hỏi anh có chỗ nào không khỏe hay không, hôm nay thoát khỏi khói mù, tự nhiên khẩu vị trở lại.
Vào lúc này hẳn là cô cực kỳ vui vẻ có thể thở phào, thế nhưng trong lòng người phụ nữ này chỉ muốn bắt chước đà điểu, chỉ kém dưới chân không có đất cát cung cấp cho cô sử dụng.
“Trên mặt đất không thể nào xuất hiện vàng, anh đề nghị em nhìn thẳng về phía trước thì tương đối thực tế hơn.” Anh và cô mười ngón tay đan xen, bước chậm. Ngẩng đầu trừng anh, cô hờn dỗi nói.
“Trứng thối!” Nếu như anh không cố ý lừa bịp, làm sao cô lại khiến cho chính mình xấu hổ chật vật như vậy? Phát ra âm thanh gần giống rên rỉ, Sở Cách Phi đè thấp giọng nói: “Em không cần dùng nét mặt đó nhìn anh, em sẽ hại anh tưởng tượng ra bộ dạng con tinh tinh đấm ngực, anh hối hận, yêu cầu sau khi ăn xong đi dạo làm thù lao làm gì? Thật ra thì, anh càng muốn đẩy em ngã xuống giường hung hăng “Sửa chữa” một trận.”
Tần Tinh Tinh vội vàng quay đầu nhìn thẳng phía trước, bên môi lại thoáng hiện lên nụ cười thẹn thùng ngọt ngào.
Giơ tay hai người đang đan xen len đến bên môi, anh ngọt ngào ấn xuống một nụ hôn trên bàn tay của cô, giọng hơi nũng nịu hỏi: “Em có nhớ anh không?”
Nghĩ muốn trừng anh, lại sợ ánh mắt làm người ta không biết làm sao của anh, cô biết Sở Cách Phi đang nhìn cô, dùng nồng tình mật ý cô không cách nào kháng cự được nhìn cô, cô chỉ đành cố ý dùng ánh mắt hỏi lại: “Tại sao tôi phải nhớ anh?”
“Anh nhớ em, giờ nào phút nào cũng nhớ tới em. Có phải em là hồ ly tinh hay không?”
“Hồ ly tinh gì?”
“Bằng không, tại sao anh lại say mê em đến chết mê chết mệt?”
Mặc dù giọng điệu của anh giống như đang nói đùa, tuy nhiên nó lại khiến nhịp tim của cô muốn rối loạn, thật là xem thường người đàn ông này rồi, anh vốn là kiểu người xem lời ngon tiếng ngọt như chuyện thường ngày.
“Người phụ nữ như em thật sự cực kỳ không có lương tâm!” Hơi dừng lại, cô nửa trêu ghẹo nửa cảnh cáo nói: “Lương tâm của tôi sớm đã bị chó ăn sạch, thông minh, tốt nhất cách xa tôi một chút, tránh cho rơi vào kết quả thi cốt vô tồn (thi thể và hài cốt không còn tồn tại).”
“Anh sẽ không buông tha em.” Đây là một loại tuyên thệ, anh quyết tâm với cô, cô sớm phải nhận rõ ràng rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô lòng dạ rối bời không biết nên hưởng ứng như thế nào, lời tuyên thệ của anh giống như sắt nung đỏ ấn vào trong đáy lòng cô, khiến cô không có biện pháp coi thường tình cảm của anh đối với cô nữa, cô không hiểu, tại sao Sở Cách Phi không thể giống như người đàn ông khác bị cô lạnh lùng đẩy lùi? Nói anh không có thần kinh, tâm tư của anh tinh tế hơn cô; nói da mặt anh dày, thế nhưng anh lại là một người đàn ông kiêu ngạo, cô thật sự không hiểu anh cố chấp như vậy làm gì!
“Làm sao đột nhiên biến thành người câm rồi?”
“Trước kia, tôi học được một đạo lý – người muốn bằng lòng với thực tế, không phải chuyện gì cũng có thể tùy tâm sở dục (giống theo ý mình).” Anh không thể ở lại Đài Loan vì cô, mà cô không thể cùng anh chay đến nước Mĩ, từ khi bọn họ vừa bắt đầu vốn không nên đi vào cuộc sống của đối phương, nhưng ông trời cố tình hai lần ba lượt để cho bọn họ dây dưa với nhau, chỉ có thể nói số mạng theo chân bọn họ mở ra một trò đùa rất tàn khốc.
“Anh lớn như vậy rồi còn chưa từng khuất phục trước thực tế, chỉ cần nói, anh liền chắc chắn làm được, ở trong từ điển của anh không có ba chữ “Làm không được” này.”
“Cuộc sống khó tránh khỏi sẽ có chuyện ngoài ý muốn.”
“Anh sẽ không cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Nghiêm khắc mà nói, cuộc đời của anh quả thật đã từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh tự nói với mình, cô sẽ không trở thành số mệnh anh không cách nào tránh thoát, trong sinh mệnh của anh cô chỉ là ký ức thoáng hiện không quan trọng gì, nhưng kháng cự tới cùng, anh vẫn làm không được.
“Anh thật sự là. . . . . .” Tần Tinh Tinh rốt cuộc không nhịn được quay đầu trừng anh, nhưng rơi vào trong đôi mắt nóng bỏng thâm tình của anh, liền không nói ra được một câu, làm sao bây giờ? Cô giống như một con côn trùng rơi xuống mạng nhện, rõ ràng muốn chạy trốn, lại càng lún càng sâu, càng không cách nào tự thoát khỏi.
“Em hãy nghe cho kỹ, nếu như em trốn tránh anh nữa… anh sẽ ở gần đó mà trông coi.” Đây là cảnh cáo, nghiêm khắc cảnh cáo!
Khi thì thâm tình triền miên, khi thì ngang ngược thô bạo, người đàn ông này dùng hết các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp bao vây lấy cô, khiến cho cô không tìm được đường chạy trốn. Tần Tinh Tinh bất lực nhìn anh, bộ dạng đó mang theo một chút yếu ớt làm người ta đau lòng.
Sở Cách Phi đột nhiên giống như nổi cơn điên lôi kéo cô chạy về phía trước.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh muốn tìm một chỗ hung hăng hôn em.” Vừa xấu hổ vừa buồn cười, cô theo anh trốn vào một chỗ mờ tối trong công viên nhỏ, gió nhẹ thổi từ từ, hai người quên mình đầu nhập vào trong ngực nhau, môi lưỡi quấn quanh nhau ngọt ngào chơi đùa.