30 phút sau là lúc Đồng Kỵ gởi cho Vương Thần toàn bộ danh sách những người đã bay trong ngày hôm nay, lọc hẳn ra một danh sách nữ giới.
Hẳn là Đồng Kỵ đã tốn không ít công sức.
Cũng lúc đó hắn lái xe đến sân bay.
Tìm tìm tìm nhưng không có bất kì chuyến bay sáng nào có chứa hai chữ Tử Lạc nhưng hắn không hề bỏ cuộc, lần một lần hai bỗng dưng trong thâm tâm muốn nhìn xuống dòng chữ ở dưới.
Hắn rất nhanh liền thấy cái tên Tử Lạc….
Có phải hắn hoa mắt hay không? Chuyến bay của cô còn chưa cất cánh!
Hắn dùng thân phận của mình mà nhanh chóng được đưa vào bên trong khu vực xuất ngoại.
Nhưng sân bay lớn như thế này làm sao tìm được đây?
Vương Thần trán nhễ nhại mồ hôi, hắn tìm từ những cửa hàng bán thức ăn đến quay lưu niệm, thậm chí còn nhờ người vào toilet nữ xem hộ nhưng không tài nào nhìn thấy cô.
Thời gian càng trôi mà hắn chỉ biết trách móc bản thân mình, rốt cuộc những ngày qua mày đã làm gì chứ Vương Thần?
Mày đối xử với cô ấy như vậy, khiến cô ấy buồn bã như vậy….mày còn cơ hội không?
Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không thể ngừng tìm kiếm cô, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc mà hắn đã nhiều lần nhìn nó từ phía sau dù hai người đang nằm trên cùng một chiếc giường.
Hơn một tiếng rưỡi trôi qua hắn vẫn chưa tìm thấy cô….không biết là do vô duyên hay thế nào….con đường Tử Lạc đi vừa xảy ra tai nạn giao thông khiến cô phải đi đường vòng.
Mất không ít thời gian!
Cũng may là không trễ chuyến bay!
Nhưng là….khi vừa bước vào khu vực xuất ngoại liền nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc….
Áo sơ mi trắng thấm đẫm mồ hôi vào bờ lưng vững chắc, mái tóc vuốt cao thường ngày cũng ướt nhẹp rũ rượi.
Có phải hay không? Tìm cô?
Bỗng Vương Thần quay về hướng Tử Lạc, cô vội vã kéo vali đi thật nhanh nhưng nào có thể nhanh bằng hắn?
“Tiểu Lạc! Em đứng lại cho tôi!”
Nghe giọng hắn không hiểu sao trong tâm cô có chút ứ nghẹn, hô hấp ngày khó thở hơn.
Cô rảo bước ngày càng nhanh nhưng hắn càng nhanh hơn liền bắt lấy được cổ tay yếu ớt của cô.
“Buông tôi ra!”
Tử Lạc hất tay ra nhưng hắn đã sớm cầm chắc, hắn ôm lấy bả vai gầy gò của cô mà trong lòng tràn đầy vui mừng.
Tốt rồi, cô chưa đi như vậy hắn liền có thể giữ cô bên cạnh!
“Buông….”
“Tiểu Lạc, đừng đi!”
Đừng đi?
Hai chữ thôi mà sao xao xuyến quá!
Đừng đi sao? Đã quá muộn rồi, những lời đường mật hạnh phúc chẳng thể đến gần vì tổn thương đã quá đủ để tiếp nhận thêm bất kì thứ nào.
“Buông ra? Anh quấy rối….””Quấy rối? Em biết cái gì gọi là quấy rối không?”
Vương Thần vừa ý định tiến lên một bước đến gần cô thì bỗng có một tên bảo vệ an ninh bước đến ngăn lại.
“Xin lỗi, nếu anh còn thô lỗ với vị tiểu thư này tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Ngạc nhiên, Vương Thần và cả Tử Lạc đều nhìn sang nam thanh niên vừa cất tiếng, hoá ra là bảo vệ an ninh ở sân bay.
Nhưng mà….tên này có chút kì lạ.
“Tránh ra, anh có biết quan hệ giữa tôi và cô ấy là gì….”
“Anh bảo vệ, giúp tôi làm ơn! Tôi không quen người này!”
Tử Lạc rất nhanh tìm được cái cớ để rời đi, mỗi khi thấy người đàn ông này tim cô đều đập loạn, lúc hắn ân cần cô hạnh phúc, lúc hắn tàn nhẫn cô đau xót.
Cô không muốn phải trải qua cảm giác khủng khiếp như vậy, càng đáng sợ hơn khi nhận ra bản thân mình đã thích một người như thế nào.
“Tiểu Lạc….”
“Tách! Tách!”
Bỗng đâu đó vang lên tiếng chụp hình, Vương Thần quay phắt người lại liền thấy một gã nhà báo nghiệp dư đang cầm cái máy ảnh.
Khốn khiếp! Từ khi nào hành tung của hắn lại bị lũ chó săn này để ý?
“Vương tổng, he he anh có thể bỏ ra một khoản tiền để đổi những tấm ảnh này….”
“Xoá hết ảnh bằng không đêm nay mày vĩnh viễn không về được nhà!”
Vương Thần gầm nhẹ lên chỉ đủ để cho hắn, tên bảo vệ và tên nhà báo nghe.
Những lời đầy lạnh lẽo buốt giá khiến tên nhà báo không khỏi run sợ, nhưng đồng tiền làm mờ con mắt hắn ta rồi.
Hắn vẫn tiếp tục xin xỏ cho đến khi Vương Thần đập nát cái máy ảnh của hắn.
Chuyện như vậy nhưng tên bảo vệ không hề ngăn cản….rõ ràng không bình thường.
Nhưng mà….Tử Lạc đâu rồi?
Khốn khiếp!
Vương Thần lại một lần nữa chạy đi kiếm, hắn biết lần này cô muốn rời đi phần lớn là do hắn!
Là hắn sai, hắn phải xin lỗi cô, cô đâu rồi?
Chẳng lẽ dù cho một cơ hội hắn cũng không còn sao?
Tại sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy chứ? Tử Lạc đi du học? Tên bảo vệ? Tên nhà báo?
Rốt cuộc là kẻ nào?
Bỗng dưng trong đầu hắn xuất hiện một cái tên Trương Ái Ái!
“Mẹ kiếp!”
Vương Thần để tay lên tóc như thể đang vuốt nhưng thực ra đang thì thầm vào chiếc đồng hồ bên tay.
“Đồng Kỵ nhận mệnh, giám sát toàn bộ camera ở sân bay cho tôi! Thấy Tử Lạc liền thông báo, cho thêm 2 người vào hỗ trợ!”