Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ cuối cùng Tử Lạc cũng đã đưa ra quyết định có ảnh hưởng đến sự an toàn tính mạng của mình.
Để khả năng bị “ăn” trong phòng làm việc giảm xuống tối thiểu, cô sẽ đi học một khoá tâm lý, đây chính là một mũi tên trúng hai con chim a~
Cô từ lâu đã muốn đi học một khoá tâm lý nhưng vốn không có kế hoạch mà bây giờ chính là thời điểm hợp lý, chỉ là nếu hắn không đồng ý thì sao nhỉ?
Lúc đó….cô sẽ huỷ hợp đồng, sẽ nói hắn giới hạn thời gian của cô, đúng vậy cô cũng sẽ không đền, hắn cũng không dám kiện cô vào tù ha ha ha!
Thế nhưng, Tử Lạc lại không biết nếu như cô huỷ cái hợp đồng đó có khi hắn sẽ nhốt cô trong nhà hắn cả đời!
“Này!”
Nghĩ là làm, Tử Lạc cầm điện thoại lên gọi ngay cho Vương Thần, rất nhanh đầu dây bên kia liền nhấc máy.
“Anh đây!”
Vương Thần giọng rất bình tĩnh nhưng thực ra là trong tâm đang nhảy nhót, cũng là lần đầu tiên cô gọi điện cho hắn trong giờ làm việc nga.
Hơn nữa lúc này trước mặt hắn còn có nhân viên, hắn muốn nói rằng….hắn cũng có tình nhân!
“Tôi….ừm….em sẽ đi học một khoá tâm lý học vì vậy nên thời gian đi học em sẽ không thể đi làm nên….”
“Tại sao phải đi học tâm lý học?”
Đến đây, Tử Lạc á khẩu, nếu cô nói vì cô thích có phải ngay hôm nay liền bị đè ra làm thịt không?
“Thật ra việc này….là em suy nghĩ đến anh, em nghĩ rằng sau mỗi ngày làm việc mệt nhọc thì anh sẽ cần có một người thấu hiểu những khó khăn của anh thế nhưng bây giờ em không thể. Vì em còn chưa hiểu anh, thế nên….”
“Được rồi, được rồi, vậy nhé!”
Nói rồi Vương Thần tắt máy, Tiểu Lạc à, em có biết không nếu như em đi học tâm lý về mà lải nhải nhiều như vây thì chẳng giúp được gì cho anh đâu!
Anh thấy chúng ta vẫn là nên lên giường, tâm ý tương thông!
“Tổng tài, nửa tiếng nữa có cuộc hẹn với cô Thư Kỳ….”
“Không gặp!”
Cô thư ký liền đứng hình, cái giọng điệu giận dỗi này….chẳng lẽ là vừa cãi nhau với người yêu sao, phụt!
“Nhưng….”
“Cô vừa có tin nhắn đấy, đi xem đi!”
Cô thư ký nghiêng đầu thắc mắc, tin nhắn? Tại sao Vương tổng lại biết, thắc mắc một chút cô đi ra khỏi phòng sau đó liền khóc không ra tiếng!
Quả thật là có tin nhắn….từ số của Vương tổng.
“Cô bị trừ nửa tháng lương vì tội lải nhải!”
—
“Sao cơ? Ngày mai liền có lớp khai giảng? Có lớp nào nữa không?”
“Lớp tiếp theo phải đến hai tháng sau.”
Tử Lạc đi đăng ký học thì phân vân vô cùng, ngày mai thì hơi gấp….còn hai tháng sau thì sợ là lúc đó cô đã có thai rồi!
“Nếu cô muốn học thì ngày mai vô học cũng được, tôi giúp cô làm danh sách!”
Tử Lạc ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt chân thành của người đàn ông trước mặt, phía dưới còn chìa ra tờ giấy.
“Tôi giúp cô nhiều như vậy, cho tôi số điện thoại đi!”
Tử Lạc biết lúc này không thể nào từ chối, dù sao hắn còn chưa làm danh sách cho cô….nghĩ ngợi, Tử Lạc viết vào số của Kathyrn, tớ là đang giúp cậu cưới chồng đó Kathyrn a~
—
“Tiểu Lạc, không hiểu sao có một kẻ cứ gọi điện cho tớ rồi nói cái gì mà buổi sáng hắn ta đăng ký gì đấy! Thật bực bội!”
Kathyrn bây giờ đã nói tiếng Trung rành đến mức như người bản xứ, rất có kĩ năng!
Tử Lạc đang xem phim thì khựng lại một chút, sau đó liền quay lại làm vẻ mặt lo lắng!
“Thôi rồi cậu mau chặn hắn ta đi, có khi là kẻ giết người chuyên đeo bám đó!”
Kathyrn rất nghe lời, gật gật mấy cái liền chặn hắn, sau đó còn đưa Tử Lạc kiểm tra.
“À này, ngày mai cậu đi học cái gì tâm lý sao? Tớ tuy là bác sĩ ngoại khoa nhưng cũng không kém về tâm lý học đâu nhé, tớ có thể dạy cậu mà!”
“Ây, không phải, tớ phải đi học!”
Kahthyrn nhăn mày khó hiểu, chẳng lẽ cậu muốn có bằng sao? Tớ có thể làm cho cậu bằng giả mà, tuy bằng là giả nhưng chất lượng là thật mà!
“Thôi đi ngủ nào, sáng mai chở tớ đi nhé Kathyrn!”
Cứ như vậy một buổi tối kết lại, đồ dùng học tập bác Thuỳ đều đã mua cho đầy đủ đặt trên bàn!
—
Sáng hôm sau, Kathyrn đưa Tử Lạc đi học rất sớm, còn tận một giờ nữa mới bắt đầu buổi học!
Theo như thông tin Tử Lạc tra được từ trên mạng thì nơi này vốn là nơi cho thuê phòng học và các thiết bị dạy học tối tân nhất, cũng là một nơi có tiếng ở thành phố!
Người sẽ dạy cho cô là một người nam là giáo sư tốt nghiệp từ đại học Havard, hẳn là một người rất giỏi thế nhưng trong đầu Tử Lạc cho rằng, đây sẽ là một người đàn ông trung niên, râu ria bí ẩn.
Vừa nghĩ ngợi, mấy bước chân cô đã bước đến cửa hàng tiện lợi đối diện nơi học, Tử Lạc mua một vỉ kẹo sigum và một chai nước khoáng.
“Ô, cô cũng học lớp tâm lý C sao?”
Bỗng nhiên phía đằng sau có một giọng nói truyền đến, hơn nữa là nói với mình thì phải, Tử Lạc quay lưng lại liền nhìn thấy một chàng trai.
Ấn tượng đầu tiên là, thật cao!
Vóc dáng này của hắn, có khi cao hơn cả Vương Thần.
Đánh giá hắn một cái phát hiện hắn nhìn y hệt mấy chàng trai Hàn Quốc, mái vuốt xuống, da trắng mịn, môi cũng hồng nhẹ.
Thế nhưng cũng không giống lắm vì mũi của hắn rất cao và mắt là hai mí to, rõ….nhìn giống người phương Tây!
Hắn làm vẻ mặt ngạc nhiên, hẳn là một chàng trai ấm áp vui vẻ, nghe giọng nói của hắn là có thể hình dung được!
“Anh cũng vậy sao?”
Tử Lạc cười đáp lại, người này không giống Vương Đặc Nhĩ, Vương Đặc Nhĩ tuy ấm áp nhưng lại khá âm trầm….hắn có một nỗi buồn nào đó!
Còn người này, tựa như ở bên hắn sẽ luôn vui vẻ.
“Tôi còn tưởng rằng mình đến sớm nhất!”
Anh chàng kia đáp lại, cười thật tươi, Tử Lạc chỉ biết trầm trồ, giọng nói của hắn rất hay, hẳn là hát cũng rất hay đi.
Tử Lạc nhìn xuống tay hắn liền thấy một hộp mì ăn liền, một chai nước khoáng và một trái chuối!
“Tôi cũng đã nghĩ như vậy!”
Tử Lạc di chuyển ra phía bàn ngồi trước, sau đó hắn cũng tiến lại!
“Tôi ngồi được chứ?”
“Ồ, được, được!”
Tử Lạc khá lúng túng, có lẽ là do vẻ ngoài và nụ cười của hắn, rất nhiệt tình!
Hắn ngồi xuống, chăm chú làm mì của mình sau đó trong lúc ngồi chờ thì ngẩng đầu lên nhìn Tử Lạc, sau đó thốt lên một câu bằng tiếng Anh.
“Tiểu thư, cô xinh đẹp quá!”
Tử Lạc nghe thấy thì ngại đến hai má đỏ ửng, thật không ngờ hắn lại thẳng thừng như vậy, cô có nên đáp lại rằng hắn cũng rất đẹp trai?
Thấy cô ngại hắn càng vui hơn, cười ra tiếng, cô gái này có cái gì đó khiến hắn muốn gần gũi.
“Thật xin lỗi, cô tên gì vậy?”
“Tôi tên Tử Lạc….còn anh?”
Hắn mở mì của mình ra, cũng đã sắp chín rồi, sau đó lại đóng lại tiếp tục trò chuyện với cô.
“Tôi tên Khải, chỉ có chữ Khải thôi!”
“Vậy tôi làm sao gọi anh?”
“Cứ gọi là Khải đi!”
Khải, cũng là một người không câu nệ lễ nghĩa, rất thoải mái, lúc nào cũng cười như thể không cần suy nghĩ gì cả.
“Tử Lạc à, ăn sigum nhiều sẽ khiến ảnh hưởng đến khẩu vị của cô đó, xem kìa, thật gầy!”
Tử Lạc cũng chỉ biết trợn tròn mắt, tại sao giọng điệu của hắn lại như trách mắng nhỉ?
Cảm giác như hai người bạn đã lâu không gặp, rất gần gũi, rất thoải mái.
“Khải, ăn mì nhiều cũng không tốt cho da!”
Tử Lạc cố bắt chước giọng điệu của hắn nhưng không thành công, cuối cùng lại để lại tràng cười bất tận cho Khải.
Aaaa, cô thật muốn chui đầu xuống hố!
Còn Khải, trong lòng hắn chỉ có vài chữ ngắn gọn.
Cô gái này quá mức khả ái rồi!