Tôi ngồi trong phòng Lịch Xuyên đúng hai tiếng rưỡi, giải thích cặn kẽ từng bài thơ của Tạ Linh Vận cho anh nghe. Mới đầu, tôi còn tưởng là do yêu cầu công việc, nhưng dần dần tôi bắt đầu nghi ngờ anh lấy tôi làm trò tiêu khiển. Cuối cùng, tôi vừa buồn ngủ vừa đói, ngáp lên ngáp xuống trước mặt anh.
Anh vẫn đang dùng bút chì đánh dấu chú thích lên bản dịch của tôi liên tục, rất ít khi ngẩng đầu. Nghe tiếng tôi ngáp, liền hỏi: “Sao vậy, hôm qua không ngủ hả?”
“Có chứ.” Tôi là thiên tài mà, cần gì cố gắng làm việc? Cần gì thức đêm hôm hoàn thành công việc?
Anh hỏi tiếp: “Vậy em ăn trưa chưa?”
Lúc tôi vào phòng anh, đã là một giờ chiều.
“Chưa.” Tôi đói đến sắp xỉu rồi.
“Hôm nay làm tới đây thôi.” Anh gác bút, đứng dậy, đi ra mở cửa cho tôi.
Tôi chạy ra quán bán đồ ăn vặt ngoài cổng, ăn đại một cái bánh hành chiên. Sau đó về phòng tắm một cái, nằm xuống ngủ ngay.
Tôi ngủ thẳng một mạch đến chiều ngày hôm sau, không có ai tìm tôi.
Tôi dậy, đi ra hành lang thì gặp Tiểu Đinh bên phòng đồ họa, thật ra chúng tôi cũng chẳng thân thiết gì, nhưng cũng cùng đi xuống nhà hàng ăn trưa. Ăn xong, tôi hỏi anh ta: “Tiểu Đinh, tôi rất ít khi sang phòng đồ họa chơi, ngại quá, không biết tên đầy đủ của anh là gì?”
“Đinh Xuân Thu.”
Anh ta nói xong, nghiên cứu vẻ mặt tôi: “Sao, cô không thấy tên tôi hơi kỳ sao?”
“Đinh Xuân Thu, tên rất hay nha! Tả Truyện[1] còn được gọi là Tả Thị Xuân Thu còn gì?”
[1] Tả truyện hay Tả Thị Xuân Thu là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCN.
“Cô có đọc truyện của Kim Dung không?”
“Không.”
Anh ta bắt tay tôi: “Annie, cô gái duy nhất tôi biết chưa bị tiểu thuyết kiếm hiệp đầu độc. Tôi xin chân thành bày tỏ lòng kính trọng với cô.”
Tôi che miệng cười thầm. Thì ra anh ta sợ người khác gọi mình là “Tinh tú lão quái[2]”.
[2] Tinh tú lão quái Đinh Xuân Thu: một nhân vật phản diện trong bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung.
“Những người khác đi đâu hết rồi?” Tôi nhìn lướt qua cả nhà hàng phía sau lưng anh ta, chỉ có vài người của CGP, không thấy Lịch Xuyên.
“Đa phần là đang làm việc trong phòng, ban Tổng Giám đốc thì theo anh Lịch Xuyên ra công trường rồi. Công ty mình đang gấp mà, sắp đến hạn dự thầu rồi. Bây giờ phải thực hiện lại toàn bộ công việc của hai tháng trước, hơn nữa còn phải hoàn thành trong vòng 10 ngày, mà còn yêu cầu phải trúng thầu nữa, ai cũng bận bù đầu bù cổ hết.”
Tôi phát hiện người của CGP thích gọi Lịch Xuyên là anh Lịch Xuyên, chứ không gọi là anh Vương. Vì trong công ty có đến năm người họ Vương.
Nhưng mà, nói thật, tôi đâu thấy Lịch Xuyên bận gì đâu. Nước tới chân rồi mà anh ta còn nghiên cứu thơ Tạ Linh Vận.
“Cho tới bây giờ, bản vẽ quy hoạch tổng thể và phương án thiết kế tổng thể đã làm xong chưa?”
“Các bản vẽ do anh Lịch Xuyên phụ trách đã xong mấy bản rồi, như bản vẽ phối cảnh cảnh quan chính, bản vẽ phác thảo tay các chi tiết quan trọng cũng gần xong hết rồi.Các bản vẽ thiết kế chi tiết cảnh quan và đường nội bộ do Tổng Giám đốc Giang và Phó Tổng Giám đốc Trương phụ trách . Bản vẽ mặt bằng tổng thể, bản vẽ phối cảnh tổng thể, bản vẽ phối cảnh không gian và bản vẽ mặt cắt vẫn chưa xong, Cuối cùng còn phải viết hồ sơ thiết kế nữa: thuyết minh ý tưởng, thuyết minh công dụng, thuyết minh về chỉ tiêu kinh tế kỹ thuật nữa… Bên phòng tôi chủ yếu chỉ làm mấy việc vặt hậu kỳ thôi.” Anh ta dừng một chút, rồi nói thêm “Tuy nhiên, công trình này có trúng thầu hay không, chì nhờ vào anh Lịch Xuyên thôi. Anh ấy nổi tiếng là nhanh chân lẹ tay, chưa từng trễ hạn, thậm chí còn thường xuyên hoàn thành bản vẽ trước thời hạn nữa. Có anh ấy ở đây, mọi người an tâm 50% rồi… Chỉ sợ, sức khỏe anh ấy không chịu nổi khối lượng công việc nặng như vậy.”
Tôi cảm thấy, nụ cười của mình đông cứng lại: “Sức khỏe? Nhìn anh ấy khỏe lắm mà?”
“Nghe nói là bị tai nạn khi trượt tuyết, hơn nữa anh ấy bị thiếu máu nghiêm trọng, có bao giờ khỏe đâu. Lúc Tổng Giám đốc Giang gọi điện thoại mời anh ấy, anh ấy vẫn đang nằm viện. Mấy hôm nay bận quá, hình như bệnh lại trở nặng hơn. Lúc đầu anh ấy nói sẽ cùng làm mô hình với mọi người sau khi hoàn thành thiết kế, nhưng bây giờ Tổng Giám đốc Giang không dám để anh ấy làm.”
“Tại sao?”
“Làm mô hình phải sử dụng dao cắt giấy, lỡ bị đứt tay, không cầm máu được thì nghiêm trọng rồi.”
Tôi chưa từng nghe nói Lịch Xuyên thiếu máu. Thời gian chúng tôi yêu nhau, anh ấy chỉ bị bệnh hai lần. Một lần bị viêm phổi, phải nằm viện, nhưng mà, nghe ý anh thì là do bác sĩ chuyện bé xé ra to. Lần thứ hai là anh bị sốt, tôi ép anh mới chịu uống mấy viên Ngân Kiều Phiến[3]. Nhìn anh bình thường rất khỏe mạnh, đâu giống người bị thiếu máu.
[3] Ngân Kiều Phiến: một loại thuốc đông y dạng viên của Trung Quốc, được người dân sử dụng rộng rãi để giảm sốt, giảm ho khi bị cảm; thành phần chính có hoa kim ngân, liên kiều, bạc hà…
Đang tính hỏi tiếp, Tiểu Đinh lại nhìn đồng hồ: “Annie, không nói với cô nữa, tôi phải đi làm tiếp đây.”
Tôi về phòng, lại nằm lì trên giường, lòng dâng lên nỗi lo âu mơ hồ. Ngay sau đó, điện thoại tôi reo, là số của Phó Tổng Giám đốc Trương.
“Annie, cô còn ở khách sạn không?”
“Còn.”
“Cô đi sân bay đón hai người được không? Người nước ngoài.”
“Được.” Tôi cô gắng nói bằng giọng hào hứng. Tôi là phiên dịch duy nhất ở đây, cũng là người rảnh rỗi nhất, tôi không đi thì ai đi.
“Chuyện là vầy, khách gồm có anh trai của anh Vương, anh Vương Tế Xuyên và một kiến trúc sư người Pháp, tên là René. Đáng lẽ anh Vương tính tự mình đi đón, nhưng bây giờ chúng tôi vẫn đang khảo sát công trường, không về kịp, nên phiền cô đi đón họ giúp. Còn chỗ ở thì chúng tôi sắp xếp rồi.”
“Số chuyến bay và giờ hạ cánh là…”
“Anh Vương nói, cậu ấy ghi số chuyến bay và thời gian trên giấy ghi chú trên bàn làm việc của cậu ấy, lúc đi quên cầm theo. Chỉ nhớ hình như là 6 giờ rưỡi đến Ôn Châu. Tôi vừa gọi điện thoại cho bảo vệ. Cô có thể xuống quầy lễ tân lấy chìa khóa, rồi lấy tờ giấy ghi chú để đi đón khách.”
Tôi nhìn đồng hồ, 5 giờ 40. Quá gấp. Tôi gác máy, xuống quầy lễ tân lấy chìa khóa, mở của phòng Lịch Xuyên, tìm được tờ giấy ghi chú, vội vàng về phòng thay đồ, trang điểm, lấy túi xách, bắt taxi tới sân bay.
Mùa đông Ôn Châu, trời tối rất sớm.
Sân bay khá đông đúc.
Tôi tìm thấy số hiệu chuyến bay trên bảng thông báo điện tử, thấy máy bay hạ cất cánh từ Bắc Kinh chậm hơn 2 tiếng so với dự kiến vì “lý do thời tiết”. Từ Bắc Kinh tới Ôn Châu mất 2 tiếng đồng hồ, tôi phải ngồi chờ thêm hai tiếng ở sân bay.
Tôi mua một cuốn tạp chí, vào quán cà phê ngồi đọc giết thời gian.
Đợi được một tiếng, tôi lại nhìn bảng thông báo, phát hiện máy bay vẫn chưa cất cánh, hơn nữa, giờ cất cánh dự kiến biến thành 22:00.
Tôi hối hận sao không mang máy tính theo. Trong máy tính có rất nhiều e-book, còn phải chờ mấy tiếng nữa, tôi làm gì để giết thời gian đây.
Lên cơn ghiền thuốc lá, tôi đến cửa hàng mua một gói thuốc, chạy ra gốc cây ngoài cổng chính hút một điếu. Sau đó lại đi vào, lại mua một cuốn tạp chí, tiếp tục chờ.
Tới 9 giờ, tôi chạy ra ngoài hút điếu thứ hai, điện thoại bỗng reo lên. Một dãy số lạ.
“Alo?”
“Annie.”
Nghe thấy giọng nói này, tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
“… Tổng Giám đốc Vương.”
“Máy bay hạ cánh trễ hả?”
“Dạ.”
“Dự kiến mấy giờ hạ cánh?”
“Mười hai giờ.”
“Không cần chờ nữa, về trước đi.”
“Không về, đây là nhiệm vụ Phó Tổng Giám đốc Trương giao cho tôi.”
“Tôi là cấp trên của Phó Tổng Giám đốc Trương.”
“Nếu tôi về, thì lúc khách đến ai đón?”
“Không cần đón, họ tự đón taxi ở sân bay cũng được.”
“Taxi sân bay? Tổng Giám đốc Vương, dân tộc Trung Hoa chúng ta rất hiếu khách, là người Trung Quốc, tôi không thể để các chuyên gia nước ngoài đến CGP kiểm tra công việc bị đối xử như thế. Tôi, Tạ Annie, sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà lãnh đạo công ty giao cho tôi.” Tôi chỉ nói vấn đề công việc.
Đầu bên kia trầm mặc.
Một lát sau, anh hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Ở quán cà phê chỗ phòng chờ.”
“Sao tôi không thấy em?”
“Tôi ở trong toilet.”
“Dập thuốc đi, qua đây gặp tôi.”
Giọng của Lịch Xuyên cho dù nói gì cũng dễ nghe, ừ, giọng điệu hung hăng này ít khi nghe thấy nha.
Để tránh anh ngửi thấy mùi thuốc, tôi xịt nhiều nước hoa lên người. Anh đeo chân giả, ngồi trên xe lăn. Khuôn mặt gầy rộc, vest đen, áo sơ mi màu lam nhạt, cà vạt sọc. Tất cả phụ nữ trong tiệm, bất luận già trẻ, đều đang liếc nhìn anh.
Lịch Xuyên không thích xe lăn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì anh tuyệt đối không ngồi. Tôi chưa thấy anh ngồi xe lăn ở nơi công cộng bao giờ.
Tôi nói “Hi”, đi tới sô pha trước mặt anh, ngồi xuống.
Trước mặt anh có một ly trà chanh. Chắc chắn là bị sặc mùi nước hoa của tôi, anh quay người sang chỗ khác, ho nhẹ, sao đó nói Excuse me[4].
[4] Xin lỗi.
Tôi cười thầm. Lịch Xuyên vẫn bị bệnh cũ, dù anh ho, hắt xì hoặc là vô tình đụng vào người khác, thì đều nói “Excuse me” ngay lập lức. Có khi anh rút tiền ở ATM, lỡ ấn nhầm nút cũng nói sorry với cái máy.
“Em muốn uống gì?” Anh hỏi.
“Cà phê.”
“Hai sữa hai đường?”
Sáu năm trước, tôi thích cà phê thơm đậm mùi sữa. Thật ngọt, thật béo.
“Cà phê đen, không đường.”
“Irish cream or Noisettle[5]?” Đây là hai loại cà phê tôi thích uống nhất lúc còn yêu Lịch Xuyên. Lịch Xuyên không gọi là “hazelnut”, mà gọi tên tiếng Pháp là “Noisettle”.
[5] Hương kem Ai len hay hương hạt dẻ.
“Columbia, please[6].” Bây giờ tôi đã chuyển sang uống loại cà phê đậm nhất, mạnh nhất.
[6] Cà phê Columbia có hương đặc trưng do moka Columbia kết hợp với mùi vị béo của bản thân bơ trong hạt cà phê được giữ lại do phương pháp rang đặc biệt.
Đúng là mọi thứ đều thay đổi.
Anh điều khiển xe lăn đi mua cà phê. Trả tiền xong, nhờ phục vụ bưng tới cho tôi.
Tôi không đeo kính, nên phải trừng to mắt nhìn anh. Mặt anh rất gần mặt tôi, dù sao cũng nhìn không rõ, nên tôi liền nhìn anh chằm chằm, cứ như anh là người ngoài hành tinh.
“So.” Anh nói “Em bị cận thị nặng à?”
“Không nặng lắm.”
“Đã lâu không gặp, Tiểu Thu.” Anh nói, giọng nói đến từ hư không “Em khỏe không?”
“Rất khỏe. Anh thì sao?”
“Cũng rất khỏe.”
“Lâu lâu mới đến Trung Quốc, sao không dẫn bà xã theo chơi?” Tôi hỏi.
“Anh vẫn còn độc thân.” Anh nhìn mặt tôi “Em thì sao?”
“Thông tin cá nhân, không thể tiết lộ.”
Giấu giếm.
Rõ ràng anh bị câu nói của tôi đả kích. Sau đó anh cứ ngồi đó không nhúc nhích, không nói chữ nào.
Tôi cũng ngồi im không lên tiếng.
Anh không mở miệng. tôi cũng không mở miệng, chẳng ai chịu xuống nước.
Suốt một tiếng, chúng tôi như hai người người xa lạ, ngồi đó uống nước, không ai nói chuyện với ai.
Rốt cuộc, tôi mở miệng trước: “Lịch Xuyên, sao anh lại về?”
Anh giật mình, chắc không nghĩ tôi sẽ hỏi câu này. Qua hồi lâu, anh mới trả lời: “Đi công tác.”
“Vậy chừng nào anh rời Bắc Kinh?”
Anh lại chần chờ hồi lâu, trả lời qua loa: “Khi kết thúc công tác.”
Nhìn anh có vẻ khó xử, tay anh đang nắm chặt ly trà, cơ hồ sắp bóp nát nó ra. Hơn nữa, khuôn mặt anh đanh lại, rất cứng nhắc, rất lo lắng. Tôi cảm thấy, nhìn dáng vẻ của anh hiện giờ, nếu tôi tiếp tục hỏi vài câu anh khó trả lời, ắt hẳn anh sẽ xỉu trước mặt tôi ngay lập tức.
Thôi vậy, tôi không làm khó dễ anh nữa. Tôi cười cười, nói tiếp: “Như vậy, xin hỏi, trong thời gian công tác, chúng ta có quan hệ gì?”
Bạn bè? Người quen? Đồng nghiệp? Cấp trên, cấp dưới? Tóm lại, chắc chắn không phải người yêu rồi.
“Giữa chúng ta, là quan hệ công việc.”
Tôi hít sâu một hơi.
Quan hệ công việc.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo. Tôi đang bực mình muốn chết, không muốn nghe điện thoại, nên lập tức ấn nút từ chối.
Nửa phút sau, điện thoại lại reo.
Tôi đành phải nghe: “Alo?”
“Tôi là Tiêu Quan.”
“Chào Tổng Giám đốc Tiêu.”
“Hôm nay tôi có đến CGP, nghe Emma nói em đang ở Ôn Châu?”
“Đúng vậy.”
“Có một cuộc bán đấu giá cần dịch một quyển sổ tay giới thiệu, đúng lúc Đào Tâm Như bị bệnh, tôi đã nhận hợp đồng rồi. Em làm giúp được không? Tôi sẽ trả nhuận bút dịch gấp đôi.”
“Khi nào cần?” Tôi lấy sổ ghi chú ra, kiểm tra lịch.
“Cuối tháng được không?” Anh ta nói “Em cứ làm xong việc ở Ôn Châu trước đi.”
“Bao nhiêu trang?”
“Năm mươi trang.”
“Nhiều cổ văn lắm à?”
“Toàn bộ.”
“Cũng được.”
“Cảm ơn.”
Tôi đang định gác máy, không ngờ anh ta nói tiếp: “Annie, lần trước do tôi quá đường đột. Xin em đừng giận. Trước đây tôi và Emma có mâu thuẫn nghiêm trọng.”
“Không sao.”
“Chừng nào về Bắc Kinh?”
“Có lẽ là mười ngày sau, không chắc chắn lắm.”
“Nhớ báo cho tôi trước, tôi sẽ ra sân bay đón em, rồi mời em đi ăn luôn. Xem như xin lỗi vậy.”
“Không cần đâu, anh khách sáo quá rồi.”
“Annie, trước đây em có ai theo đuổi em chưa?”
Tôi sửng sốt, trả lời: “Chưa.”
Tôi suy nghĩ, chuyện tôi và Lịch Xuyên, thật ra là tôi theo đuổi anh, hay là anh theo đuổi tôi? Không biết nữa. Lúc đầu, chắc chắn là tôi chủ động, tôi mời anh xem phim trước. Đúng là bội tình bạc nghĩa, vậy mà tôi chỉ giận mà không hận anh.
“Em quen tôi thử đi, coi như làm nóng người.”
Tôi chưa kịp trả lời, anh ta đã gác máy trước.
Gác máy, tôi bưng cà phê lên, uống một hớp, sau đó thấy ngón tay mình cứ co giật không ngừng, liền quyết định ra ngoài hút thuốc.
“Tôi đi ra ngoài một chút.”
“Ra ngoài làm gì?”
“Không liên quan tới anh.”
Tôi thật sự khinh thường bản thân mình, khinh thường bản thân vì qua bao nhiêu năm rồi mà không bỏ xuống được. Khinh thường bản thân vì không kiềm chế được cơn tức.
Tôi đi nhanh ra ngoài cổng, tìm được một chỗ vắng vẻ, hút hết điếu này tới điếu khác.
Bên ngoài rất lạnh, mặc dù tôi mặc áo khoác, nhưng tay vẫn lạnh cóng. Nhưng tôi không muốn trở về quán cà phê, không muốn gặp con người ngồi xe lăn đó. Tôi thà đứng giữa đám khói thuốc mờ mịt do chính mình tạo ra. Tôi đứng ở ngoài khoảng một tiếng, tới khi hút hết điếu thuốc cuối cùng, mới quay lại chỗ đón hành khách. Tôi vào toilet rửa mặt, nhìn gương thấy khuôn mặt của tôi không có sự thay đổi nào dưới sự che lấp của son môi, kem nền, phấn mắt. Chỉ có điều, lúc hút thuốc, tôi không kiềm chế được rơi nước mắt, mascara được quảng cáo là chịu nước, nhưng không tốt cho lắm, tôi mới quẹt sơ đã lem màu, tôi lấy khăn giấy lau thì nó lại không trôi, chùi cỡ nào cũng không hết.
Cách giờ máy bay hạ cánh nửa tiếng, bộ dạng tôi thành như vậy, buồn bã thảm hại, mất hồn nhất vía, giống như mới gặp cú sốc lớn.
Tôi không thể để Lịch Xuyên thấy tôi.
Tôi gọi cho anh. Di động mới reo là có người bắt máy.
“Tiểu Thu…”
“Gọi tôi là Annie.”
Đầu bên kia trầm mặc.
“Tôi thấy hơi mệt. Anh đã ra sân bay, vậy tôi về khách sạn trước đây.”
“Có phải em đang hút thuốc nữa hay không?”
“Hút thuốc thì sao?” Tôi lạnh lùng nói “Hút thuốc là cách sống của tôi.”
Đầu bên kia, chỉ có tiếng hít thở của anh.
Một lát sau, anh mới nói: “Được rồi, em về trước đi. Đứng chờ trước cổng chính, tôi kêu lái xe đưa em về.”
“Không cần, tôi tự bắt taxi được.” Tôi trả lời lạnh như băng, không cần biết anh có đồng ý hay không liền gác máy.
Về khách sạn, đi ngang qua quầy lễ tân, tôi bỗng nhiên nhớ tới tôi vẫn còn giữ chìa khóa phòng Lịch Xuyên, phải trả lại cho quầy lễ tân. Nhưng tôi lại nhớ tới một chuyện. Bản thảo “Chuyện cũ của Lịch Xuyên” vẫn ở trong máy tính của Lịch Xuyên. Cơ hội hiếm có, tôi phải tranh thủ tìm file và xóa file.
Trên hành lang không có người.
Đút chìa khóa điện tử vào, một giây sau, đèn đỏ hóa xanh, cửa mở. Tôi lách người vào.
Laptop của anh nằm ở trên giường.
Đèn bàn nhỏ ở phòng ngủ đang bật. Tôi leo lên giường, mở laptop lên, trong vòng vài giây, của sổ màu xanh lam xuất hiện.
Tiếp theo, một cửa sổ nhỏ xuất hiện trên màn hình, yêu cầu tôi nhập mật mã. Tôi sửng sốt.
Tôi biết, mật mã chắc chắn rất đơn giản. Lịch Xuyên tuyệt đối sẽ không sử dụng mật mã phức tạp để mình gặp phiền phức.
Tôi nhập thử: 0907.
Sinh nhật chung của chúng tôi.
Mật mã không đúng.
Tôi suy nghĩ một lúc, lại thử: Xiao Qiu.
Đúng vậy, là tôi tự kỷ. Sai mất tiêu.
Tôi bắt đầu nghĩ xem còn thứ nào mà anh có thể dùng làm mật mã. Tôi thử tên ban nhạc mà anh thích: Roxette. Sai luôn.
Tên anh trai anh: Ji Chuan.
Sai luôn.
Con mèo anh nuôi ở Thụy Sĩ: Mia.
Không đúng.
Nhà văn anh thích: Proust.
Cũng không đúng.
Lúc này, tôi muốn nói rằng, các bạn độc giả thân mến, nếu bạn yêu một người, mà không đoán ra mật mã máy tính của người đó, thì bạn đã thất bại trong vai trò người yêu rồi.
Tôi ngồi trên giường suy đi nghĩ lại hết nửa tiếng. Vì tôi biết số lần nhập thử có hạn, nên tôi không thể nhập thử hoài được.
Cuối cùng, tôi nghĩ tới ba chữ viết tắt: LDW.
Hương vị Vân Nam, còn nhớ không? Anh cứ gọi là LDW.
Đèn xanh sáng lên, màn hình được mở ra.
Trong khoảnh khắc đó, mắt tôi rơm rớm. Đúng vậy, tôi xúc động. Mỗi năm Lịch Xuyên đổi máy tính mới ít nhất một lần. Nhưng anh vẫn dùng mật mã này, chứng tỏ anh ít nhiều gì vẫn còn nhớ tôi.
Trên màn hình desktop toàn là file bản vẽ. Tôi liền nhấp vào thư mục My Documents. Trong My Documents đầy thư mục con. Có thể thấy nội dung công việc của anh khá nhiều, tất cả đều được phân loại kỹ càng. Đường dẫn này nối đến đường dẫn kia, thư mục này liên kết với thư mục kia. Từ điển Kim Sơn đã cài xong. Tôi kiểm tra đường dẫn của từ điển Kim Sơn, phát hiện nó đã được chuyển sang một thư mục khác.
Tôi loay hoay trong mê cung thư mục, lục đi lục lại, tìm mãi cũng không thấy tên file cũ do tôi đặt.
Sau đó, tôi vỗ đầu mình, vội vàng bật “My Desktop” lên, dùng từ khóa “lcws.doc” để tìm file, đây là tên viết tắt các chữ cái đầu tiên của tác phẩm. Nó nằm chung với một rừng sách điện tử khác của tôi.
Chớp mắt đã tìm được file. Tôi mừng rỡ, nhấp chuột trái vào file, lại nhấp chuột phải, sau đó chọn lệnh “Xóa”.
Nửa giây sau, một cửa sổ hiện ra “Lỗi xóa file.”
NO!
Tôi lại thử một lần, vẫn là “Lỗi xóa file.”
Tôi kiểm tra thuộc tính của file, thì ra là “Read only[7]”. Tôi nhớ rõ ràng, tôi chưa bao giờ cài thuộc tính Read only cho file này. Có khi nào là do Lịch Xuyên làm không?
[7] Chỉ đọc, không xóa và sửa chữa nội dung.
Hừ, còn lâu mới làm khó được tôi! File read only thôi mà? Tôi sửa đổi thuộc tính file là xong.
Tôi mở file ra, chọn “Properties”, sửa ô Read only.
Sửa xong rồi, lại xóa.
Vẫn bị “Lỗi xóa file”!
Vẫn không xóa được! Bực mình quá đi. Tôi lấy gối của Lịch Xuyên đạp mạnh vào đầu mình.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí phải tiếp tục cố gắng.
Tôi ngồi trên giường của Lịch Xuyên, tiếp tục vắt óc ra xem còn cách nào không.
Nhưng ngay lúc đó, cửa vang lên tiếng “tách”, sau đó có mấy người đi vào, đồng thời có tiếng nói cười vui vẻ vọng vào.
Tôi nghe không hiểu chữ nào, vì họ nói tiếng Pháp.
!?#Ұ%… -*()
Lịch Xuyên đã về rồi!
Không thể nào! Làm sao nhanh dữ vậy!
Tôi nhanh tay đóng file lại, tắt máy tính, khép màn hình lại. Quả nhiên, mấy người họ đang đứng ở phòng khách, trò chuyện khá vui vẻ.
Tôi không hiểu tiếng Pháp. Chỉ nghe ra giọng của ba người, trong đó có Lịch Xuyên.
Sau đó, tôi thấy Lịch Xuyên đi vào phòng bếp, hình như là đi pha cà phê.
Tiếp theo, trời ơi, tôi nghe tiếng xe lăn của anh đi vào phòng ngủ.
Tôi vội vàng trốn vào toilet.
Chỗ bồn tắm có cửa, tôi nhảy vào bồn tắm, trốn sau cánh cửa. Ngay sau đó, đèn toilet sáng lên.
Anh Hai Lịch Xuyên ơi, em xin anh, trăm ngàn lần đừng đi toilet vào lúc này.
Có tiếng nước chảy từ bồn rửa tay, có lẽ là anh đang rửa mặt. Sau đó, chắc là thấy trời nóng, anh vào phòng ngủ mở cửa sổ ra, gió lạnh vù vù thổi vào, làm tôi suýt hắt xì. Sau đó anh quay lại phòng khách, tiếp tục trò chuyện với khách.
Lịch Xuyên rất thích đi tắm, ít nhất hai lần sáng và tối. Không thể trốn lâu trong phòng tắm được. Tôi vội vàng đi ra, quan sát chung quanh. Giống tất cả khách sạn khác, phòng ngủ ở đây rất rộng, vật dụng rất ít, không có chỗ để trốn. Tôi đành phải trốn vào tủ âm tường. Trong tủ toàn đồ vest và áo sơ mi, tôi rờ rẫm xung quanh, may mà chỉ có quần áo, không có đầu lâu xương người.
Tiếng cười nói vẫn vọng vào, vẫn đang là tiếng Pháp. Tôi ngồi trong tủ âm tường, ngột ngạt tới mức sắp bị khùng luôn. Mấy giờ rồi mà mấy người này còn ngồi đó nói chuyện nữa! Mau về đi, có được không!
Sau một hồi lâu, rốt cuộc có một người trong số đó rời đi.
Trong phòng nhất thời im ắng. Người còn lại và Lịch Xuyên đi vào phòng ngủ.
Chỉ nghe thấy Lịch Xuyên nói: “Nhờ anh vẽ giúp em mấy bản vẽ đó nha! Bản vẽ phác thảo thì em vẽ sắp xong rồi, anh chỉ cần dựa vào chú thích của em để phát triển thêm chi tiết là được.”
Người kia cười nói: “Được rồi, sai anh trai của em như nhân viên không bằng.”
Tôi đoán đúng rồi, là anh trai của Lịch Xuyên, Tế Xuyên.
“Anh làm mô hình hay René?”
“Đương nhiên là René rồi. Anh phải vẽ giúp em, làm gì có thời gian đâu.”
“Anh có hứa dẫn René đi núi Nhạn Đăng[8] chơi mà?”
[8] Một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Ôn Châu, được Liên hợp quốc công nhận là công viên địa chất thế giới vào năm 2005.
“Bản vẽ chính xong thì chỉ mất hai, ba ngày là hoàn thành mô hình, thời gian còn lại có thể đi chơi.”
“Vậy anh nói với René đi nha.”
“Có gì đâu, lần trước em cũng giúp René, René vẫn còn nợ em mà.”
“Được rồi.”
Một lát sau chắc là Tế Xuyên thấy mấy chai bia rỗng trên bàn, liền nói: “Em lại uống rượu?”
“Bia thôi.”
“Rượu bia gì cũng không được uống.”
“Được rồi, anh, anh nói xong chưa?”. Anh than thở.
“Khuya rồi, em đi ngủ đi.” Tế Xuyên thở dài “Anh đã nói với Tô Quần, mỗi ngày em chỉ được làm việc nhiều nhất là 5 tiếng, xem ra chắc chắn là em không nghe lời cậu ấy.”
“Cố gắng qua giai đoạn này là được. Còn chuyện ở Tổng công ty, phiền anh xử lý giúp em.”
“Anh cũng bận, chỉ có bố là rảnh thôi. Bố và ông bà nội đi Hồng Kông nghỉ mát, anh gọi điện là mọi người về liền.”
“Cái gì? Hả?”
“Cho nên bây giờ, không phải do anh gánh, mà là do bố gánh giúp em. Nếu em thương bố thì mau về bên đó đi.”
“Nếu phải nhờ bố thì em còn nhờ anh làm gì?” Lịch Xuyên nói “Anh nói xem, lần trước anh và René đi Roma, ai làm gánh công việc giùm anh?”
“Thì anh cũng bận quá sao làm hết được? Haiz, có chút chuyện mà em đã kể công rồi. Em từ Ôn Châu gọi điện kêu anh qua giúp, anh cũng chạy ngay qua đây không ý kiến gì mà? Không phải chỉ có mình anh, còn kéo thêm một người giúp em nữa. Thấy anh tốt bụng không?”
“Tốt bụng.” Giọng nói ỉu xìu.
“Đúng rồi, vết thương trên lưng khỏi chưa?”
“Gần hết rồi.”
“Vậy em mau ngủ đi, anh đi đây, mai nói chuyện tiếp.”
Tôi nghe tiếng Lịch Xuyên tiễn Tế Xuyên tới cửa, đóng cửa lại.
Tôi thở dài nhẹ nhõm. Tiện tay kéo một chiếc áo sơ mi từ trên giá xuống, ôm vào lòng, ngửi mùi của nó.
Đừng cười nhạo tôi, tôi chịu khổ sở suốt sáu năm trời, lén lút háo sắc một lần cũng không được sao?
Tôi ngồi trong tủ âm tường tưởng tượng, tiếp theo Lịch Xuyên sẽ đi tắm, tôi liền thừa dịp đó nhanh chân chạy mất.
Nhưng mà, tôi chờ hồi lâu mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Cũng không nghe thấy tiếng nước.
Từ khe cửa, tôi thấy Lịch Xuyên về phòng ngủ, sau đó đi tới cạnh giường, cởi chân giả, cởi quần áo, mặc quần áo ngủ, sau đó trèo lên giường. Tiếp theo, không biết tiếng nhạc từ chỗ nào đó vọng ra. Rất nhỏ nhưng rất sôi động:
I see your comb your hair and give me that grin.
It’s making me spin now, spinning within.
Before I melt like snow, I say “ Hello, How do you do!”
I love the way you undress now.
Baby begin.
Do you your caress, honey, my heart’s in a mess.
I love you blue-eyed voice, like Tiny Tim shines thru.
How do you do!
Well, here we are cracking jokes in the corner of our mouths and I file like I’m laughing in a dream.
If I was young I could wait outside your school course your face is like the cover of a magazine.
How do you do, do you do, the things that you do.
No one I know could ever keep up with you.
How do you do! Did it ever make sense to you to say “Bye Bye Bye?”
I see you in that chair with perfect skin.
Well, how have you been, baby, living in sin?
Hey, I gotta know, did you say “Hello, How do you do?”
Well, here we are spending time in the louder part of town and it feel like everything’s surreal.
When I get old I will wait outside your house course your hands have got the power meant to heal[9].
[9] Lời bài hát How do you do, một trong những bài hit nổi tiếng nhất của The Roxette vào năm 1992.
Lại là Roxette của anh. Lúc chúng tôi còn yêu nhau, anh rất hay nghe bài hát này. Tôi nghe đến mức thuộc làu. Nhìn Lịch Xuyên có vẻ buồn buồn. Thật ra tính tình anh khá vui vẻ. Anh thích những bài hit sôi động, còn thích phim truyền hình nhiều tập sến nữa. Tôi thì trái ngược hoàn toàn với anh, toàn nghe những hòa tấu violon và piano. Hồi ở chung với anh, tôi thường chê anh quá ồn.
Vấn đề tôi quan tâm lúc này không phải là Roxette, cũng không phải là anh ồn ào hay không, mà là chừng nào anh mới đi ngủ. Tôi sẽ canh lúc anh ngủ để đào tẩu. Tôi trốn trong tủ âm tường, ngáp ra nước mắt nước mũi. Đợi ở sân bay hơn 5 tiếng đồng hồ, tôi cũng mệt quá rồi. Anh Hai Lịch Xuyên ơi, em không thích nghe nhạc, xin anh mau mau đi ngủ đi mà!