Type: Mộc Du
Đêm đêm, tủ lạnh trong bếp cứ rầm rì ồn ào không chịu nổi. Hình như linh kiện nào đó bị hư, lốc máy cứ 10 phút lại khởi động 1 lần. Tôi đã báo cho chủ nhà nhiều lần, nhưng ông ta không chịu gọi thợ đến sửa. Nguyên nhân là, thứ nhất, khởi động thường xuyên không có nghĩa là tủ lạnh bị hư. Mà ngược lại, tủ lạnh vẫn lạnh như bình thường. Thứ hai, tiền sửa tủ lạnh rất mắc, không bằng mua cái mới cho xong, ông ta cũng chẳng giàu có gì cho cam, nên không muốn tồn tiền.
Tiếng ồn ào của tủ lạnh làm tôi mất ngủ, nên phải chuyển sang nghiên cứu hoa văn trên la phông nhà. Nửa đêm, tôi hay ra chỗ tủ lạnh tìm đồ ăn. Những tưởng rằng nhét đầy bụng xong thì sẽ buồn ngủ, nhưng tôi cứ nằm trằn trọc trên giường, mãi tới hừng đông.
Hai tuần liên tục, tôi không nhận được cuộc điện thoại nào của Lịch Xuyên. Mỗi lần gọi cho anh đều do y tá bắt máy, chỉ biết nói đúng 1 câu ”anh Vương đang điều trị, không tiện nghe điện thoại”. Tôi gửi tin nhắn cho René, René nói, bệnh tình của Lịch Xuyên không ổn định, lúc nặng lúc nhẹ, thường xuyên sốt, hay bị phản ứng phụ với thuốc, cho nên mãi không xuất viện được. Ưu điểm lớn nhất của René chính là rất thành thật, những chuyện mà René cho rằng không thể nói ra, thì René sẽ giấu giếm, chứ không gạt tôi.
Mất ngủ hai tuần liên tục, tôi bị đau nửa đầu. Bệnh này hồi tôi thức đêm viết luận văn hoặc dịch tài liệu cũng có, nhưng chỉ cần hết stress, bệnh cũng sẽ lập tức biến mất. Lần này lại khác, khi phát bệnh lên thì đau gần chết, giống như bị rút gân. Tan tầm hôm thứ ba, đầu tôi đau như búa bổ, liền mua một hũ aspirin, 9tiện đường ghé vào tiệm mát xa người mù trong khu tôi ở.
Người mát xa họ Từ, làm ở khu này hơn 7 năm. Người trong chung cư, đặc biệt là người lớn tuổi, ai cũng biết anh ta. Quê anh ta ở một thị xã nhỏ ở Hồ Nam, đến Bắc Kinh làm thuê, hai mắt mù, vóc người cao lớn, tính tình nhanh nhẹn. Nhờ tay nghề của mình, anh ta thuê một căn hộ tầng trệt trong chung cư, mở tiệm mát xa. Anh ta làm việc đúng mực, lúc mệt thì đóng cửa nghĩ vài ngày, ra ngoài uống trà đi chơi, không tham làm nhiều. Cho nên, cũng chẳng kiếm được mấy. Nhưng tay nghề của anh ta rất giỏi, phục vụ chu đáo, khách quen hay tới, một ngày làm việc mười mấy tiếng, lịch kín mít. Thật ra quanh khu này cũng có khá nhiều chỗ mát xa, cũng không phải anh ta đặc biệt gì, là vì giá rẻ, mới có nhiều khách tới. Nhưng năm rồi trong khu lan truyền tin đồn về anh ta. Nghe nói anh ta cưới một cô gái trong chung cư. Cô gái đó mặc dù từng ly hôn, nhưng cũng khá xinh, lại nhỏ tuổi hơn anh ta, còn là giảng viên đại học. Ai cũng nói số anh ta may mắn.
“Thả lỏng, thả lỏng vai đi. Tôi sẽ mát xa vai trước, sau đó đến cổ đầu… Cô cứ nhắm mắt lại đi.’’ Anh ta dùng tiếng Hoa giọng Hồ Nam thôi miên tôi.
“Dạo đây tôi hay mất ngủ, đầu nhức quá.’’
“Uống thuốc chưa?’’
“Thuốc ngủ, aspirin có được không?’’
”Được, nếu nghiêm trọng quá thì khám bác sĩ đi.” Anh ta tiếp: ”Lâu rồi cô không tới, cũng gần nửa năm rồi thì phải.’’ Thì ra anh ta nhận ra giọng tôi.
Tôi nhìn thấy trên hai khuỷu tay anh ta có hai vết chai màu đen, to bằng quả trứng gà. Mấy năm nay anh ta mát xa cho mấy chục ngàn người rồi cũng nên.
Ngón tay anh ta mềm mại, đôi lúc cũng dùng lực mạnh, từ tốn vuốt các mạch máu của tôi. Tôi đang định nhắm mắt lại, bỗng nhiên thấy trên cửa sổ có một cái chuồng chó, trong chuồng chó có một con chó nhỏ. Chihuahua.
Tôi không thích chó, nhưng tôi biết Emma thích chó, chị cũng nuôi một con Chihuahua, nói là giá rất mắc, hàng tháng cũng tốn một đống tiền để chăm sóc. Không phải Emma nuôi không nổi, nhưng lúc ăn trưa hay than thở, nói loại chó này thích chiều chuộng, rất khó hầu hạ.
Tôi liền hỏi anh ta: ”Ủa, anh nuôi Chihuahua hả?”
”Đúng vậy.’’ Anh ta rất đắc ý ”Dễ thương lắm phải không?’’
”Chắc là mắc lắm! ”
”Cũng hơi hơi, mấy nghìn tệ thôi.’’
Trời à, tôi tính thầm trong lòng, mấy nghìn tệ, anh ta phải mát xa cho bao nhiêu người mới đủ.
”Vợ anh mua à? ”
“Tôi mua. Cô ấy thích nên tôi mua. Mỗi ngày chúng tôi đi dạo đều dẫn nó theo. Con này nhỏ quá, lần trước xém chút lạc mất.”
Khuôn mặt anh ta tràn ngập hạnh phúc.
Tôi thở dài một hơi, hỏi: ”Anh Từ, hồi trước lúc yêu nhau, là anh theo đuổi vợ anh, hay là vợ anh theo đuổi anh? ”
”Cô ấy theo đuổi tôi, bám dính như keo. ” Anh ta cong môi, vẻ bông đùa.
”Vậy anh, có tán tỉnh cô ấy không? ”
”Không, hoàn toàn không. Tôi là dân tỉnh lẻ, lại bị mù, dựa vào bàn tay ình để kiếm tiền, đủ để nuôi sống bản thân là vui rồi. Vợ con cái gì, mơ cũng không dám.”
”Nói như vậy, anh từ chối cô ấy? ”
”Ừm… đại loại vậy. Sau đó chúng tôi ở bên nhau, cũng không phân biệt được là ai theo đuổi ai.”
”Anh hai, tôi cũng theo đuổi một người, mà anh ấy chết sống không đồng ý.”
”Có lẽ người ta không muốn… ”
”Không phải, anh ấy bị bệnh, không muốn liên lụy tôi.”
”Vậy cô phải cố gắng hơn nữa.”
”Tôi cố lắm rồi, cách gì cũng dùng rồi, nhưng người ta vẫn không thèm để ý tới tôi.”
Anh ta dừng tay lại, đứng trước mặt tôi, nhìn tôi bằng con ngươi trắng dã: ”Người ta không để ý tới cô, chẳng lẽ cô cũng không thèm để ý người ta nữa? Tôi cảm thấy, cô vẫn chưa cố gắng hết sức.”
Đối với Lịch Xuyên, như thế nào mới tính là hết sức?
Ra khỏi tiệm mát xa, tôi đi thẳng về nhà mình, mở ngăn kéo lấy hộ chiếu ra.
Mấy tháng trước, lúc còn ở Cửu Thông, Đường Ngọc Liên – người thích du lịch để kiếm ngoại tệ – có giúp tôi làm hộ chiếu. Đường Ngọc Liên nói, cô ấy có quen mấy công ty du lịch, hỏi tôi lúc rảnh có muốn dẫn tour không, vừa kiếm được ngoại tệ, vừa có thể đi du lịch Sing – Mã – Thái miễn phí. Tôi có kiếm được ngoại tệ vài lần, nhưng chưa từng đi du lịch Singapore, Malaysia hay Thái Lan. Hộ chiếu vẫn chưa sử dụng lần nào. Tôi gọi điện cho Đường Ngọc Liên, nhờ cô ấy xin giúp visa Thụy Sĩ.
Chiều hôm đó, theo chỉ dẫn của Đường Ngọc Liên, tôi điền mấy mẫu đơn, sau đó mua vé máy bay đi Zurich, chưa tới một tuần đã có visa.
”Em đi Thụy Sĩ làm gì? Châu Âu có nhiều chỗ vui hơn mà, để chị giới thiệu tour cho em, 30 nghìn tệ đi 7 nước, sao?” Đường Ngọc Liên khuyên tôi qua điện thoại.
“Em đi thăm bạn.”
”Chỉ ở 2 ngày 1 đêm thôi à? Sao ít vậy? Vé máy bay đi về tốn hơn 7 nghìn tệ rồi!”
”Công việc lu bu quá, không ở chơi lâu được, lúc về còn phải nộp mấy bản dịch nữa.”
”Đi đi, nhớ đi ngân hàng đổi đồng franc Thụy Sỹ, đừng đổi euro. Một số cửa hàng bên đó không nhận euro. Muốn chị đặt khách sạn giúp luôn không?”
”Chị cho em vài địa chỉ đi, phải rẻ và gần sân bay nha. Nếu em không tìm được chỗ ở thì mới ở khách sạn ”
Đối với nhiều người mà nói, xuất ngoại là chuyện quan trọng, nhưng đi nước ngoài 2 ngày, với tôi cùng lắm chỉ giống đi Cửu Trại Câu [*] chơi mà thôi. Tôi bỏ vài bộ quần áo vào va li, lên máy bay bay từ Bắc Kinh đi Zurich. 5 giờ rưỡi thứ tư xuất phát, 6 giờ sáng giờ Zurich tới. Trước khi đi, tôi gửi tin nhắn cho René trên MSN, báo giờ cất cánh và mã số chuyến bay, nhờ René tới đón tôi nếu rảnh. Tuy rằng, thời gian này cả Tề Xuyên và René đều trốn tránh tôi, nhưng mỗi lần tôi gửi tin nhắn, René đều trả lời, dù câu trả lời vô cùng ngắn ngọn. Nếu René không nhận được tin nhắn cũng không sao, bất quá cũng chỉ là đi phượt một mình mà thôi.
[*]Khu du lịch nổi tiếng của Trung Quốc.
Thật ra, tôi không ôm hy vọng sẽ được gặp Lịch Xuyên, chỉ cần xem thành phố nơi anh sống như thế nào, là tôi mãn nguyện rồi.
Lúc bình minh, máy bay lướt qua mịt mù sương sớm và bạt ngàn rừng thông lá kim và đồi núi, hạ cánh xuống sân bay Zurich đúng giờ theo lịch trình. Tôi không mang nhiều hành lý, chỉ kéo một chiếc va li nhỏ, bước nhanh theo đoàn người lên xe bus đi từ cổng số 2 sang cổng số 1 để làm thủ tục nhập cảnh.
Sân bay không có nhiều khách lắm, hơi vắng. Ghế ngồi hình vuông, sàn cẩm thạch lạnh lẽo, tượng điêu khắc phong cách hiện đại màu đen khiến người ta cảm thấy xa cách. Những chiếc giá để đồ bằng thép cao, khung cảnh với màu xám là màu chủ đạo khiến người ta cảm thấy như lạc vào vũ trụ. May là lúc ngồi thang máy còn có thề nhìn thấy vách tường màu đỏ, đèn lửa ấm áp đốt trong quán bar, còn có vài bức tường kính màu lục, làm cho tôi có cảm giác giống phương Đông.
Tôi qua cổng hải quan dễ dàng. Cổng ra khá đông người. Nhiều người đang giơ cao bảng đón khách.
Không thấy René.
Đứng ở cổng ra hơn 3 tiếng, vẫn không thấy bóng dáng René đâu cả. Tôi bắt đầu trách mình lỗ mãng. Cứ tưởng gửi tin nhắn cho René, thì nhất định René sẽ nhận được. Có thể René đang bận nhiều việc, cũng có thể không mở MSN. Huống chi René còn là cú đêm, ngày nào cũng ngủ đến trưa mới tỉnh.
Chớp mắt tới buổi trưa, bụng tôi cồn cào, liền vào quán cà phê nhỏ cách đó không xa mua bánh sandwich. Không dám ăn trong tiệm, sợ René tới đón tôi lại tìm không thấy, nên đành đứng ăn ở cổng ra.
Tôi đợi đến chiều, đứng ngồi không yên, mới chạy tới buồng điện thoại gọi cho Lịch Xuyên.
Điện thoại vang hai tiếng liền có người bắt máy.
”Chúc một ngày tốt lành.” Giọng nam trầm ấm.
Không bình thường nha, không phải là y tá, không ngờ lại là Lịch Xuyên trực tiếp nghe điên thoại.
”Lịch Xuyên! ”
”Tiểu Thu? ” Âm cuối cao, có vẻ rất ngạc nhiên.
”Ừ, là em. Em có việc muốn tìm René, anh có số điện thoại của anh ấy không?”
”Có,” Anh nói ”René và Tế Xuyên đi Ý, em tìm cậu ấy có việc gì gấp không?”
Tôi đứng hình: ”René … đi Ý? Em… không có gì gấp,… Là chuyện phiên dịch thôi.”
”Cậu ấy mới đi hôm qua.” Anh dừng một chút, nói: ”Nếu là chuyện phiên dịch, em tìm anh cũng được mà.”
”Không liên quan gì tới anh, tạm biệt, nói chuyện sau.” Tôi chuẩn bị gác điện thoại.
”Đợi chút! ” Đầu bên kia hét to.
“Chuyện gì?”
”Tiểu Thu, em đang ở đâu? ” Anh trầm giọng.
”Còn ở đâu nữa? Bắc Kinh, văn phòng CGP.”
”Vậy tại sao trên điện thoại anh lại hiển thị là sân bay Zurich? ”
Xong rồi, lòi đuôi rồi! Huhu! Tôi thề thốt phủ nhận: ”Không thể nào, rõ ràng em đang ở Bắc Kinh. Điện thoại của anh bị gì rồi, em cúp máy đây.”
”Tạ Tiểu Thu, không được cúp máy!” Lịch Xuyên ở đầu dây bên kia mất kia nhẫn ngắt lời tôi, lớn tiếng: ”Có phải em đang ở sân bay Zurich không?”
”… Ừ. Em đi ngắm cảnh, mai về”. Giọng tôi tự động hạ xuống vài nấc: ”Em, em không phải tới tìm anh.”
”Em có bút ở đó không?” Anh nói, giọng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
”Có…”
”Nhớ kỹ: XXXXXXXXX, đây là số điện của anh.” Tiếp theo, anh lại đọc một chuỗi tiếng Đức, đọc từng chữ cái một cho tôi ghi lại ”Đây là địa chỉ nhà anh. Chìa khóa đặt dưới đệm lót chậu hoa ở bên phải cửa chính. Lỡ may anh không tìm được em, em gọi di động tìm anh, hoặc trực tiếp đến nhà anh, nhớ chưa?”
”Lịch Xuyên… anh đừng tới tìm em. Em…”
”Anh hỏi em, những lời anh vừa nói, em có nhớ kỹ không?”
”Nhớ kỹ.”
”Đi tới nhà anh bằng cách nào, em biết không?”
“Đi… đi xe buýt?”
”Ngốc!”
“Đi… xe điện ngầm?”
”Ngốc!”
”Đi… đi taxi?”
”Vậy mới được, em có tiền Thụy Sĩ không?”
”Có.”
”Đưa địa chỉ cho lái xe, nói với ông ta ”Fahren Sie mich bitte zu dieser Adresse!” [*] ông ta sẽ chở em tới trước cửa nhà anh.
[*]Nhờ ông chở tôi đến địa chỉ này.
”Anh nói nhanh quá, em không nhớ kịp. Nói lại lần nữa đi.”
”Thôi đi, đừng đi taxi, chẳng may gặp bọn lừa đảo. 30 phút sau nếu em vẫn chưa thấy anh đến, thì cứ cách 5 phút gọi cho anh một lần, biết không?”
”Biết rồi.”
”Bây giờ, em đang đứng ở cổng ra, đúng không?”
”Ừ.”
”Đừng đi đâu hết, anh tới đón em, chắc mất khoảng 30 phút.” Lịch Xuyên uy hiếp tôi ”Nếu anh không tìm được em, cũng không thấy em gọi anh, anh sẽ báo cảnh sát, biết không? Nếu em mất tích, hoặc xảy ra chuyện không may, anh sẽ đi nhảy lầu ngay lập tức, biết không hả?”
”Hiểu, hiểu rồi.”
Gác máy rồi. Tôi thở dài nhẹ nhõm, đến quán cà phê lúc nãy mua một ly kem, lúc này mới nhớ ra tôi đã đứng đợi ở cổng ra 6 tiếng đồng hồ liên tục, hai chân đã mỏi nhừ.
30 phút sau, Lịch Xuyên liền xuất hiện ở sân bay. Anh ngồi trên chiếc xe lăn nhỏ gọn, đang đi qua cửa kính tự động.
Trong sảnh chính của sân bay, có khá nhiều đàn ông mặc vest, hoặc đi hoặc ngồi. Nhưng tôi có thể nhận ra Lịch Xuyên ngay từ giây đầu tiên anh xuất hiện, trong đầu tôi chợt lóe lên bài thơ tuyệt tác của Ezra Pound[*]:
Thoắt hiện những gương mặt…
Giữa đám đông
Những cánh hoa…
Trên cành nâu ướt sầu. [**]
[*]Ezra Weston Loomis Pound (1885 – 1972), một nhà thơ, dịch giả, nhà phê bình văn học theo chủ nghĩa hình tượng nổi tiếng người Mỹ.
[**]Bài thơ Tại một ga tàu điện ngầm (In a Station of the Metro) – một bài tiêu biều của chủ nghĩa hỉnh tượng, mang hơi hướm thơ Haiku. Người dịch dịch từ nguyên tác tiếng Anh và bảo lưu quyền tác giả đối với bản dịch thơ này.
Với tôi mà nói, Lịch Xuyên là tia sáng duy nhất giữa dòng người ướt sầu. Tôi nhìn anh không chớp mắt, tim cuồn cuộn sóng triều dâng, yêu hận tràn về. Đã bao nhiêu ngày chúng tôi không gặp nhau? Tám mươi ngày rồi! Mỗi lần ly biệt đều đằng đẵng, vừa đủ để phai nhạt gương mặt anh, vừa đủ để tất cả hận ý đều biến mất, tất cả vết thương đều lành lại, trong chớp mắt lại biến thành tình yêu.
Lịch Xuyên vẫn luôn là tâm điểm, đi tới đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn. Anh mặc một bộ âu phục thoải mái, tóc vuốt dựng, làm nổi bật đường nét khuôn mặt anh, càng thêm vẻ xương gầy mê người.
”Hi! Lịch Xuyên!” Tôi kéo va li, chạy băng băng về phía anh.
Đến trước mặt anh, bỗng nhiên tôi dừng lại, đứng cách anh khoảng một cánh tay.
Bốn tuần liền không chịu để ý đến tôi, không biết Lịch Xuyên hết giận hay chưa. Tôi tự ý đến đây, chắc lại làm anh phiền lòng nữa rồi. Gặp mặt trong tình huống này, nên dùng nghi thức xã giao nào cho phải phép? Ôm? Hay là bắt tay?
Trong lúc tôi đang do dự, Lịch Xuyên đã dang rộng hai tay: ”Lại đây, cô bé liều lĩnh. Chào mừng em đến Zurich.”
Tôi nhào vào lòng anh. Lịch Xuyên ôm chặt tôi, cằm anh lún phún râu cọ cọ vào mặt tôi. Tôi vuốt ve khuôn mặt xương gầy của anh, cười ngây ngô: ”Râu lên lún phún rồi nè.”
”Sợ không đón được em, không kịp cạo.” Anh lại ôm tôi, ôm rất chặt, tôi hơi khó thở, cũng không biết anh ôm chặt tôi vì anh đứng không vững, hay đơn giản chỉ là vì anh muốn ôm tôi mà thôi. Tóm lại, gần như một phần ba sức nặng của anh đặt lên người tôi, tôi ôm eo anh, đứng im để đỡ anh.
Lịch Xuyên nhẹ quá, gầy quá. Nhưng nhìn anh rất có sức sống, chỉ có điều không được nhanh nhẹn như lúc còn khỏe, cổ tay vẫn đeo vòng nhựa của bệnh viện.
Tôi quan sát anh, lòng đau nhói.
”Em bay chuyến 6 giờ sáng hả?” Anh ngồi xuống xe lăn, hỏi tôi.
”Ừ.”
”Như vậy, em đã đứng ở đây đợi 7 tiếng rồi?”
”Không lâu tới mức đó…”
”Có đói bụng không?”
”Có ăn một cái bánh sandwich.”
”Tạm được, không khờ quá mức.”
Anh dẫn tôi ra khỏi ga đến, xe anh đậu ở ven đường. Bác tài ngoại quốc nói một câu tiếng Đức với tôi, Lịch Xuyên giới thiệu: ”Đây là tài xế của ông nội anh, Fehn. Ông ấy chào em.” Tôi dùng tiếng Anh chào hỏi bác tài, đương nhiên ông ấy hiểu tiếng Anh, nhìn tôi cười ngượng ngùng.
Lịch Xuyên mở cửa xe, dùng tay che đầu tôi, để tôi ngồi vào xe. Sau đó anh mới chui vào. Tôi cầm dây an toàn lên, Lịch Xuyên giơ tay ra nắm lấy, nói: ”Để anh.” Một tay anh nắm tay vịn trên trần xe, một tay gài dây an toàn cho tôi. Tôi đứng hình nhìn anh quay tới quay lui. Đã bệnh nặng rồi, mà vẫn ga lăng phong độ.
Xe rất rộng, tuy chân Lịch Xuyên dài nhưng vẫn co duỗi thoải mái.
Tôi hơi ngượng, không dám lên tiếng. Trong lòng hối hận lẽ ra không nên gọi cho Lịch Xuyên, kéo anh từ bệnh viện tới đây. Lỡ người nhà anh biết, không biết sẽ oán trách tôi thế nào.
Thấy tôi không nói gì, Lịch Xuyên hỏi: ”Đứng đợi ở sân bay lâu quá, em có mệt không?”
”Không mệt.”
”Sao không gọi cho anh sớm hơn?”
”Em… Không muốn quấy rầy anh, chỉ đợi René thôi.” Sợ anh không tin, tôi lấy tấm vé xe sặc sỡ ra ”Anh nhìn đi, em còn mua vé xe ngắm cảnh nữa nè.”
Anh cầm vé xe, nghiên cứu hồi lâu: ”Anh ở Thụy Sĩ bao lâu nay, cũng không biết vé xe ngắm cảnh có hình dạng ra sao.”
”Đừng vứt đi, ngày mai em còn dùng mà.” Tôi lấy vé lại, nhét vào túi, móc một tấm thẻ đưa cho anh ”Bạn em giới thiệu vài khách sạn cho em, đều ở gần sân bay. Anh xem thử xem, khách sạn nào tốt?”
Anh nhìn tấm thẻ, hỏi: ” ”Tốt” là như thế nào?”
”Bao bữa sáng, có phòng tắm. Tốt nhất là một đêm không quá 200 franc Thụy Sĩ. Đúng rồi, điện áp ở đây là bao nhiêu?”
”220V.”
”Cảm ơn trời đất. Em có thể mở máy tính an toàn rồi.”
Anh mỉm cười: ”Chuẩn bị chu đáo nhỉ. Nếu anh không giữ em lại, em cũng chơi một ngày ở Zurich, đúng không?”
”Chị Emma còn một mình phượt Honduras mà.”
Anh bỗng nhiên lấy khăn tay che miệng, ho khan.
”Muốn uống nước không?” Tôi lấy một chai nước khoáng được phát trên máy bay từ trong túi xách ra, nhét vào tay anh.
”Không cần, cảm ơn.”
Một lát sau anh nói: ”Cũng đã đến đây rồi, thì ở lâu một chút đi.”
Cho dù có ngốc cỡ nào cũng nghe ra, câu mời này không nhiệt tình cho lắm, giọng nói bình thường, không lạnh không nóng.
”Mua vé về rồi, chiều mai về Bắc Kinh.”
”Có thể đổi vé.”
”Ngày mai bắt buộc phải về, công ty em còn có việc quan trọng.”
”Không thay đổi được à?”
”Ừ.”
Không biết là thở dài nhẹ nhõm hay là thở dài chán nản, anh đổi đề tài: ”Vậy hai hôm nay em đừng ăn chay, được không? Thức ăn ngon ở đây đều là đồ ăn mặn. Đồ chay thì ăn không ngon, không được như mấy quán chay ở Bắc Kinh.”
”Sao anh biết em thích thức ăn ngon? Không lẽ em không thể thích thứ khác?”
Không thể không thừa nhận, thời gian vui vẻ nhất khi ở bên Lịch Xuyên chính là cùng nhau nấu cơm, hoặc đi ăn nhà hàng, miệng tôi thì kén chọn, miệng anh lại khó tính, nghe hai chúng tôi gọi món, đầu bếp nào cũng nhức đầu muốn chết.
”Em thích nhất là hai chuyện, chuyện này dễ hiểu nhất, anh sẽ cố hết sức để chiều em.”
Tôi quay đầu nhìn anh, chưa hiểu: ”Em thích nhất là hai chuyện sao em không biết?”
Anh nhìn về phía trước, nửa cười nửa không: ”Em biết rõ, chỉ có điều không ý thức được thôi.”
Tôi nhìn anh mờ mịt, suy tư, cúi đầu xuống, thấy tay của tôi không biết đã đặt lên đùi anh từ lúc nào. Mồ hôi… mướt mồ hôi… mồ hôi ra như tắm… đúng là háo sắc quen thói. Tôi liền rút tay về.
”Bây giờ ý thức được rồi?”
”Em cứ tưởng là tay vịn” Mặt không đổi sắc bình tĩnh nói.
Chớp mắt đã vào nội thành Zurich. Lịch Xuyên nói một câu với tài xế, xe liền dừng lại. Anh dẫn tôi đi dạo trên đường. Đối diện con phố có một cửa hàng bán hot dog khá lớn, bán đủ loại xúc xích nướng. Khói bay ra tứ phía, làm người ta thèm chảy nước miếng.
Lịch Xuyên vừa xếp hàng vừa nói: ”Cửa hàng này tên là Sternen Grill, lúc anh còn là học sinh trung học rất thích đến đây. Bố anh nói món này không tốt cho sức khỏe, nên anh phải ăn lén, một ngày ăn hai cây, buổi tối không chịu ăn cơm.”
Khách hàng rất đông, quầy hàng rất dài, mấy đầu bếp mặc đồ trắng bận tối tăm mặt mũi. Chỉ xếp hàng chừng 2 phút là tới lượt. Lịch Xuyên mua cho tôi một cây xúc xích nướng cháy sém và một cái bánh mì nhỏ. Đầu bếp lấy giấy gói lại đưa cho tôi.
”Ăn mù tạt không?” Lịch Xuyên chỉ vào mấy chiếc chén đựng mù tạt vàng bên cạnh.
“Ăn.”
Anh còn mua cho tôi một ly bia tươi nhỏ, dẫn tôi đi dọc theo con phố về chỗ đậu xe.
Xúc xích vừa thơm vừa cay, ngon tuyệt vời. Huống chi tôi đang đói bụng, vừa đến chỗ xe đậu, chưa kịp ngồi yên, liền ăn hết sạch, chưa đã thèm, còn liếm đầu ngón tay.
Thấy lời giới thiệu được chứng minh, Lịch Xuyên cười đắc ý: ”No chưa? Ăn nữa không? Chắc em đói lắm rổi.”
”No rồi.” Tôi sung sướng vỗ vỗ bụng, bắt đầu uống bia. Vừa vui vẻ vừa ngờ nghệch nhìn xe chạy dọc theo một con đường đầy bóng cây về phía nam. Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng bán lẻ, trung tâm mua sắm và quán cà phê. Cuối đường là một hồ nước lớn. Bên hồ có bến tàu, có thuyền, hai bên bờ hồ là tầng tầng lớp lớp nhà màu trắng san sát nhau, đồi cỏ xanh non bên hồ cũng lố nha lố nhố đủ loại nhà. Xa xa là bạt ngàn rừng rậm và thấp thoáng núi tuyết.
”Lịch Xuyên, mình đi đâu vậy?”
”Về nhà.”
Về nhà. Tim tôi đập thình thịch. Nhà nào? Nhà Lịch Xuyên à?”
Đương nhiên Lịch Xuyên có nhà riêng ở Zurich. Chỉ có điều, quen Lịch Xuyên nhiều năm, rất ít khi anh ấy kể về chính mình, cũng rất ít khi nhắc tới Zurich. Ai không biết còn tưởng rằng hồi nhỏ anh bị ngược đãi nên bị tổn thương tâm lý. Thật ra, là do Lịch Xuyên ít nói, mỗi lần nói chyện với anh trai qua điện thoại, lâu nhất cũng chỉ một phút. Hơn nữa, ba mẹ tôi đều đã mất, nên anh luôn tránh chủ đề này, để không làm tôi buồn.
”Anh xuất viện rồi à?”
”Chưa. Anh trốn ra. Em đã sang đây, cơ hội hiếm có, đâu thể để em vào bệnh viện với anh được.”
”Em tình nguyện ở trong bệnh viện với anh,” Tôi lo lắng nhìn anh ”Bệnh anh chưa hết, không cần gắng sức đi với em đâu, sẽ mệt lắm.”
”Không mệt,” Anh nói ”Có tài xế mà.”
Xe chạy lên đồi cạnh hồ, dừng lại trước một khoảng sân yên tĩnh rợp bóng cây. Phía trước là một bãi cỏ rộng, hoa xuân hai bên nở rộ trong bóng râm. Xe băng ngang bãi cỏ, hướng về biệt thự hai tầng màu trắng, tầng dưới dài gấp 4 lần tầng trên, từ xa nhịn lại, giống như chữ L viết hoa.
Quả nhiên là nhà của Lịch Xuyên, hai bên cửa chính đều có đường dành riêng cho người tàn tật. Lịch Xuyên nói với Fehn mấy câu, ông liền lái xe đi, tôi kéo va li, đi theo Lịch Xuyên vào nhà.
Nội thất trông nhà rất hiện đại, thoáng mát gọn gàng, màu sắc đơn giản, không có tầng tầng lớp lớp khung và tủ, chỉ có vài đồ gia dụng cần thiết. Trên đường ngẫu nhiên xuất hiện các kệ nhỏ, trưng bày các tác phẩm nghệ thuật sưu tầm, đa số là của phương Đông, như tượng Phật, bình gốm Thanh Hoa, ly rượu bằng đồng xanh, tượng đều khắc bằng gỗ… Dù là góc nào, cũng sạch sẽ tinh tươm.
”Sạch quá vậy?” Tôi liền nhớ đến những vệt đen trên gạch men trắng trong bếp nhà tôi. Lúc chủ nhà giao nhà đã có, chùi thế nào cũng không sạch. Lịch Xuyên sợ dơ, nhưng cũng không phải người lao dọn hằng ngày. Dạo gần đây anh lại nằm viện, căn nhà này cũng phải bỏ không mấy tháng rồi.
”Ngày nào cũng có người tới đây quét dọn.” Anh nói ”Chỉ cần kí hợp đồng với mấy công ty vệ sinh là được.”
Tôi gật đầu, nói: ”Căn nhà này không phải do anh thiết kế đúng không?” Tính Lịch Xuyên rất khiêm tốn, chắc chắn không đời nào dựa vào chữ viết tắt tên mình để thiết kế.
”Nội thất chủ yếu là anh trai anh thiết kế. Toilet và bếp là anh họ anh thiết kế. Tầng hai là bà ngoại thiết kế. Vườn hoa là bà nội thiết kế, bể bơi là ông nội thiết kế. Hình chữ L này là kiệt tác của bố anh; ông nói như vậy người ta tìm anh dễ hơn.”
Mặc dù không phải là tác phẩm của Lịch Xuyên, nhưng phong cách thiết kế vẫn dựa theo sở thích của anh, pha trộn giữa tính lãng mạn kiểu Pháp, sự kỹ tính kiểu Đức và tính sáng tạo kiểu Ý. Lịch Xuyên thích không gian rộng và cao, thích kính, thích sàn gỗ, thích sô pha có màu sắc rực rỡ và đồ gia dụng đơn sắc trắng và đen. Diện tích tầng dưới rất lớn, có mấy phòng, tôi cảm thấy dồn tất cả nhân viên của CGP vào vẫn còn dư chỗ. Anh dẫn tôi đi thăm từng phòng từng phòng một, sau đó ngồi xuống sô pha, lấy điều khiển mở rèm cửa sổ sát chân tường.
”Vậy anh thiết kế phần nào?” Tôi hỏi.
”Ai cũng giành thiết kế hết, không tới lượt anh.” Anh nhún vai ”Nếu em muốn nhìn tác phẩm của anh, thì phải đến nhà anh trai anh. Anh thấy còn đẹp hơn nhà anh. Anh còn thiết kế hầm rượu cho hai người nữa. Hai người ở cách đây không xa, đi bộ là tới ngay. Muốn đi không? Anh có chìa khóa.”
Tôi mỉm cười lắc đầu, cũng hơi ganh tị. Nếu tôi có chị gái hoặc em gái, có lẽ cũng sẽ thân thiết như thế. Kể từ khi bố tôi qua đời, Tiểu Đông đột nhiên trưởng thành hẳn, trở thành một người đàn ông chân chính. Nó vẫn rất quan tâm tôi, chỉ có điều càng ngày càng ít nói chuyện, thời gian gặp nhau cũng ít ỏi, mỗi lần gọi điện hỏi thăm đều bị chuyện này chuyện kia ngắt ngang. Nó cũng trưởng thành rồi, ai cũng có cuộc sống riêng, tình thân tình thương gì cũng có mức độ.
”Vậy em muốn uống gì không?”
”Có cà phê không?” Tôi thấy hơi mệt.
”Uống Cappuccino không?”
”Anh biết pha?”
”Có máy. Em muốn xem không?”
Anh dẫn tôi xuống bếp. Lấy ra một ly cà phê rất đẹp, bỏ lên nắp máy pha cà phê để làm nóng trước. Trong tủ lạnh có hạt cà phê, anh lấy một gói ra, xay đủ một ly nhỏ, pha đủ một ly Expresso trước. Tôi sợ đắng. Anh dùng hơi nước đun nóng sữa, pha Cappuccino cho tôi. Anh đổ vào một lớp kem sữa thật dày, lại lấy một chiếc đũa vạch nhẹ một đường, bọt tách ra, thành hình một chiếc lá. Lại dùng đũa chấm lên cà phê vài cái, lá cây lại biến thành một con thỏ.
”Anh cũng biết làm hả?” Tôi trừng to mắt, giật mình nhìn anh.
”Ông nội dạy anh. Đây là sở trường của ông, ông biết vẽ rất nhiều hình. Hồi xưa toàn viết thư tình trên bọt kem.”
“Anh dạy em, được không?”
”Học vài hình đơn giản trước. Mấu chốt là đổ sữa.”
Anh lại pha hai ly Cappuccino, cầm tay tôi, đổ hỗn hợp sữa đậm đặc vào ly cà phê, đổ đầy ly, liền dừng lại. Lại đưa chiếc đũa cho tôi, cánh tay vòng lên từ sau lưng tôi, nắm lấy tay phải của tôi, dạy tôi từng nét vẽ.
”Vầy nè… Vạch bên trái một cái, bên phải một cái. Lại vạch nhẹ xuống một cái, xong rồi.”
Mùi cà phê thoang thoảng sau lưng, vô tình hay cố ý, mặt anh lướt qua trán tôi, sự thân mật thoáng qua trong giây lát. Tôi liền quay đầu, ngẩng mặt lên, hướng đến đôi môi anh. Nhưng là, khi tôi đến gần, anh lại lui về sau một bước, tránh được. Nhiều năm qua đi, nhưng Lịch Xuyên vẫn đầy mê hoặc với tôi, anh luôn luôn có gì đó làm tôi ngạc nhiên, cứ như tôi vĩnh viễn không biết anh còn có thể làm những gì.
Tôi vẽ tổng cộng ba hình búp bê, tự mình uống một ly. Lịch Xuyên uống một ly, còn lại anh tính đổ hết, lại bị tôi ép bỏ vào ngăn đá tủ lạnh. Tôi cầm ly cà phê, ngồi trên ghế chân cao trong bếp, nhìn Lịch Xuyên cẩn thận lau dọn quầy bếp sạch sẽ tinh tươm. Lúc vào nhà anh đã tháo chân giả ra, lại lười chống nạng, nên nhảy lò cò một chân, tôi nhìn mà hoa mắt, nói với anh: ”Anh nghỉ một lát đi, được không?”
Anh nhặt nạng lên, hỏi tôi: ”Đằng sau có vườn hoa, muốn đi xem không?”
Tôi chỉ trên trần nhà: ”Trên lầu có gì?”
Phòng làm việc, phòng vẽ, và phòng ngủ của Lịch Xuyên đều ở trên lầu. Cầu thang vừa rộng vừa dài, có phủ thảm chống trượt, ở giữa có tay vịn thiết kế riếng cho anh. Tôi thắc mắc tại sao Lịch Xuyên lại xây nhà có cầu thang, vì anh không tiện lên xuống lầu. Nhưng khi lên tầng hai tôi liền hiểu. Tầng hai nhìn ra hồ bơi, trên mặt hồ thấp thoáng những cánh buồm trắng, những đàn vịt trời. Xa xa mây khói lượn lờ, núi xanh thấp thoáng. Từ sô pha nhìn ra, mặt hồ gợn sóng lấp lánh, chân trời bất tận, nắng rọi tầng mây, tất cả đều thu vào tầm mắt.
”Lakeview đẹp quá, phía sau là núi, giá đất chắc mắc lắm đúng không?”
”Đắt lắm luôn, nhưng anh không tốn tiền,” Anh chớp chớp mắt ”Ông nội anh tặng, quà sinh nhật.”
Tôi le lưỡi: ”Vậy anh… cũng nhận à?”
”Cũng hơi ngại,” Anh nói ”Nhưng thôi kệ. Hi hi.”
”Phòng nào là phòng ngủ của anh?”
”Phòng ngủ miễn tham quan.” Anh vội vàng đi tới một căn phòng, đóng cửa lại.
”Tại sao không tham quan được? Hay là có cô nào đang ngủ trong đó?” Tôi nhào tới, mở hé cửa, ló đầu vào.
Phòng ngủ của Lịch Xyên gồm hai màu trắng đen rõ ràng. Khung giường màu đen, tủ quần áo màu trắng. Chăn màu tím, ga giường màu trắng, thêm 7, 8 cái gối màu xám nhạt.
Trên bức tường đối diện giường treo một tấm ảnh cao 1,2m, khung ảnh màu tím. Khung cảnh là đèn đường xa xa, phía sau là Kim Mã Phường ở Côn Minh. Trong ảnh Lịch Xuyên quay mặt nhìn tôi, giúp tôi vén một lọn tóc ra sau. Tình yêu đong đầy nơi đáy mắt. Đây là tấm ảnh chung duy nhất của tôi và Lịch Xuyên. Lúc anh đi còn không dám để lại cho tôi, ngay cả phim gốc cũng đem theo. Vì chuyện này mà tôi oán hận rất lâu.
Suốt năm năm tôi nhớ Lịch Xuyên trong đau đớn, hình bóng anh cứ như hạt cát trôi theo kẽ tay. Khuôn mặt anh càng ngày càng mơ hồ trong trí nhớ của tôi. Vì tôi không có tấm ảnh nào của anh cả. Tôi chỉ tìm được trên google một tấm ảnh chân dung nhỏ bằng con tem, độ phân giải thấp, nhưng tôi vẫn lưu vào máy tính. Trong năm năm đó, tấm chân dung nhỏ xíu mờ mờ kia là manh mối duy nhất để tôi mường tượng lại khuôn mặt anh.
Tôi im lặng nhìn tấm ảnh chụp chung, toàn bộ chuyện cũ chợt hiện lên trong đầu.
Sự giày vò nhiều năm, chớp mắt đều biến thành ngọt ngào.
Trên tủ đầu giường có một cây đèn bàn màu trắng. Bên cạnh đặt 3 khung ảnh to bằng bàn tay. Màu sắc rực rỡ, khung cảnh đầy sức sống, là ảnh Lịch Xuyên chụp cho tôi sáu năm trước, tôi 17 tuổi, mặc váy đủ kiểu dáng. Lúc đó tôi rất nhỏ, khuôn mặt non nớt, nhìn khá giống học sinh trung học. Tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian, mặt mày rạng rỡ, tươi cười xán lạn, không hề nhăn nhó trước ống kính.
Ngay sau đó, tim tôi liền thắt chặt lại.
Bên phải giường có một chếc giá inox treo bình truyền dịch, trên giá là ống truyền. Bên cạnh còn đặt hai bình oxy. Tủ nhỏ cạnh giường có mấy lọ thuốc, một máy đo huyết áp. Trên đầu giường còn treo một vòng tam giác giúp bệnh nhân tự ngồi dậy.
Xem ra, đây không chỉ là phòng ngủ của Lịch Xuyên, mà còn là phòng bệnh của anh. Những năm Lịch Xuyên nằm trường kỳ trên giường bệnh, có lẽ là trôi qua trong căn phòng này.
Tôi đóng cửa lại, quay lại phòng khách trên tầng hai. Không biết từ khi nào Lịch Xuyên đã ngồi trên sô pha, xuyên qua màn kính cửa sổ, nhìn hồ nước phía xa trong trầm tư.
”Lịch Xuyên.”
Tôi gọi tên anh, ngồi xuống cạnh anh. Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, tâm sự nặng nề, muốn nói lại thôi.
”Em biết anh bị bệnh, mà còn là bệnh nghiêm trọng nữa.” Tôi dịu dàng thủ thỉ vào tai anh, ”Anh không muốn cho em biết, vì anh không muốn em lo lắng.”
Anh không nói gì, yên lặng vuốt ve mặt tôi.
Tôi tìm môi anh, chăm chú hôn lên. Anh không đáp trả, quật cường lắc cằm, muốn tránh ra.
”Nhưng mà, anh có biết, anh đối xử tàn nhẫn với chính mình, thật ra cũng là đối xử tàn nhẫn với em không? Chẳng lẽ anh không nói cho em biết thì em sẽ không lo lắng? Thà rằng em biết sự thật, chứ không muốn đêm đêm mất ngủ, ngày ngày ác mộng. Lịch Xuyên, xin anh nói cho em biết! Nói cho em biết rốt cuộc thì anh bị bệnh gì?” Tôi ôm anh, lắc lắc người anh, nức nở đến lạc giọng.
”Tiểu Thu, anh thà không để em biết. Hơn nữa, có biết cũng không làm được gì.” Anh bình tĩnh nói, giọng lạnh lùng, ”Sau khi về, đừng quay lại Zurich nữa.”
”Không!”
”Anh xin em.”
Tôi buông anh ra, cười lạnh nói: ”Vậy anh tính vĩnh viễn trốn ở đây, không về Bắc Kinh nữa chứ gì?”
”…”
”Có phải là, chuyến đi này của em, xem như vĩnh biệt không?”
”…”
”Nếu em nói anh biết, em sống rất khổ sở, anh sẽ động lòng trắc ẩn chứ?”
Dường như suy nghĩ thật lâu, anh an ủi tôi: ”…Anh sẽ về Bắc Kinh. Chuyện anh hứa với em, anh sẽ làm được.”
”Sau đó thì sao?”
Anh lắc đầu: ”Không có sau đó. Em phải nhớ kỹ lời em thề trước miếu Quan Công.”
Tôi nghẹn lời. Hai tay ôm gối, không nói lời nào, buồn bã khóc.
Anh không an ủi tôi nữa, cả người vẫn cứng đờ.
Một lát sau, tôi quệt nước mắt, đột nhiên nhảy dựng lên, nói lớn: ”Khộng được, Lịch Xuyên. Em sẽ không làm! Em sẽ không thực hiện lời thề! Để ông Quan Công phạt em đi! Để Thiên Lôi đánh em đi! Để nước lũ dìm chết em đi!” Anh vội vàng che miệng tôi lại, dường như có lửa bùng cháy trong mắt: ”Em phải bắt anh nói lời tổn thương em mới được hả? Tiểu Thu?”
”Những lời tổn thương em, anh nói chưa đủ à? Nói đi! Nói tiếp đi!”
”Tạ Tiểu Thu, anh van em,” Ánh mắt anh dừng trên mặt tôi, từng chữ từng chữ một: ”Đừng dây dưa với anh nữa.”
Hô hấp của tôi dừng lại trong nháy mắt. Toàn bộ máu vọt lên đỉnh đầu. Tôi chấn động nhìn anh ba giây, bỗng nhiên xoay người, lao ra phía cửa. Đi quá vội vàng, vấp vào sô pha. Anh đứng phắt dậy, giữ chặt tôi lại.
”Đi đâu?”
”Anh quan tâm làm gì?” Tôi cười lạnh, hất mạnh tay anh ra. Anh giữ chặt tôi không buông, tay anh giống kìm sắt kẹp chặt tay tôi lại.
”Không được đi đâu hết!” Anh dùng một tay kéo tôi vào lòng: ”Em nghe không? Tạ Tiểu Thu! Em mà chạy, anh… đuổi theo không kịp.”
Anh không nói gì nữa, trán nỗi đầy gân xanh. Lại sợ tôi chạy, tay kia vẫn còn túm chặt áo tôi. Thật ra, không chỉ là đuổi không kịp, anh đứng còn không vững, vừa rồi tôi vùng vẫy, anh liền lảo đảo, nếu tôi không đỡ anh, thì anh đã ngã sấp xuống rồi.
Tôi nhìn vào mắt anh, ngẩng mặt lên, giọng run run: “Lịch Xuyên, đừng tưởng rằng em dễ dàng bị người khác lăng nhục. Anh tát em một cái, mắng em là đồ ti tiện, em sẽ đi ngay lập tức. Thật đó, vĩnh viễn không trở lại. Anh có muốn thử không.’’
Anh vẫn đứng không nhúc nhích, đáy mắt sóng dâng dữ dội, suy nghĩ như mây ùn ùn kéo đến.
“Anh xin lỗi…’’ Anh thì thào: “Anh xin lỗi’’
Tim tôi giống như bị kim đâm, dáng vẻ anh thật đáng thương, vẻ mặt còn tuyệt vọng hơn cả tôi.
“Lịch Xuyên, anh muốn gì, em đều cho anh. Nếu anh kiên trì muốn em đi, em cũng sẽ đồng ý.’’ Tôi dịu dàng nói: “Nhưng trước khi đi, em phải xác nhận được rằng, không có em, anh sẽ sống thật tốt. Anh có làm được như vậy không? Anh đang bệnh nặng, ốm o gầy mòn, khác biệt một trời một đất so với hồi chúng ta yêu nhau. Lịch Xuyên, sao em có thể yên tâm rời xa anh được? Anh nói đi?’’
Tôi giữ chặt anh lại, chăm chú hôn anh. Anh bất đắc dĩ ngoan cố chống cự. Tôi không hôn môi nữa, mà hôn dọc theo tai anh, hôn tới yết hầu khô cứng, đầu lưỡi dừng lại trên xương quai xanh. Bỗng nhiên anh thở dài một tiếng, ôm lấy vai tôi, chóp mũi cọ nhẹ sau gáy tôi. Hơi thở nóng hôi hổi, thổi qua làm tôi hơi ngứa, thêm mùi cà phê thoang thoảng. Tôi vươn tay, ôm eo anh. Anh buồn bực hừ một tiếng, bụng chợt cứng ngắc, muốn giãy ra, lại bị tôi ôm chặt lấy, trong giây lát, cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“No…’’ Anh vẫn đang trốn tránh, dục vọng lại bị khơi dậy, muốn ngăn lại, nhưng suy yếu vô lực.
“No.’’ Anh lại đanh mặt nói thêm một câu, vẻ hơi phiền muộn. Tôi muốn bỏ tay ra, nhưng đã quá muộn. Mặt anh lấm tấm màu hôi, nửa người nóng rực, bị dục vọng kích thích cứng ngắc.
“Vậy thôi.’’ Tôi rụt tay lại, buông anh ra, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Anh hung hăng nhìn tôi, ánh mắt nóng rực, yết hầu khô ran, cố gắng kiềm chế: “Em, em chỉ vậy thôi à.’’
“Còn sao nữa?’’ Tôi trừng mắt nhìn anh, hai tay giơ lên: “Dâng đến tận miệng mà anh còn chê.’’
Anh nhặt nạng lên, quay đầu đi vào phòng ngủ: “Anh đi thay quần áo.’’
Nhiệt độ phòng chưa tới 20 độ, nhưng nhìn Lịch Xuyên lại giống như vừa chạy 800m xong vậy, mồ hôi đầm đìa.
Anh vừa bước chân trước vào cửa, tôi liền đi theo. Anh xoay người lại nhìn tôi, cơn giận không có chỗ trút: “Anh đi thay quần áo, em vào làm gì?’’
“Thì nhìn anh thay quần áo.’’
Anh sửng sốt một giây, hỏi: “Có gì hay ho mà nhìn?’’
“Muốn nhìn thì nhìn thôi.’’
“Chưa bỏ ý định đen tối à?’’
“Người ta tốt bụng, chỉ muốn xem anh có cần giúp đỡ hay không thôi.’’ Tôi nói chân thành.
“À, giúp đỡ hử?’’ Anh liếc tôi, hắng giọng nói, “Anh đang cần giúp đỡ đây.’’
Dứt lời, anh đi vào phòng quần áo hình chữ U, bên trong có treo một loạt đồ vest và áo sơ mi. Anh tùy ý lấy ra một cái áo thun màu trắng và một cái quần jean lửng đã bị tẩy trắng bệch, rồi nhét vào tay tôi “Cầm đi!’’
Tiếp theo, trước mặt tôi, anh cởi từng món đồ một, cuối cùng, chỉ còn một cái áo ba lỗ và một cái quần đùi.
“Nhìn đủ chưa?’’
“Chưa.’’ Tôi đưa áo thun cho anh, cười vô cùng khoái chí “Tiếp tục đi.’’
Anh không thèm nhìn tôi, ngồi lên sô pha, bắt đầu mặc quần áo. Sau đó, tháo đồng hồ xuống đưa cho tôi:
“Nhờ em cầm đồng hồ.’’
Tôi đeo đồng hồ lên tay mình, anh lại cởi vớ đưa cho tôi.
“A, sao anh bắt em cầm vớ dơ của anh?’’
“Ném vào giỏ đồ bên kia.’’
Lúc tôi ném vớ vào giỏ đồ xong, thì anh đã mặc quần, lại tháo dây lưng xuống đưa cho tôi: “Đổi sợi khác đi. Ở bên kia, màu cà phê ấy.’’
Tôi tìm được dây lưng, đeo vào giúp anh, anh lại nói: “Đúng rồi, anh quên ví tiền trong áo vest.’’
Tôi liền đi tìm ví tiền rồi nhét vào túi quần anh: “Anh còn muốn gì nữa, nhị thiếu gia?’’
“Di động và chìa khóa.’’
“À… ở đâu?’’
“Trong ngăn kéo kia kìa.’’
“Cách anh có một bước à, không tự lấy được à?’’
“Anh là người tàn tật.’’
Tôi tức giận đi tới lấy giúp anh: “Sai bảo xong chưa?’’
Anh chỉ lên sàn: “Còn gậy chống.’’
Cuối cùng, tôi đánh giá anh từ đầu xuống chân: “Thay đồ xong hết rồi?’’
“Xong hết rồi. Em đừng nhìn chằm chằm chân anh nữa, được không?’’
“Em nhìn bên khỏe mạnh mà.’’
“Cũng không được nhìn.’’
“Lát nữa ra ngoài gió lạnh lắm, anh mặc ít quá, có bị cảm lạnh không?’’ Thời tiết Zurich mấy ngày nay thất thường, tuy rằng mới giữa tháng tư, nhưng trời nóng như đổ lửa. Lịch Xuyên không chỉ mặc áo tay ngắn, quần lửng, mà lại còn để hở chân. Chân thì thon dài, bàn chân cong cong, cổ chân trắng bóc, dép xỏ ngón màu lam đậm với quai màu đỏ. Hồn xiêu phách lạc nha. Não tôi ngắn lại, hai mắt đăm đăm: “Eo còn đau không? Để tối em mát xa cho. Phục vụ miễn phí, chất lượng tuyệt hảo.’’
“Làm trò,’’ Anh cười nhạt, vẫn còn bực mình chuyện lúc nãy, “Hở ra là trêu chọc anh. Em học hành kiểu gì thế? Lần nào gặp em cũng giống lọt vào động nhền nhện.’’
“Anh hai ơi, là động Bàn Tơ,’’ Tôi nhắc anh. Kể cho người này nghe cả bộ “Tây Du Kí’’, kết quả chỉ nhớ được nhiêu đó.
Không đợi anh trả lời, tôi liền nói tiếp: “Em cũng đi thay quần áo. Mặc dù em không thu hút như anh, nhưng em cũng có váy đẹp, có thể sánh ngang anh.’’ Tôi chạy băng băng xuống lầu, lấy một cái áo trắng in hoa li ti và một cái váy dài màu tím nhạt ra khỏi va li. Thấy Lịch Xuyên đi xuống, tôi nói: “Lịch Xuyên, gài giúp em đằng sau đi.’’
Một loạt nút uyên ương đều nằm sau lưng áo, khoảng hơn mười mấy cái. Gài hơn một nửa, vai tôi đột nhiên trầm xuống, Lịch Xuyên dựa vào gáy tôi. Anh bắt đầu hôn tôi từ sau lưng, cằm đặt lên xương quai xanh, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt tôi. Anh vừa hôn vừa nói: “Không được, nhiều nút quá không cách nào gài được… rất kích thích.’’
Dứt lời, liền liều lĩnh xoay người tôi lại, hai tay nâng mặt tôi, trong nhất thời, ý loạn tình mê: “Tiểu Thu, rốt cuộc thì em muốn tra tấn anh tới khi nào? Hả?’’
“Em cũng muốn hỏi anh câu này.’’ Tôi ngửa đầu nhìn thẳng, kiên cường bất khuất.
Anh nhìn vào mắt tôi, yêu hận dâng trào: “Em đừng vậy nữa được không?’’
“Không được.’’
“Đừng dụ dỗ anh nữa!’’
“Không được.’’
“Sau này không được gọi điện thoại cho anh nữa!’’
“Càng phải gọi, hễ rảnh là gọi.’’
“Anh không nghe máy!’’
“Không nghe thì em liền bay đi Zurich…’’
Anh chặn miệng tôi lại, đầu lưỡi tách hai hàm răng ra, dùng sức mút. Anh nhanh chóng cởi hết quần áo của tôi, ném xuống đất. Tôi hơi vùng vẫy, bị anh khống chế hai cổ tay, dùng sức ấn lên tường. Cả người anh đè lên người tôi, dùng ngực ép tôi lại, đầu tôi vô lực ngửa ra sau, đập lên hốc tường. Một cái chén ngọc trắng sáng bóng rơi xuống “loảng xoảng,’’ vỡ thành mấy mảnh.
“Chắc không phải ngọc thật đâu nhỉ?’’ Tôi sợ hãi nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.
“Đồ ngọc thời Khang Hi.’’
“Hu!’’ Tôi buồn bực ra tiếng. Vành tai bị cắn nhẹ một cái, bên tai truyền tới giọng nói đầy mê hoặc: “Cũng không có giá trị bằng em được!’’
Chưa kịp hoàn hồn, anh đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, tôi rất đau, há miệng thở: “Anh nhẹ chút, được không?’’
“Để em đau, lần sau không tới tìm anh nữa.’’ Anh độc ác nói, còn ra tay rất nặng, thái độ hung ác lạ thường.
“A! A! Lịch Xuyên anh tha cho em đi!’’
“Không tha!’’ Anh giữ chặt tay tôi, không cho tôi giãy giụa, ngón tay cũng bấm vào cổ tay làm tôi đau đớn. Tôi chống cự, ra sức cào anh, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là mồ hôi của anh, trong lòng lại thấy thích.
Tay anh thả lỏng một chút, tôi nhanh chóng né ra, lại bị anh kéo tới sô pha tiếp tục, tôi trừng to mắt, cắn răng chịu đựng.
“Hận anh không?’’ Anh phẫn nộ hỏi, mồ hôi trên chóp mũi nhỏ xuống mặt tôi.
“Không. Thích anh!’’
Anh bị chọc giận, dùng sức đè tôi lại, thô bạo hôn tôi, cách tầng da thịt vẫn có thể cảm nhận được tim anh đang đập mãnh liệt. Anh thở dốc càng lúc càng nhanh, thân thể bắt đầu run run, tôi liền lo lắng “Lịch Xuyên, đừng như vậy, anh sẽ làm mình bị thương đó.’’
“Vậy em hứa với anh, không tới tìm anh nữa!’’
“Không hứa, em muốn có con của anh.’’
Câu này linh nghiệm hơn bất cứ thứ gì, anh liền dừng lại giữa cao trào, lập tức lui ra, ngã lên người tôi, không hề động đậy.
“Lich Xuyên,’’ Tôi ôm chặt lấy anh, vươn tay vuốt vuốt tóc anh: “Lịch Xuyên.”
Anh chảy mồ hôi đầm đìa, mặt vẫn dán lên ngực tôi, chỉ rầu rĩ “ừ’’ một tiếng, không nói gì nữa. Anh sức cùng lực kiệt ngã vào lòng tôi, qua thật lâu mới đứng dậy, kéo tôi vào phòng tắm, tắm sơ qua. Lúc đi ra tôi nhặt quần áo trên sàn lên, trách móc: “Nhìn đi, áo váy đẹp nhất của người ta bị anh làm hư hết rồi.’’ Tôi đành phải tìm một cái áo thun bình thường mặc vào, cũng là màu trắng, phía trước in hình khuôn mặt diễn viên kinh kịch.
“Mới nãy có đau không?’’ Anh hỏi. Chỉ hỏi lấy lệ, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì.
“Tối tiếp tục không?’’
“Thì ra em thích bị ngược.’’
Tôi lẳng lặng nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Lịch Xuyên, cho em một ngày vui vẻ, có được không? Cho dù chỉ là bong bóng xà phòng em cũng muốn.’’
Anh cắn chặt răng, không trả lời.