Sống Lại Độc Đế Đuổi Thê

Chương 115 - Chương 115

trước
tiếp

Tô Y Nhân viết xong thư nhà của nàng sau, Âm Ngọc Phong lập tức phái một tên người làm luyện được phong pháp thuật tốt nhất làm người đưa thư, trực tiếp đi về phía Vạn Vân sơn Thiên Thành cung của Nam Tường quốc đưa thư.

Tô Y Nhân bắt đầu ngẩng đầu hy vọng thư hồi âm. Mười hai ngày sau, sứ giả đưa tin trở lại, hắn không chỉ có mang đến thư hồi âm của Tô Khả Nhi, còn mang đến quà tặng của Thanh Nguyên tiên quân, chưởng môn chân nhân, chư vị sư huynh sư chất của Tô Y Nhân ở Thiên Thành cung.

Hắn hướng Âm Ngọc Phong cùng Tô Y Nhân truyền đạt lời hỏi thăm của chư vị Thiên Thành cung: độc đế có phải muốn cử hành hôn lễ công khai hay không? Dựa theo tục lễ nam nữ lập gia đình phải được qua ba môi sáu sính, hắn có phải trước đem Y Nhân trả lại hay không? Nếu như hắn muốn tỉnh lược lễ tiết thế tục trực tiếp bái đường thành thân, có thể mời sư môn đàn gái hay không? Tuy nói chính tà không thể sống chung, nếu như có thể, bọn họ hy vọng phái sư phụ cùng tỷ tỷ tỷ phu của Y Nhân tham gia hôn lễ của nàng.

“Hôn lễ là chuyện của ta cùng Y Nhân, cùng người khác có quan hệ gì? Người của Tu Chân Giới chỉ cần biết là được. Thương Vân đảo của ta không nhận đãi khách!” Âm Ngọc Phong rất lãnh ngạo nói. Chư vị Thiên Thành cung coi như thức thời, biết hắn không hiếu khách, không có chủ động chạy tới, ồn ào muốn sung làm gia trưởng của đàn gái. Hừ, Tô Y Nhân đã đổi tâm cùng bọn họ không có nửa điểm quan hệ!

Tô Y Nhân nhìn chư vị Thiên Thành cung cũng là bởi vì trí nhớ của thân thể nguyên chủ mới biết, đối với bọn họ không có bất kỳ tình cảm, từ vừa mới bắt đầu cũng chưa có tính toán mời bọn họ tới tham gia hôn lễ. Nàng vui sướng nhận lấy một xấp thư tự tay viết thật dầy của Tô Khả Nhi, ngồi ở một bên đọc, sau đó sợ ngây người.

“Ngọc Phong, tỷ tỷ ta cũng mang thai. Đây quả thực thật trùng hợp.” Nàng không dám tin nói. Chẳng lẽ đây là hiện tượng đặc thù giữa tỷ muội song sinh?

“Thật rất đúng dịp.” Âm Ngọc Phong lập tức chê cười, nhìn có chút hả hê nói, “Hài tử tỷ tỷ của ngươi là của Kỷ Xuân Dương, cùng Lãnh Tu Trúc không liên quan.” Trên gương mặt tuấn tú thanh gầy lộ ra nụ cười tà ác, cứng rắn phá hư khí chất lãnh ngạo tôn quý của hắn.

Tô Khả Nhi có ba nam nhân, ba nam nhân không thể nào mỗi đêm đều cùng nàng cùng giường. Lãnh Tu Trúc là tiên quân ngàn tuổi, tỷ lệ để cho Tô Khả Nhi mang thai vô cùng thấp; Chiến Thiên Cương bây giờ mặc dù là thật thể, nhưng hắn là mượn ngàn năm quân tử lan mới có thật thể, trên bản chất cùng Tô Khả Nhi phải không cùng loại tộc, tỷ lệ để cho Tô Khả Nhi mang thai có lẽ so Lãnh Tu Trúc còn thấp hơn; chỉ có Kỷ Xuân Dương số tuổi thật sự không vượt qua ba mươi tuổi, mới là nam nhân tương đối dễ dàng để cho nữ tu sĩ Tô Khả Nhi mang thai.

Tô Y Nhân nghe bĩu môi nói, “Tỷ tỷ vì lý do công bình, sau này có lẽ sẽ rất cố gắng mang thai hài tử của sư phụ. Cứ như vậy, tỷ phu ta muốn ăn thua thiệt.” Nàng đối với Kỷ Xuân Dương chính nhân quân tử có ấn tượng vô cùng tốt.

Nàng suy nghĩ một chút nói, “Ngọc Phong, ngươi thí nghiệm thành công xuân ky hồi sinh thang, có thể cho tỷ tỷ ta lấy một phần hay không?” Cho tiên quân sư phụ dùng.

“Không cho!” Âm Ngọc Phong giọng nói như đinh chém sắt, nhưng ngay sau đó lại sửa lời nói, “Trừ khi hắn hướng ta quỳ xuống, thừa nhận là nghiệt tử không nên ra đời!” Trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý cuồng ngạo.

Bụng dạ thật nhỏ!

Tô Y Nhân không lời lắc đầu một cái. Tiên quân sư phụ cũng rất lãnh ngạo, đoán chừng thà bị đoạn tử tuyệt tôn cũng sẽ không hướng Âm Ngọc Phong quỳ xuống.

“Ngọc Phong, Chiến Thiên Cương mất tích.” Nàng cúi đầu nhìn thư nhà, nhìn tới một tờ vừa sợ kêu lên. Chẳng lẽ tiên quân sư phụ bởi vì ghen thành cuồng, như thiết định trong nguyên văn tinh thần phân liệt, không có tính – ngược Tô Khả Nhi lại trước đem Chiến Thiên Cương giết?

“Mất tích, chuyện gì xảy ra, ngươi có hỏi thăm được cái gì hay không?” Âm Ngọc Phong rất nghiêm túc hỏi thăm người mình phái đi đưa tin. Lấy hiểu biết của hắn đối với Lãnh Tu Trúc, hắn không cho là Lãnh Tu Trúc trong trẻo lạnh lùng cơ trí sẽ giết Chiến Thiên Cương.

“Chủ nhân, Thanh Nguyên tiên quân nói ở trên đường trở về Nam Tường quốc, ở một chỗ thôn trang bỏ hoang nghỉ đêm, không ngờ tới nửa đêm nơi đó vô duyên vô cớ xuất hiện huyễn tượng. Thời gian huyễn tượng xuất hiện rất ngắn, nhưng chờ huyễn tượng biến mất, bọn họ phát hiện Chiến Thiên Cương cũng đã biến mất.”

Người đưa tin kính cẩn hồi đáp, “Tiểu nhân vì thế lặng lẽ hướng Kỷ Xuân Dương, hỏa long Thương Khung, phượng hoàng ấn chứng, kết quả quả thật như thế.” Long Hồn sơn tiên quân, Lăng Tiêu tiên quân, hai thụ tinh Tùng Nhân Hoa Mai vẫn còn ở Vạn Tùng môn tại Vạn Tùng cốc làm khách, hắn chưa kịp hướng bọn họ ấn chứng.

Huyễn tượng tương tự hải thị thận lâu*? Người sống làm sao có thể biến mất ở trong huyễn tượng?

Âm Ngọc Phong kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ mấy người bọn hắn không có đến gần huyễn tượng, chẳng lẽ bọn họ trong những người đó chỉ có Chiến Thiên Cương biến mất.”

“Bọn họ cũng ở trong cái ảo cảnh lớn đó, thậm chí đều nói cái ảo cảnh đó chân thật phảng phất thật tồn tại.”

Người đưa tin nói, “Bọn họ lo lắng cho mình lâm vào pháp trận mê huyễn nào đó, đang suy nghĩ nên phá trận như thế nào, ảo cảnh cùng Chiến Thiên Cương liền đột nhiên biến mất.”

Tô Y Nhân vội vàng đọc thư, nhìn tỷ tỷ có giải thích cụ thể hay không.

“Ngọc Phong, tỷ tỷ ta ở trong thư có nói rõ cặn kẽ.” Nàng nói, ngoắc ý bảo Âm Ngọc Phong tới đây cùng nàng cùng nhau nhìn.

Âm Ngọc Phong gật đầu một cái, đi tới sau người Tô Y Nhân, cúi đầu cùng nàng cùng nhau nhìn thư của Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi ở trong thư cặn kẽ viết ra ảo cảnh kỳ quái ban đêm ngày nào đó.

Ban đêm, chúng ta đáp xuống một tòa thôn trang bỏ hoang, tính toán nghỉ ngơi. Y Nhân, ngươi biết không? Thật thật là đúng dịp, đây chính là thôn trang năm năm trước chúng ta cùng Thiên Cương gặp nhau, cũng là chỗ độc đế đại nhân đem ngươi mang đi. Thiên Cương nói cho ta biết, hơn tám trăm năm trước nơi này là Thượng Hà thôn, là quê quán của hắn.

Tâm tình Thiên Cương hạ xuống rất thấp, sau bữa ăn tối đặc biệt đi tới bên ngoài hai ba dặm, ở nơi nào bồi hồi rất lâu. Ta lo lắng hắn, liền đuổi theo bồi hắn.

Thiên Cương nói cho ta biết, vị trí hắn đạp chân bây giờ phải là mộ địa công cộng của thôn dân Thượng Hà thôn, cha mẹ hắn, còn có vị hôn thê Tuyết nhi của hắn ——kiếp trước của ta cũng chôn sâu ở dưới lòng đất nơi này.

Tu sĩ cũng không sợ quỷ, hơn nữa Thiên Cương còn đã từng là quỷ rất lợi hại, nhưng ta đã cảm thấy nơi này âm sâm sâm, rất không thích nơi này, liền lôi kéo hắn đi trở về. Đi không bao lâu, cái mảnh thôn trang bỏ phế mấy trăm năm này trong lúc bất chợt không biết nguyên nhân gì, xuất hiện huyễn tượng diện tích lớn.

Sông lớn quanh co chảy xuôi, mấy cái thuyền câu đơn sơ, mảng lớn mảng lớn ruộng đồng màu xanh lá cây trang, phòng ngói phòng đất phòng cỏ ở cổ đại, lão nhân chống quải trượng, hài đồng nhảy nhảy nhót nhót, nông phu khiêng cuốc, nữ nhân giặt quần áo, hàng rong kê ghế ngồi……

Hết thảy đều giống như thời gian trở lại mấy trăm năm trước, ta thậm chí còn có thể nghe được giọng nói mọi người, nghe thấy được trong gió truyền tới mùi thơm món ăn.

Thiên Cương hắn rất kích động, chỉ một lão nhân tóc trắng gọi Quách gia gia, chỉ một nông dân gọi Tô Nhị bá bá. Hắn hất ra tay của ta nói, bọn họ cũng sống, Tuyết nhi nhất định cũng còn sống, hắn muốn đi bảo vệ Tuyết nhi, không để cho nàng bị kẻ xấu cướp đi.

Hắn dọc theo bờ sông chạy như bay, ta đang ở phía sau đuổi sát, nhưng chỉ đuổi theo ra đi mấy bước, huyễn tượng liền chợt biến mất, chung quanh đen nhánh như trước, giống như chuyện gì cũng không có phát sinh.

Huyễn tượng biến mất, hắn cũng đã biến mất, giống như, huyễn tượng bởi vì hắn mà xuất hiện.

Muội muội, ta có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, ta rất chắc chắn Thiên Cương trở lại tám trăm năm trước, trở lại trong niên đại lúc hắn chết trận.

Ở cái niên đại đó, hắn sẽ kịp thời bảo vệ thê tử của hắn, Tuyết nhi – kiếp trước của ta. Bọn họ sẽ sống hạnh phúc chung một chỗ.

Muội muội, ta mặc dù là Tuyết nhi đời sau, cũng có một chút trí nhớ của Tuyết nhi, nhưng ta dù sao không phải là Tuyết nhi, tình cảm của ta với Thiên Cương càng nhiều hơn xuất xứ từ trí nhớ khắc ở linh hồn kiếp trước.

Ta nghĩ, ở trong lòng Thiên Cương, ta cũng chỉ là vật thay thế Tuyết nhi, là hắn cô tịch phải không muốn đợi thêm Tuyết nhi đời sau hoàn toàn thuộc về hắn, mới miễn cưỡng tiếp nhận nữ nhân lạm tình.

Muội muội, hắn đi rồi, ta có chút thương tâm, nhưng càng nhiều hơn chính là cao hứng, bởi vì tình cảm Tuyết nhi hoàn toàn thuộc về hắn. Kiếp trước của ta sẽ là hạnh phúc.

Sư phụ, Dương ca, hai vị tiên quân, phượng hoàng hỏa long, Tùng Nhân Hoa Mai, bọn họ đều thấy được huyễn tượng, nhưng bọn hắn cũng không có giống ta cùng Thiên Cương hoàn toàn dung nhập vào huyễn tượng, bọn họ càng nhiều hơn chính là người đứng xem. Là ta nói cho bọn hắn biết cảm giác của ta. Bọn họ ở nơi Thượng Hà thôn bỏ phế mấy trăm năm này tìm hai ngày, vận dụng linh lực tìm kiếm pháp trận có thể tồn tại, nhưng không thu hoạch được gì, chỉ có thể tin tưởng cảm giác của ta.

“Trời ạ, cư nhiên thật có loại chuyện như vậy.” Thấy nơi này, Tô Y Nhân kêu lên.

“Ngươi biết nguyên nhân loại huyễn tượng này sinh ra?” Âm Ngọc Phong kinh ngạc nói, ngay cả mọi người quy củ đứng ở bên cạnh phục vụ cũng đều vểnh tai nghe nàng giải thích.

“Ngô, lý luận vô cùng phức tạp cũng rất mờ ảo, ai cũng không nói được, ai cũng không thể ấn chứng, nhưng quả thật có cách nói này. Ta cũng ở trong kỳ văn thế giới thấy qua chuyện như vậy.” Tô Y Nhân nói.

“Nói nhanh một chút!” Âm Ngọc Phong có chút nóng nảy. Hắn là một người cảm giác rất hứng thú đối với sự vật không biết.

“Một loại khả năng: thời gian xuất hiện vặn vẹo. Tỷ tỷ ta cùng Chiến Thiên Cương trong nháy mắt trở lại thôn trang tám trăm năm trước, nhưng bởi vì tỷ tỷ ta là người không thuộc về thời đại kia, hơn nữa Chiến Thiên Cương lưu luyến thời đại kia, cho nên Chiến Thiên Cương để lại, tỷ tỷ ta bị thời gian đẩy ra thời đại kia.”

Tô Y Nhân tiếp tục nói, “Một loại khả năng khác: không gian song song. Có nghĩa là ở một cái thế giới khác cũng có một Tuyết nhi, Chiến Thiên Cương, Thượng Hà thôn, cái thế giới kia Chiến Thiên Cương đã chết trận, sắp triển khai Tuyết nhi tự sát, sau đó luân hồi thành Tô Khả Nhi, Chiến Thiên Cương chết trận biến thành quỷ, cùng Tô Khả Nhi gặp nhau. Cái thế giới này, Chiến Thiên Cương chúng ta quen biết đi là một cái thế giới khác mà những chuyện kia còn chưa có xảy ra, hắn sẽ sửa đổi sự kiện cái không gian song song đó sắp xuất hiện như Tuyết nhi tự sát, sửa đổi số mạng Thượng Hà thôn.”

Âm Ngọc Phong nghe rất hồ đồ, nhưng không trở ngại hắn hiểu Tô Y Nhân ta nói một cái thế giới khác, bởi vì linh hồn của Tô Y Nhân đến từ một cái thế giới khác, nàng thay đổi số mạng trở thành một trong đông đảo nam nhân của Tô Khả Nhi của hắn.

“Ngô, như vậy cũng tốt.” Hắn vuốt cằm nói, “Thật ra thì ta cũng cảm thấy, Chiến Thiên Cương đối với tỷ tỷ ngươi càng nhiều hơn chính là tình cảm dời đi. Hắn chân chính thích là Tuyết nhi vị hôn thê của hắn, hắn sẽ thích tỷ tỷ của ngươi, nguyện ý cùng người khác chia xẻ tỷ tỷ của ngươi, chỉ là vì không để cho mình tịch mịch.”

Hắn đưa tay ôm bả vai của nàng nói, “Đừng động tới Chiến Thiên Cương nữa, xem tỷ tỷ ngươi còn nói cái gì.”

hắn và Tô Y Nhân tiếp tục nhìn thư. Trong thư Tô Khả Nhi nói: trước mắt tình cảm của sư phụ cùng Dương ca cũng không tệ lắm, không có xuất hiện rõ ràng người nào đố kỵ người nào, nàng ngày ngày hướng thần linh cầu nguyện, hy vọng bọn họ vĩnh viễn không muốn tranh giành ghen tị, nàng mang thai, sư phụ nói là của Dương ca, mặc dù hắn đối với bọn họ lạnh lùng mấy ngày, nhưng hai ngày nay tâm tình giống như điều chỉnh tốt lắm, không có cả ngày không nói lời nào nữa;sau khi sư phụ về núi liền phái người cho một vị trưởng bối của hắn đưa tin, đoán chừng vị trưởng bối kia sẽ tới thăm bọn họ;hỏa long gần nhất một mực quấn phượng hoàng, phượng hoàng rất không cao hứng, ngày ngày cùng hắn gây gổ, Dương ca nói bọn họ là vui mừng oan gia, sau này sẽ ở cùng nhau.

Thấy nơi này mặt của Âm Ngọc Phong âm trầm xuống, cả người khí lạnh vèo vèo.

Trưởng bối của Lãnh Tu Trúc chỉ có một vị, chính là Ngạo Hoàng nữ tiên quân của Phượng Hoàng sơn, thái di bà của bọn họ. Bây giờ Lãnh Tu Trúc biết Y Nhân mang thai, cũng chính là thái di bà biết hắn sắp có hài tử.

Thái di bà rất lâu đã nói, huyết thống trực hệ của Lãnh gia tu chân cũng chỉ còn lại có hắn và Lãnh Tu Trúc, hắn và Lãnh Tu Trúc nhất định phải cho Lãnh gia sinh ra nữ nhi.

Thái di bà biết được tin tức hắn sắp có hài tử, nhất định sẽ xa ngàn vạn dặm sang đây xem hắn, nói không chừng sẽ còn một mực đóng ở bên người Y Nhân, cho đến nàng sinh hài tử. Khôn Nguyên quốc là quốc gia nữ nhân cầm quyền, Phượng Hoàng sơn là thánh địa của nữ nhân, nam hài, thái di bà cũng không cần, cô gái, nàng nhất định sẽ cướp!

Không được, hài tử của hắn tính Âm, bất kể nam nữ, cũng không cho thái di bà!

(*) hải thị thận lâu: mình cũng k biết nó là cái gì, hix!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.