Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 204 - Hỉ Cục

trước
tiếp

Liên Ngọc Nhân phủ lên người Tần Cửu áo ngủ bằng gấm, nhưng tay hắn, vẫn không cẩn thận chạm vào eo nàng. Vòng eo của nàng mảnh mai ôm không đầy tay, da thịt lại nhẵn nhụi trơn mịn, có lẽ vì thời tiết lạnh, nên có chút cảm giác mát. Eo nàng rất nhỏ, giống như chỉ cần hơi dùng sức một chút, là có thể cắt đứt. Tay hắn do dự trên eo nàng một lát, cuối cùng vẫn từ trên người nàng rút tay về.

“A Cửu, ta không thể để nàng chịu thiệt thòi. Chúng ta nhất định phải ở bên nhau, nhưng đó hẳn là đêm động phòng. Đến lúc đó nếu nàng cũng ngoan như vậy, ta sẽ rất vui.” Liên Ngọc Nhân ở bên tai Tần Cửu thấp giọng nói. Giọng của hắn, như bị cái gì đè nặng xuống, có chút khàn đặc.

Trái tim vẫn luôn treo ở trên cao của Tần Cửu, cũng không vì những lời này của hắn mà nới lỏng. Trong lòng nàng dâng lên một khoang kinh hãi, chẳng lẽ Liên Ngọc Nhân đã phát hiện ra?

Từ lúc đến Thiên Thần Tông, Liên Ngọc Nhân luôn tỏ ra rất hứng thú với thân thể của nàng, nàng chưa bao giờ thấy hắn không muốn nàng. Tuy nhiên, nàng luôn cố ý để lại vết sẹo trên người khiến Liên Ngọc Nhân lúc nhìn thấy, thì không còn hứng thú nữa, làm cho hắn mỗi một lần đều không thể ra tay. Lúc này đây, vết sẹo trên lưng nàng tuy rằng vẫn chưa lành hẳn, nhưng nàng ra sức không để nó lộ ra ngoài. Nàng tin rằng, giờ phút này, Liên Ngọc Nhân cũng không để tâm đến chuyện vết sẹo. Nói vậy, vì lý do gì hắn buông tha cho nàng?

Hắn nói, muốn đợi đến đêm động phòng. Hắn nói không thể để nàng chịu thiệt thòi.

Tần Cửu không tin Liên Ngọc Nhân lại nói ra những lời ma quỷ này.

“Tông chủ ngài đang đùa sao.” Tần Cửu cười lạnh nói.

Nàng không có ý hùa theo hắn, cũng không nghĩ rào đoán hắn.

Nàng biết, hiện tại mình không thể làm gì hơn. Muốn lừa Liên Ngọc Nhân, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì. Tối nay không thể, như vậy, sau này nàng sẽ tìm cơ hội khác.

Liên Ngọc Nhân đứng dậy, “Nàng nghỉ ngơi sớm đi, cần thứ gì, cứ nói với Lệ Chi. Ta nghĩ không bao lâu nữa, nàng sẽ là nữ nhân của ta.”

Hắn nói xong, liền rời khỏi phòng đi ra ngoài.

Ánh trăng lạnh lùng, xuyên qua cửa sổ mờ chiếu vào, cả phòng đều tràn ngập khí lạnh.

Một mình Tần Cửu nằm trong bóng tối, cơ thể run rẩy kịch liệt.

Một lát sau, nàng nhanh chóng mặc lại y phục, khuôn mặt khôi phục vẻ bình tĩnh như thường lệ.

Tối nay Liên Ngọc Nhân có chút khác với trước đây, nàng biết, đây là có nguyên nhân, nàng sẽ nghĩ cách điều tra rõ mọi chuyện.

Sau đêm Liên Ngọc Nhân bỏ đi, mấy ngày sau cũng không thấy bóng dáng. Tuy Tần Cửu đang ở Thiên Thần Tông, nhưng ngay cả kẻ thù cũng không nhìn thấy, không khỏi có chút sốt ruột.

“Tông chủ mấy ngày nay, lại đi ra ngoài rồi sao?” Tần Cửu hỏi Lệ Chi vẫn luôn hầu hạ nàng.

“Nô tỳ cũng không có gặp Tông chủ, nghe nói ngài lại bế quan.” Lệ Chi nhẹ giọng đáp.

Bế quan?

Liên Ngọc Nhân lại bế quan?

Rốt cuộc là đang bế quan thật, hay chỉ là mượn cơ hội đi ra ngoài? Giả như là bế quan thật, nói vậy, Liên Ngọc Nhân cuối cùng đang luyện võ công gì?

Nhớ đến đêm ấy Liên Ngọc Nhân dễ dàng buông tha cho nàng, trong đầu Tần Cửu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ. Suy nghĩ này, làm cho cả người Tần Cửu đều rét lạnh.

Năm đó, nàng hao tổn tâm cơ, trộm bí tịch võ công của Thiên Thần Tông, trong đó ghi chép về vài loại ta công, bao gồm “Bổ thiên tâm kinh”, đây là tà công dành cho nữ tử, cần dùng máu huyết của thiếu niên để tu luyện. Mà trong số ấy, cũng có tà công dành riêng cho nam tử, nàng không có hứng thú với tà công này, nên sau khi xem xong tà công dành cho nữ tử, lúc trả lại sách về chỗ cũ, vô tình nhìn thoáng qua, bắt gặp loại tà công của nam tử này, tên nó là “Tuyệt hồn đại pháp”. Lúc ấy, trên mặt bí kiếp có một câu, khiến cho nàng rất hứng thú. Nói là khi tu luyện loại thần công này, sau khi luyện đến tầng thứ tám, sẽ phải cấm nữ sắc, như thế mới có thể luyện đến tầng thứ chín. Nếu không, tất cả sẽ kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Lúc đó, nàng còn ác ý nghĩ là, Liên Ngọc Nhân sẽ tuyệt đối không tu luyện “Tuyệt hồn đại pháp”, bởi vì xem hắn có vẻ thiếu nữ nhân một ngày thôi cũng không được.

“Tuyệt hồn đại pháp”!

Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Liên Ngọc Nhân đang tu luyện “Tuyệt hồn đại pháp”.

Khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu Tần Cửu, Tần Cửu càng thêm chắc chắn.

Hắn không chỉ tu luyện “Tuyệt hồn đại pháp”, mà còn sẽ tu luyện đến tầng thứ chín ngay thôi.

Nàng biết sự lợi hại của “Tuyệt hồn đại pháp”.

Nàng nghĩ, nếu Liên Ngọc Nhân thật sự luyện đến tầng thứ chín, trên đời này, e là không ai có thể địch nổi hắn.

Tần Cửu chậm rãi nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy.

————-

Ngày hôm nay, Tần Cửu như thường ngày trông qua cửa sổ, đập vào mắt chính là sắc đỏ, cũng không chỉ có mỗi hồng mai ở xa xa, mà còn có rất nhiều đèn lồng đỏ treo trên cao. Nàng nhớ rất rõ, đèn lồng đỏ này, trước kia không hề có. Nàng nhẩm tính ngày, hiện giờ vẫn chưa đến năm mới, treo đèn lồng đỏ, hiển nhiên là do trong Tông có đại sự. Song Tần Cửu lại nghĩ không ra, rốt cuộc là chuyện vui gì.

“Lệ Chi, Tông chủ có chuyện vui gì sao?” Tần Cửu nhẹ giọng hỏi. 1

Lệ Chi đang dọn bữa ăn, nghe thấy câu hỏi của Tần Cửu, tay hơi run lên nhè nhẹ, thấp giọng đáp: “Nô tỳ cũng không rõ.”

Lệ Chi theo Tần Cửu không phải thời gian ngắn, mỗi một cử chỉ nhỏ khác thường của Lệ Chi, Tần Cửu gần như ngay lập tức phát hiện ra. Lệ Chi có biểu hiện như vậy, hẳn là có chuyện, hơn nữa rất có thể còn là liên quan đến mình.

“Lệ Chi, ngươi thật sự không biết?” Tần Cửu điềm nhiên hỏi.

Lệ Chi dọn xong thức ăn, khó xử nói: “Thật ra, nô tỳ đúng là không rõ lắm. Có điều, từng nghe Tông chủ nói với Ỷ Hồng bên cạnh, cũng không biết có chính xác không, nô tỳ nói cho Cửu gia nghe, xin ngài ngàn vạn lần đừng hỏi Tông chủ.”

Tần Cửu ngồi trên ghé, bưng bát lên, uống một bát canh, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi nói đi, ngay cả mặt của Tông chủ ta còn không thấy, thì chạy đi đâu hỏi hắn.”

Lúc này Lệ Chi mới nói: “Nghe nói, Tông chủ đã bắt đầu phái người chuẩn bị hỉ sự của ngài và Cửu gia. Bảo ngày mười một tháng Chạp là một ngày tốt, nghe đâu trước muốn giấu Cửu gia.” 1

Tần Cửu vốn đang gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, nghe vậy, nhất thời bị nghẹn ở cổ.

Lệ Chi thấy thế, vội bưng bát canh, để Tần Cửu uống một ngụm canh, nhờ vậy mới có thể nuốt xuôi thức ăn.

Nàng ngồi trên ghế, chốc lát có chút mờ mịt.

Thật lòng, từ ngày nàng biết Liên Ngọc Nhân, chỉ biết hắn rất khó đối phó, nàng không thể lần mò rõ con người của hắn, điểm mấu chốt chính là, nàng không biết hắn sẽ ra chiêu gì. Còn hiện tại, hắn thật sự muốn thành thân với nàng?

Cho dù là thật, nàng cũng biết, hắn không phải thật tâm muốn thành thân với nàng. Người như Liên Ngọc Nhân, hắn tuyệt đối sẽ không làm những việc không có lợi ích.

Nói vậy hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Tần Cửu chậm rãi buông bát đũa xuống, nếu bây giờ nàng vẫn có thể dùng cơm tiếp, thì đúng là kỳ lạ.

Tâm trạng của nàng trở nên rất không tốt.

Có nhiều chuyện, nàng có thể nhẫn nại. Trước đây, nàng có thể ẩn thân ở Thiên Thần Tông hai năm, chẳng qua, vào lúc này đây, nàng không có khả năng nhịn thêm nữa.

“Lệ Chi, hiện giờ Tiêu Nhạc Bạch có ở trong Tông không? Ta muốn gặp hắn.” Tần Cửu hỏi.

Lệ Chi chợt nhíu mày, nghĩ một chốc rồi nói: “Gần đây cũng không gặp hắn, có lẽ, hắn đang bận lo việc hôn sự cho Tông chủ.”

Tần Cửu không nói nữa, cả ngày hôm nay, đối với nàng đặc biệt giày vò.

Sau giờ Ngọ, không trung bắt đầu thổi tuyết, không nghĩ tới, Tiêu Nhạc Bạch lại phái người đến mời Tần Cửu tới chỗ của hắn sưởi ấm thưởng tuyết. Ngự Phong các là lầu các cao nhất của Thiên Thần Tông, từ chỗ này mở khung cửa ra, có thể ngắm nhiều ngọn núi. Khi Tần Cửu đến đây, các lò sưởi đều đang thắp lớn, bên trên còn tản ra mùi rượu nóng thơm nồng tinh khiết.

“Đúng là rượu ngon.” Tần Cửu nhìn lướt qua Tiêu Nhạc Bạch đang ngồi cạnh khung cửa.

“Vậy hôm nay hãy say một bữa.” Tiêu Nhạc Bạch mỉm cười nói.

“Nếu đã là rượu ngon, thì cũng nên say một chút.” Tần Cửu đi đến bên cạnh Tiêu Nhạc Bạch, thoáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài trừ núi tuyết trắng, thật sự không có gì đáng để ngắm.

“A Cửu, người muốn say chính là ta. Tông chủ muốn thành thân với ngươi, ngươi đã nghe nói chưa? Mỹ nhân sẽ có chủ, lòng ta thật mất mát.” Tiêu Nhạc Bạch bưng chung rượu lên, cười yếu ớt hỏi. Áo trắng của hắn phóng khoáng, nhìn qua vô cùng trong trẻo lạnh lùng.

Tần Cửu mặc nhiên cười nói: “Ngươi thật sự nghĩ, Tông chủ sẽ thành thân với ta?”

“A Cửu, Tông chủ đối với ngươi, là thật lòng thật dạ! Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?” Tiêu Nhạc Bạch kinh ngạc nhướng mày hỏi.

Tần Cửu cong môi cười yếu ớt, “Ngươi có thấy non sông xinh đẹp ngoài kia không? Tông chủ muốn, mãi mãi không phải ta.”

“Điều ngươi nói, không hẳn là đúng!” Tiêu Nhạc Bạch đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Cửu, phóng mắt nhìn ra bên ngoài.

“A Cửu, non sông này, dĩ nhiên là giấc mộng trường kỳ của nam nhân. Nhưng là, nếu không có nữ nhân cùng sóng vai, e là không mấy vui vẻ nữa. Một nam nhân, chỉ khi hắn chinh phục được nữ nhân mình yêu thích, như vậy mới xem là hoàn hoàn chỉnh chỉnh chiếm được thiên hạ. Bằng không, cho dù có chiếm được thiên hạ, cũng chẳng khác gì một kẻ ngốc! A Cửu, có lẽ không lâu nữa, Tông chủ có thể dẫn theo ngươi bước lên nơi tối cao, tới lúc đó, ngươi nhất định sẽ tự hào vì là nữ nhân của hắn!” Khóe môi Tiêu Nhạc Bạch cong lên, cúi đầu nhìn Tần Cửu bên cạnh hắn, chậm rì nói. Tần Cửu nghe thấy ngữ khí này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Cái gì là nơi tối cao, mấy lời này tựa hồ không nên là Tiêu Nhạc Bạch nói.

Mà điều làm nàng lấy làm kỳ lạ chính là, Tiêu Nhạc Bạch lại có thể hiểu về Liên Ngọc Nhân đến vậy.

“Ta nhớ rõ ngươi từng nói muốn thành thân với ta, ta nghĩ, ta gả cho Tông chủ, ngươi không nên vui vẻ như thế này!” Tần Cửu cười biếng nhác nói.

Tiêu Nhạc Bạch nghe vậy, chỉ mỉm cười.

Trong lòng Tần Cửu chợt lạnh, hơi lạnh toát ra ở sống lưng. Nàng nín thở, Liên Ngọc Nhân thật sự không ở Thiên Thần Tông sao, hay là, Tiêu Nhạc Bạch và Liên Ngọc Nhân vốn dĩ chỉ là một người?

Ý nghĩ này có chút không tưởng, nhưng nếu nghĩ kĩ, cũng không phải không có khả năng đó.

Nàng ở trong Tông hai năm, Liên Ngọc Nhân thường xuyên bế quan luyện công, hắn rốt cuộc đang bế quan, hay là đã tới kinh thành làm đại ti nhạc? Ngày ấy, Liên Ngọc Nhân đột nhiên xuất hiện ở Lệ Kinh, biết rõ mỗi một bước đi của nàng ở kinh thành, vẫn tưởng ở trong cung có nội gián của hắn chứng kiến, cứ tạm cho là thế, thì dù gì đi nữa, cũng không thể nhanh vậy đã đưa tin tức về tay hắn đang bế quan ở Thiên Thần Tông.

Tần Cửu chậm rãi siết chặt nắm tay trong tay áo, chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh từng cơn, nhưng vẻ mặt nàng vẫn mang nụ cười điềm nhiên như cũ, nhẹ giọng nói: “Thật đúng là không nhìn ra, đại ti nhạc lại hiểu Tông chủ như vậy. Chẳng qua, ta cũng chưa đồng ý làm nữ nhân của Tông chủ. Về phần tối cao hay không tối cao gì đó, ta cũng không hứng thú.”

Tiêu Nhạc Bạch cười ôn nhã: “A Cửu, tới ngày đó rồi, ngươi sẽ tự nguyện cam tâm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.