“Ta nhớ rõ hắn.” Thanh Đồng nheo mắt lại, đây là mỹ nhân lúc ấy có người đưa cho Đoán Thiên, y có ấn tượng rất sâu với người này, bởi vì tư chất rất tốt, nguyên bản là nhóm lửa, bị Mạc Thiên Liêu đề bạt đi rèn sắt. Rèn sắt thực ra là có thể học được này nọ, Mạc Thiên Liêu có đôi khi sẽ trực tiếp vừa luyện khoáng thạch vừa vẽ trận, ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ đạo những người đó.
Đinh Tử Ngọc này, lúc ấy tên là Tử Ngọc, Đoán Thiên đã nói với gã không chỉ…… Thanh Đồng cúi đầu nghĩ nghĩ, hẳn là không chỉ mười câu, dù sao y thấy là không chỉ mười câu, càng nghĩ càng giận.
Mạc Thiên Liêu cảm giác được bên cạnh có sát khí, không khỏi cứng ngắc: “Là, là sao……”
Lại nói tiếp, Mạc Thiên Liêu cũng nhớ rõ người này. Lúc ấy mỹ nhân người khác đưa tới, phần lớn là thể chất lô đỉnh, người gọi Tử Ngọc này rất đặc biệt, tư chất gã rất thích hợp luyện khí, hơn nữa không giống với những mỹ nhân khác, ánh mắt gã rất ít khi dừng lại trên người Đoán Thiên tôn giả, luôn luôn tỏa sáng nhìn chằm chằm vài nguyên liệu luyện khí kia, để gã đi đốt lửa, lại không hề có lời oán hận.
Sau này khi đi rèn sắt, thường xuyên có thể nhìn thấy Mạc Thiên Liêu, Tử Ngọc liền sẽ đánh bạo hỏi một hai vấn đề. Đoán Thiên tôn giả hỉ nộ vô thường, nhưng cũng rất tán thưởng người dũng cảm biết vươn lên, bởi vậy liền nói nhiều hơn vài câu với gã.
Vẫn cho rằng người nọ là người trong ma đạo dâng lên đến, nào ngờ hóa ra là thứ tử trưởng lão Lưu Vân Tông! Năm đó vây công ma cung, Lưu Vân Tông lại là chủ lực, như vậy người bên trong phá hủy đại trận hộ sơn năm đó……
Khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, hóa ra là vậy, Mạc Thiên Liêu cúi đầu, chẫm rãi mở bàn tay siết chặt thành nắm của mèo nhà mình:“Phản đồ, nên cho đi lấp bếp lò.”
“Phản đồ không chỉ có một đứa này.” Thanh Đồng rút tay về, không cho hắn sờ.
“Ta biết,” Mạc Thiên Liêu cười cười, đại trận hộ sơn của hắn, cũng không phải dựa vào sức của một người thì có thể phá giải, nhất định là nhiều người trong cung cùng nhau làm phản. Dù cho đại trận chỉ khuynh sụp một góc, vài tên khốn như ong vò vẽ dũng mãnh tràn vào ma cung vẫn bị giết chết vô số.
Nhưng, bất luận như thế nào, nếu gặp, đưa bắt chúng đi lấp bếp lò.
“Ta biết Đinh Tử Ngọc này!” Các đệ tử bình thường đứng ở phía sau nghị luận.
“Ta cũng có nghe nói qua!” Một nữ đệ tử cùng phụ họa.
Con gái vốn cảm thấy hứng thú đối với mấy tin tức kỳ lạ này, Ốc Vân Tông cũng không nghiêm cẩn giống tông môn khác, ngay cả y phục đều có thể tùy tiện mặc, cũng không ngăn bọn họ nói vài câu nhàn thoại.
Trong miệng những cô gái đó, đương nhiên chính là chuyện xưa người ta truyền lại trong thoại bản nhân gian. Truyền thuyết, mẹ gã là một thị thiếp của Đinh trưởng lão, là một thứ tử, Đinh Tử Ngọc vừa sinh đã không được yêu thích. Sau này bởi vì thiên tư hơn người, lọt vào ghen ghét từ đích huynh của gã, thiết độc kế đưa gã đến chỗ Ma Tôn làm nội ứng.
Đoán Thiên Ma Tôn đó là ai? Hỉ nộ vô thường, tâm tính tàn nhẫn có tiếng! Thiếu niên nho nhỏ đáng thương, bị xem như lô đỉnh đưa đi, vì không để bị làm nhục, cố ý giấu đi bộ dạng, bị ma đầu ghét bỏ, ném đi nhóm lửa, rèn sắt. Nhưng mà, Đinh Tử Ngọc không sợ khốn cảnh, cố gắng học tập, trong kỳ ngộ ngẫu nhiên triển lãm tài hoa của mình, chiếm được tán thưởng của Ma Tôn, thường xuyên đến chỉ điểm gã, cuối cùng thế nhưng lại có tâm tư truyền y bát cho! Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, Đinh Tử Ngọc còn chưa học hết bản lĩnh của Đoán Thiên tôn giả, Ma cung liền bị người vây công, không còn tồn tại .
Rồi sau đó, thiếu niên đã học một thân bản lĩnh trở về, tại Lưu Vân Tông lũ lập kì công, tuổi còn trẻ liền ngồi trên vị trí phong chủ……
Mạc Thiên Liêu vểnh tai nghe vài nữ đệ tử kể chuyện xưa, ngay cả tông chủ Lưu Vân Tông nói cái gì cũng không biết. Chuyện xưa lên xuống như thế, còn có hắn tham dự, thế nhưng sao hắn lại không biết thế này?
Tư chất Đinh Tử Ngọc xác thật tàm tạm, nhưng cách yêu cầu với truyền nhân y bát của hắn còn kém xa lắm.
“Ngược lại là môt chuyện xưa thật hay.” Thanh Đồng nhướn mày nhìn hắn.
“Bọn họ nói không đúng,” Mạc Thiên Liêu lại gần, nắm lấy một ngón tay thon dài, xoa xoa đầu ngón tay trắng nõn, móng tay mượt mà nháy mắt biến thành vuốt nhọn,“Tà ác Ma Tôn sao lại có thể không có mãnh thú chứ? Bên trong chuyện xưa này, còn phải có mãnh thú thường xuyên cắn người, luôn khi dễ thiếu niên, không để cậu tiếp cận Ma Tôn.”
Thanh Đồng bĩu môi, toàn bộ ma đạo đều biết, Đoán Thiên Ma Tôn nuôi một con mèo lớn bằng bàn tay làm ma sủng, không thể đánh, không thể phòng ngự, chỉ có thể coi là đại gia mà cung phụng.
“…… Phần thưởng đầu tiên của luyện đan, cỏ Vong Ưu!” Tông chủ Lưu Vân Tông tuyên bố chương trình thi đấu, liền bắt đầu công bố thưởng.
Cỏ Vong Ưu? Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, nhìn về phía trên đài, chỉ thấy Lưu Mang chân nhân cầm trong tay một hộp ngọc màu xanh, chậm rãi mở ra, linh lực dư thừa cách xa như vậy đều có thể cảm giác được. Một cọng linh thảo màu vàng xanh lẳng lặng nằm bên trong hộp ngọc, dưới ánh mặt trời rạng rỡ tỏa sáng.
“Lưu Vân Tông lại lấy thứ này làm phần thưởng?” Hoa Tình rất là sửng sốt, cỏ Vong Ưu là một loại cỏ độc cực kỳ hiếm thấy, cây trăm năm trở xuống không có tác dụng gì, cần phải ngàn năm trở lên mới đáng giá. Loại cỏ này, có thể luyện chế Vong Ưu đan, người ăn quên mất trước kia. Đối với người có tâm ma quá lớn khó có thể phi thăng mà nói, ăn Vong Ưu đan quên mất chuyện cũ, bắt đầu từ đầu, không chừng lại là một loại biện pháp. Nhưng loại đan dược này rất ít bán, cũng không ai dám ăn.
“Cỏ Vong Ưu!” Thái Thủy biến thành bảo hộ cổ tay ở bên trong tâm trí kêu la lên.
“Sao thế?” Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày.
“Cỏ Vong Ưu có thể thay thế Đế Hưu, tuy rằng hiệu quả không tốt bằng Đế Hưu, nhưng không tìm được thần mộc Đế Hưu, cái này cũng có thể dùng.” Thái Thủy nghiêm mặt nói. Đế Hưu, một trong những nguyên liệu trị liệu thần hồn Thanh Đồng, tác dụng của nó cũng là thanh tẩy thần hồn.
Vong Ưu…… mày Mạc Thiên Liêu nhăn càng chặt, hóa ra Đế Hưu chính là vong ưu, nếu tìm được loại thần mộc này cho Thanh Đồng dùng, chẳng phải có nghĩa là y sẽ quên mất hết chuyện trước kia?
Phần thưởng luyện khí chính là một nhánh cây Văn Ngọc. Thần mộc cả người đều là bảo, nhánh cây Văn Ngọc là một loại nguyên liệu luyện khí trân quý, đương nhiên, là thảo mộc, cũng có thể dùng để luyện đan. Hoa Tình không muốn cỏ Vong Ưu kia, ngược lại rất muốn nhánh cây Văn Ngọc này, thương lượng với Mạc Thiên Liêu, nếu hắn chiếm được giải nhất, đưa nhánh cây cho mình.
“Vậy, sư huynh phải dùng cỏ Vong Ưu đến đổi.” Mạc Thiên Liêu cười nói.
“Đó có gì khó.” Hoa Tình hơi hơi hất cao cằm, luyện đan bên trong chính đạo, tu sĩ hóa thần trở xuống, còn chưa có người có thể so sánh được với hắn.
Luyện đan cùng luyện khí, chính là hai hạng tài nghệ quan trọng nhất giới Tu Chân, luyện đan sư cùng luyện khí sư, vô luận đến nơi nào, đều được người tôn kính. Các đại môn phái đều sẽ bồi dưỡng đan sư cùng khí sư cho riêng mình, mỗi lần đại hội ba phái, so đấu tài nghệ cũng là phần quan trọng.
Trong lúc nói, toàn bộ hội trường chia làm hai bộ phận, phía đông luyện đan, phía tây luyện khí. Lưu Mang chân nhân vung tay lên, vô số tường ngọc dựng thẳng lên, phân thành mấy chục khu nhỏ, mỗi một khu đều có một hỏa lò.
Đại hội ba phái, người tham dự đều có tu vi trên dưới nguyên anh một chút, đại năng hóa thần tự giữ thân phận, sẽ không tham dự.
“Vạn Hoa đan sư!” Mọi người thấy Hoa Tình bước lên đài, kích động không thôi. Đại hội lần trước, Hoa Tình lần đầu tiên tham gia, lại đoạt giải nhất, tên tuổi Vạn Hoa đan sư vang vọng giới Tu Chân, đan dược hắn luyện chế cũng lên tới giá trên trời.
Đinh Tử Kim nắm chặt đá Lạc Tinh trong tay, thứ đệ kia của gã nương theo tên tuổi Đoán Thiên tôn giả trèo lên phong chủ vị, phụ thân đã không chỉ một lần ở trước mặt gã khen đệ đệ này. Lần này, gã nhất định không thể thua, ngược lại còn phải kiến phụ thân xem, đến tột cùng ai mới là truyền nhân y bát thích hợp!
Lưu Vân Tông bởi vì có chính đạo đệ nhất luyện khí sư Đinh Hộ này, ngươi học luyện khí rất nhiều, kết quả thì có mười mấy, Thanh Vân Tông bên kia cũng có năm sáu.
“Tử Ngọc cũng đi đi, ngươi vẫn chỉ là trung kỳ nguyên anh, đương có thể lên đài.” Tông chủ Lưu Vân Tông cười vang nói.
Mọi người liếc xéo, nói giống như Đinh Tử Ngọc lên đài chính là để khi dễ bọn họ vậy.
“Vâng.” Đinh Tử Ngọc cung kính hướng tông chủ hành lễ, thái độ khiêm tốn nhảy lên luyện khí đài, im lặng đứng ở vị trí đầu tiên, khí thế kia, thoạt nhìn giống như bắt buộc phải đạt hạng nhất.
Mạc Thiên Liêu lại chậm chạp không động, còn đang xoa xoa thưởng thức tay sư tôn.
Luyện khí, luyện đan, đương nhiên là phải có chủ đề, nhưng bởi vì thời gian hữu hạn, không thể luyện chế thứ phức tạp, cho nên lần này chủ đề luyện khí là “Pháp khí không gian”.
Đợi nghe xong chủ đề, Mạc Thiên Liêu mới đứng lên, quay đầu nhìn về phía mèo nhà mình:“Khối đá Huyền Không kia, em có còn giữ không?”
“Ngươi muốn làm cái kia?” Thanh Đồng có chút sửng sốt, từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một khối đá tối như mực thạch.
Đây là thứ năm đó Đoán Thiên tôn giả tìm về để làm ổ mèo, đã là nửa thành phẩm.
“Ừ, đồ đã đủ, thuận đường làm xong luôn.” Mạc Thiên Liêu cười nắm cục đá trong lòng bàn tay, nhấc chân nhảy xuống đài cao, đứng ở góc hẻo lánh tầm thường phía sau.
Không gian pháp khí, lý giải thông thường chính là pháp khí chứa đồ. Luyện chế pháp khí chứa đồ cũng không tính là khó, nhưng cũng không dễ dàng, bởi vì trận pháp không gian rất khó vẽ, rất dễ vẽ sai. Chủ đề được chọn là cái này, cũng để dễ phân xét. Ưu khuyết của pháp khí chứa đồ, chủ yếu là xem không gian lớn nhỏ, trình độ ổn định, nếu muốn nâng cao, có thể tăng thêm một ít công năng khác. Tỷ như, có thể kháng lôi kiếp này nọ ……
Đinh Tử Ngọc nghe được đề bài, không khỏi nhếch môi cười. Đoán Thiên tôn giả am hiểu nhất chính là trận pháp không gian, trong số pháp khí hắn luyện chế, hầu hết đều chứa trận pháp không gian, mà gã vừa vặn học xong một loại phương pháp luyện chế pháp khí chứa đồ cực kỳ trân quý. Nhớ đến cái này, lại tự tin tràn đầy bắt đầu động thủ.
Trong trận pháp không gian, lại chồng lên tụ linh trận, khốn linh trận, có thể khiến cho linh khí trong pháp khí chứa đồ không tiêu tan. Mọi người mang theo linh thảo, linh quả, thường thường cần phải đặt ở trong hộp ngọc, để giữ tươi, phòng ngừa linh khí tán ra ngoài. Mà loại pháp khí chứa đồ này, có thể bảo trì linh khí không tiêu tan, thậm chí giữ ấm. Để linh thảo mới ngắt vào, dù có để bao nhiêu ngày, lúc lấy ra vẫn tươi mới mọng nước như trước, cái này đối với tu sĩ thám hiểm thường ra ngoài mà nói là cực kỳ hữu dụng.
Đinh Tử Kim lại cầm ra đá Lạc Tinh, chuẩn bị luyện chế một pháp khí không gian có thể tùy tiện biến hóa hình thái.
Thanh Đồng đặt chân ở trên người hổ mập, miễn cưỡng nhìn về phía giữa sân. Người thi đấu giữa sân vì có tường ngọc ngăn cách, cho nên không thể nhìn thấy nhau, người trên đài lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Người khác đều đang cố gắng họa trận, luyện chế vòng tay chứa đồ, nhẫn giữ vật, Mạc Thiên Liêu lại chỉ ném đá Huyền Không vào trong bếp lò, liền nhàn nhã ngồi ở một bên đùa nghịch này nọ.
Mạc Thiên Liêu từ trong vòng tay chứa đồ móc ra túi chứa đồ, ào ào đổ một đống vật nhỏ bên trong kia. Những thứ đó đều dùng nguyên liệu nhỏ vụn điêu khắc, chỉ lớn bằng khoảng cái móng tay, nhìn kỹ, có tinh thạch, ngọc đen, Hiên Viên thiết, đá Lạc Tinh, vân vân, đều là chút vật liệu thừa, nhưng thứ khắc ra lại cực kỳ tinh xảo. Cửa sổ nhỏ bé vô cùng, bàn ghế, giường mềm, đá lót sàn, ngoài ra, không ngờ còn có lụa cá mập làm trải giường, trải bàn, đệm ngủ nhỏ xíu xiu.
Mấy thứ này đều được hắn khắc vào những lúc rảnh rỗi, mỗi một cái đều cẩn thận tỉ mỉ, vải dệt, đệm lót kia là thị nữ cung Thanh Ninh may cho, mấy cô nương đó rất thích may những thứ lặt vặt này. Hắn muốn làm một ổ mèo xinh đẹp, nuôi con mèo cao quý nhất của hắn ở bên trong.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần thám hiểm ma cung ]
Tu sĩ giáp: Oa oa, cây lan ngàn năm
Móng Nhỏ: Bỏ giá mèo bò của ta ra!
Tu sĩ ất: Oa oa, mầm Vạn Niên Thanh
Móng Nhỏ: Buông cỏ mèo của ta ra!
Tu sĩ bính:[ lăn lộn ] Cả nhà đầy trân châu Tinh Hải a a a a a
Móng Nhỏ: Cát mèo của ta, meo méo meooooo!!!!! Cả đám đều đi chết hết đi!