“Lưu manh!”
Đầu ngón tay hắn vừa chạm đến cổ áo nàng, không biết Ôn Noãn tỉnh lại từ lúc nào, trong nháy mắt thế chưởng như gió đập về phía hắn.
“Ngươi nữ nhân này đúng là không thể nào nói lý!” Ánh mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn híp lại, tràn ra vẻ tức giận, trở tay giữ chặt trước khi chưởng của nàng rơi xuống.
“Ngươi nam nhân này đúng là thú tâm bại hoại!” Ôn Noãn lạnh lùng cười một tiếng, sau một khắc lại thay đổi giọng điệu lười biếng nói, “Ngươi quả thật là bạn của Vương gia?”
“Không sai.”
“Vậy vừa rồi ngươi làm gì? Lúc này đang làm gì?” Nàng chau mặt lên mang theo vài phần châm chọc không hề che giấu, “Cái gọi là vợ bạn không thể lừa gạt, ngươi vừa định cởi quần áo của bổn Vương phi, lúc này còn nắm tay bổn Vương phi, ngươi đúng là bạn tốt của Vương gia sao?”
“…” Hắn im lặng không lời bác bỏ.
“Sao? Không có lời để nói?” Nàng cười như không cười, khóe môi khẽ nhếch, trong nháy mắt tung ra một cước vào giữa bụng hắn, nàng thuận thế chống bờ ao lật người đi lên bờ, lúc thu chân vẫn không quên thuận thế đá vào phía sau đầu hắn, chỉ tiếc hắn phản ứng quá nhanh, không bị đá trúng.
Quân Dập Hàn đứng dậy từ trong nước, nhìn vẻ mặt nàng cười đến hàm súc lại tràn đầy hả hê, trong lòng thật kìm nén, hắn cởi quần áo của phu nhân mình, nắm tay phu nhân mình lại bị mắng thành lưu manh bại hoại?!
Quả thật là hoang đường!
Nhưng nghĩ lại, phu nhân của hắn bảo vệ danh dự của mình vì hắn như thế, hắn lại giống như nên cảm thấy vui mừng mới đúng?
Sắc mặt đen thui hơi trầm xuống của hắn bớt tức giận, hơi bất đắc dĩ nhìn Ôn Noãn ngồi xếp bằng trên mặt đất, vắt nước trên vạt áo, hoàn toàn coi hắn là không khí, “Ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta đi tìm xem có đường ra không?”
“Ừ, đi nhanh về nhanh.” Ôn Noãn cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
“Ngươi không lo lắng ta ném ngươi xuống đi bộ?”
“Lo lắng có tác dụng gì?” Tay nàng đặt lên đầu gối, rất không sao cả, quay mặt nhìn hắn, “Bổn Vương phi là một nữ nhân yếu đuối, nếu ngươi thật sự muốn ném ta xuống, bỏ mặc ta, ta còn có thể ngăn cản ngươi hay sao? Đã là chuyện không thể quyết định từ ý chí của ta, ta hà cớ gì phải gánh phần suy nghĩ này.”
Tuy nói như thế, nhưng không biết vì sao, nàng hoàn toàn không hề hoài nghi, tin tưởng hắn sẽ không ném nàng lại. Chẳng lẽ bởi vì bọn họ coi như đã đồng sinh cộng tử một lần? Hay là, bởi vì hắn do Quân Dập Hàn phái tới? Ôn Noãn không hề tiếp tục ngẫm nghĩ, tiếp tục vắt nước trên quần áo.
Quân Dập Hàn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt chẳng thèm để ý của nàng, con mắt sâu sắc thêm, rốt cuộc nàng là nữ nhân như thế nào, trong ngày thường không tập trung, trên sông Hồng tiêu sái, trong hoàn cảnh khốn cùng như vậy lại không hề sợ chút nào, thản nhiên yên tĩnh như thế, là nàng chắc chắn hắn sẽ không vứt nàng mặc kệ? Hay là nàng có đầy đủ lòng tin có thể bằng vào lực lượng bản thân rời đi? Hay là, nàng thật sự chẳng thèm quan tâm tới sinh tử?
Hình như tò mò nghi ngờ về nàng của hắn tích lũy càng ngày càng nhiều, nhưng lại cảm thấy nàng như sương mù, càng đến gần càng không nhìn rõ!
Nóng nảy trong lòng đè xuống lúc trước lại bắt đầu bay lên, hắn xoay người đi về phía lối đi nghiêng, hơi ẩm ít dần, khí lạnh dần dày, hắn vốn định mượn khí lạnh để cho nóng nảy trong lòng thu lại để suy nghĩ rõ ràng hơn.
Nàng là nữ nhân Thái hậu gả cho, hắn có thể đối xử tử tế với nàng nhưng nhất quyết không thể yêu nàng! Hắn nhắm mắt lại, trong đầu lặp đi lặp lại không ngừng khuyên bảo mình, giây lát, hắn mở mắt ra, hơi lạnh giống như thường ngày.
Ôn Noãn cầm quần áo lên vắt nước bảy tám cái, sau đó đứng lên rũ quần áo, may mà quần áo này dùng gấm hoa thượng đẳng do nước Kim tiến cống cắt thành, không dễ bị nhăn, nếu không bị nàng vặn tới vặn lui như vặn bánh quai chèo, không thành cái khăn lau nhăn nhúm là không thể.
Sương trắng lượn lờ quanh thân nàng nổi lên một tầng mông lung, tơ lụa bị nhúng ướt như tầng da thịt thứ hai dán chặt, không ngờ bày ra đường cong lả lướt, có lồi có lõm trên thân thể nàng không bỏ xót, hai chân mảnh khảnh thon dài, cái mông rất tròn rất thanh tú, vòng eo không đủ một nắm, thậm chí ngay cả bộ ngực ngày thường nhìn có vẻ hơi bằng phẳng cũng vì vậy là lộ ra “Diện mạo chân thật” của nó, mắt sắc của hắn tối dần, chắp tay sau lưng khẽ giật giật, ừ, cỡ này chắc vừa vặn với bàn tay hắn.
Tâm trí nàng tập trung sửa sang lại quần áo, chưa hề phát hiện Quân Dập Hàn đã rời đi trước đó chẳng biết từ lúc nào di@en*dyan(lee^qu.donnn) đứng ở trước cửa, cho đến khi hắn ho khan khẽ một cái hơi “Chính nhân quân tử” nhắc nhở: “Vương phi, xin chú ý dáng vẻ của ngài?”
“…” Ôn Noãn nhìn hắn đưa lưng về phía thân thể của nàng, hận không thể đi lên đạp hắn hai cái, giả bộ!
Ai biết hắn trở về lúc nào!
Mặc dù so sánh với đồ bơi bikiki hiện đại mà nói, tơ lụa dán sát trên người này cũng chỉ tương đương với quần áo bó sát mà thôi, nhưng trước mặt nam nhân xa lạ như vậy, Ôn Noãn vẫn cảm thấy hơi lúng túng.
Nàng ngồi xếp bằng xuống, thân thể hơi nghiêng về trước, chỉnh chỉnh sửa sửa quần áo trước ngực, sau đó mới mở miệng nói: “Có tìm được lối ra?”
“Có lối ra, nhưng không ra được, cửa động là chỗ dòng nước chảy đổ vào tạo thành nước xoáy, nếu chúng ta mạnh mẽ đi ra ngoài sẽ bị cuốn đi.”
“Vậy cũng có cá?” Nhớ trước kia lúc học địa lý, có giảng chỗ nước đổ vào thường có bầy cá số lượng lớn, không biết lý luận có từ cổ chí kim, sông lớn sông nhỏ đều thông dụng không?
“… Ngươi không lo lắng không đi ra được?” Hắn đột nhiên hơi bội phục tư duy vượt quá mức độ của nữ nhân này.
“Co nam nhân ở đây thì chuyện phí tâm như vậy vốn không cần nữ nhân phải quan tâm.” Nàng nhìn lưng hắn, giọng điệu nhàn hạ, “Bổn Vương phi đói rồi.”
Đây là nàng tín nhiệm hắn? Quân Dập Hàn nghe giọng nói rất đương nhiên của nàng, lại không tức giận, khóe môi ngược lại nhếch lên thoáng cười, nhưng nụ cười vừa mới nhếch lên, ánh mắt lại tối đi, nàng thế mà lại tín nhiệm nam nhân “Khác” như thế?!
Xem chừng nàng đã sửa sang lại, hắn vẻ mặt lạnh nhạt xoay người đi lên phía trước đưa một con trai sông chừng năm tấc gì đó cho nàng.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta ăn trai sống?” Nàng nhìn chằm chằm vào con trai sông trước mắt hơi biến thành màu đen.
“Mở ra.” Hắn chẳng thèm nói nhảm thêm với nàng, nhét thẳng con trai vào trong tay nàng.