Trong bóng đêm, tròng mắt lạnh lẽo của Quân Dập Hàn giống như núi băng vùng cực, nếu bà ta động chính là đế quốc, hắn chắc chắn sẽ để cho bà ta chết không có chỗ chôn!
Ba ngày sau, đoàn người trở lại Kinh thành, Quân Dập Hàn trực tiếp mang theo phạm nhân vào cung gặp vua, Ôn Noãn mang theo Minh Nhi Lạc Phi trở về phủ trước.
Giờ Dậu, Quân Dập Hàn phái người trở về phủ báo cho Ôn Noãn biết buổi tối ngủ lại trong cung không trở về Vương phủ, Ôn Noãn dùng xong bữa tối, sau nửa canh giờ đang định lên giường ngủ, bỗng nhiên nhớ đến người quái dị tóc đỏ mấy ngày trước nàng cứu cũng không biết bây giờ như thế nào, nên lại dậy đi Minh Nguyệt các.
“Người bổn Các chủ để ngươi cứu bây giờ như thế nào?” Ôn Noãn hỏi Thanh Ca.
“Bẩm báo Các chủ, vết thương của người kia căn bản đã khép vảy, nhưng sau khi tỉnh lại gần như chỉ ngây ngô trong phòng không lên tiếng, bọn thuộc hạ hỏi hắn hắn cũng không đáp lại, Các chủ có cần tự mình đi nhìn một chút?” Thanh Ca trả lời.
“Hả?” Chân mày Ôn Noãn nhíu lại, nói: “Mang bổn Các chủ đi nhìn một chút.”
“Vâng.”
“Là ngươi đã cứu ta?” Người quái dị tóc đỏ vốn đang ngồi trong phòng như pho tượng, sau khi thấy Ôn Noãn đi vào, ngước mắt quét qua trên người nàng một cái, không đợi nàng lên tiếng đã chủ động mở miệng hỏi, tuy là câu hỏi, nhưng trong câu chữ lại bao hàm ý khẳng định di3n~d@n`l3q21y”d0n khiến cho người ta không cách nào xem nhẹ.
“Không sai.” Ôn Noãn cũng không hỏi vì sao hắn giống như xác định là mình cứu hắn, chỉ tùy ý đi tới đối diện hắn ngồi xuống, lúc này mới nhìn thấy rõ sau khi hắn tẩy rửa dơ bẩn trên mặt thay quần áo khác thì có dáng vẻ như vậy, ngũ quan cực kỳ sâu sắc, hình dáng rõ nét như rìu ma thuật điêu khắc mà thành, nhất là ánh mắt lại lộ ra màu vàng sẫm nhàn nhạt, giống như trong hốc mắt nạm đá mắt mèo cực tốt, mùi vị nước khác mười phần như thế, kết hợp với tóc đỏ cực kỳ khoe khoang của hắn cùng dáng người cao lớn, hắn gần như không cần bất kỳ động tác hay vẻ mặt gì, chỉ cần ngồi như vậy đã có khí thế bức người.
Người này, nhất định không phải là vật phàm!
Nàng cười cười, giọng nói không tập trung: “Bổn Các chủ thấy các hạ đã không còn đáng ngại, như thế, bổn Các chủ cũng không lưu các hạ lại nữa, mời các hạ rời đi.”
Nàng nhất thời có ý tốt cứu hắn về, nhưng cũng không nói lên nàng thích phiền phức dính lên người, mà người này, cho dù dáng người khí thế làm cho người ta giao hồn cho, nhưng lúc này ở trong mắt nàng, chính là mạnh mẽ lóe lên hai chữ phiền phức, do đó, nàng không ngại trực tiếp lên tiếng đuổi người.
“Ta không có chỗ để đi.” Người quái dị tóc đỏ thẳng thắn cự tuyệt.
“Thiên hạ rộng lớn, các hạ thân thể cường tráng tứ chi đầy đủ sao lại không có chỗ để đi?” Ôn Noãn thản nhiên cười nói, “Nếu như các hạ bởi vì không có ngân lượng, nói vậy, Thanh Ca, lấy cho vị công tử này một trăm lượng bạc.”
“Ta sẽ không đi.” Người quái dị tóc đỏ trực tiếp đưa ra kết luận.
“Các hạ định ở chỗ này sao?” Trong mắt Ôn Noãn hiện lên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Bổn Các chủ có thể cứu ngươi thì cũng có thể giết ngươi, giết ngươi và rời đi, tự ngươi chọn.”
“Nếu Các chủ muốn giết ta, tự nhiên muốn làm gì cũng được, mạng này của ta do các hạ cứu, tự nhiên thuộc về các hạ, nếu các hạ muốn lấy, cầm đi là được.” Người quái dị tóc đỏ vẫn không cự động như cũ, tròng mắt y hệt đá mặt mèo kiên nghị.
“…” Ôn Noãn đột nhiên hơi không phản bác được, đầu người này chẳng lẽ bị lừa đá sao, cứng đầu như vậy?
Nàng không cần phải nhiều lời nữa, đầu ngón tay bắn ra mấy ngân châm phong bế các huyệt chính của hắn, nhưng hắn lại không tránh không né mặc cho ngân châm đâm vào huyệt vị, Ôn Noãn đặc biệt chọn mấy huyệt vị quan trọng, một khi ngân châm bắn vào, gân mạch toàn thân sẽ giống như bị người hút ra, khổ sở không chịu nổi, dù là người võ công cao cường cũng sẽ không chịu nổi mà gào lên đau đớn ra tiếng, nhưng khi ngân châm này điểm vào huyệt vị của hắn thì hắn lại mím chặt hai môi không nói tiếng nào, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu lại.
Chẳng lẽ thần kinh cảm giác của người này không nhạy sao?
Ôn Noãn đột nhiên có cảm giác không hiểu được, lòng bàn tay nàng vừa thu lại, tất cả những ngân châm kia bị thu lại rồi rồi điểm vào trong huyệt vị khác của hắn.
“Nâng hắn vứt bỏ ra ngoài, ném được bao xa thì ném.” Nàng nhìn người quái dị tóc đỏ vẫn ngồi yên không ngã, kêu Thanh Ca, ngân châm này chỉ khiến cho hắn tạm thời ngủ mê man, lấy năng lực của hắn, nàng tin tưởng sau khi hắn rời khỏi Minh Nguyệt các sẽ không chết được, nếu hắn không đi, nàng không ngại dùng biện pháp sức mạnh cưỡng chế “Đưa” hắn đi.
Cái gọi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đánh giá chính là kiểu người này.
Ôn Noãn đưa hộp gấm cho Huyền Nguyệt nói: “Cất thất dạ phật đà này đi, gần đây trong các có xảy ra chuyện gì không?”
“Bẩm báo Các chủ, gần đây trong các tất cả đều tốt đẹp, bây giờ đến cuối tháng, không biết tháng này có nhận buôn bán tháng sau không?” Huyền Nguyệt nhận lấy hộp gấm hỏi.
“Tất nhiên phải nhận.” Ôn Noãn đứng dậy thoáng hoạt động gân cốt, nói: “Hôm nay bổn Các chủ mệt mỏi, qua hai ngày nữa trở lại chọn lựa.” Nàng nói đồng thời cất bước rời đi.
Tới buổi trưa, sau khi Ôn Noãn dùng xong bữa trưa, Quân Dập Hàn vẫn không trở về phủ, trong cung lại truyền ý chỉ đến, dieendaanleequuydonn nói là hoa sen ao ngọc đã nở, Thái hậu kêu nàng tới cùng thưởng sen.
Trong hồ lô của lão yêu bà này lại bán thuốc gì?
Nhưng cho dù bà ta bán thuốc gì, ý chỉ này hạ xuống, nàng không thể không đi.
Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống, gió nhẹ phe phẩy, trong ao ngọc, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng *, bên cạnh ao ngọc, Thái hậu đang cùng Tinh Quý phi thưởng thức trà cười gió xuân.
(*) Trích trong bài thơ “Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương” – “Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương” của Dương Vạn Lý (thời kỳ Nam Tống, Kim)
Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung,
Phong quang bất dữ tứ thì đồng.
Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,
Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.
Dịch thơ: (Bản dịch của Tùng Văn)
Bát ngát Tây Hồ cảnh hạ trông
Mùa sen khác hẳn mọi mùa không
Liền trời sắc lá xanh xanh ngát
Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng (nguồn: thivien.net)
“Thần phụ tham kiến Thái hậu, tham kiến Tinh Quý phi.” Ôn Noãn tiến lên phúc thân nói.
“Miễn lễ, mau tới đây ngồi.” Mộ Dung Tịnh thân thiết vẫy vẫy tay với nàng nói.
“Tạ Thái hậu.” Ôn Noãn tiến lên thu chân mày ngồi xuống.
“Đã lâu ngày không thấy tỷ tỷ, càng ngày càng tỏ vẻ xinh đẹp rồi, chắc hẳn Vương gia nhất định yêu thương tỷ tỷ có thừa rồi.” Ôn Tinh cười khanh khách nói.
“Tinh Quý phi giễu cợt.” Ôn Noãn nhẹ nhàng trả lời, lúc này con cọp nhỏ trong ngực giật giật, nàng giơ tay lên trấn an vỗ đầu nó, để nó ngủ tiếp. Lúc trước khi ra cửa, nàng nghĩ nói chuyện cùng những nữ nhân này thật sự cực kỳ nhàm chán, vừa nhớ tới con cọp nhỏ mới mang về nên ôm nó theo dùng để giết thời gian.
“Tỷ tỷ, con mèo trắng nhỏ này thật đáng yêu, cho muội mượn ôm một chút có được không?” Hai mắt Ôn Tinh tỏa sáng nhìn.
Ôn Noãn không nói gì nhàn nhạt đưa con cọp nhỏ ra cho nàng ta.
“Thật đáng yêu.” Ôn Tinh như nữ tử ngây thơ xoa lông của nó, cầm miếng quế hoa cao lên đưa tới bên miệng nói, “Nào, mau ăn.”
Con cọp nhỏ không chút do dự xoay đầu muốn nhảy ra khỏi ngực nàng ta, nàng ta nắm thật chặt cánh tay đưa miếng quế hoa cao lại gần miệng nó nói: “Mau ăn.”
Con cọp nhỏ hơi phiền não, không ngừng ngọ nguậy muốn rời khỏi bộ ngực ép chặt của nàng ta nhảy ra hóng mát một chút, Ôn Tinh thấy đưa hai lần con cọp nhỏ này đều không ăn, trong lòng die~nd a4nle^q u21ydo^n bắt đầu tức giận, dùng sức đưa sát lại bên miệng nó, trong giọng nói mang theo ba phần giận dữ: “Bản Quý phi ra lệnh cho ngươi, mau ăn.”
Con hổ nhỏ ngọ nguậy hồi lâu vẫn không được nổi giận, lập tức không chút lưu tình cào một móng vuốt tới, bánh ngọt trong tay Ôn Tinh trong nháy mắt bị chụp rớt, mu bàn tay bị kéo vài vết máu, con cọp nhỏ thừa dịp Ôn Tinh khẽ buông tay lập tức nhảy trở về trong ngực Ôn Noãn tiếp tục ngủ.
“A…” Ôn Tinh kêu lên sợ hãi, nhưng tiếng kêu sợ hãi này còn chưa lên cao như bão tố tạo thành tiếng mắng hỗn độn thì thân thể nàng ta đã mềm nhũn ngã xuống.
Ôn Noãn nhìn vệt đen hiện lên trên tay nàng ta, ánh mắt tối đi, trên móng vuốt con cọp nhỏ này thậm chí có độc!
Các cung nữ bên cạnh vội vàng chạy đi gọi Thái y, Vương công công không biết đứng ở đâu bước nhanh đến phía trước nhìn coi nói: “Thái hậu, Tinh Quý phi trúng độc.”
“Lớn mật, Hàn Vương phi, ngươi thật to gan, lại dám làm hại Tinh Quý phi ngay trước mặt ai gia, nàng ấy thân là muội muội của ngươi, ngươi lại làm ra chuyện ác độc như thế, ai gia thật sự nhìn lầm người.” Mộ Dung Tịnh vỗ bàn, giận dữ chỉ tay quát lên, “Người đâu, giam nàng ta vào Thiên lao.”
Mộ Dung Tịnh tỏ vẻ giận dữ, nhưng trong lòng lại cười lạnh không dứt, hôm nay đúng thật là ông trời giúp bà. Bà nhiều lần tỉ mỉ an bài cho nàng ta “Vô tình gặp được” Quân Hạo Thiên, để loại bỏ hiềm nghi của mình lại nhiều lần gặp thất bại, lần này bà vốn không muốn chờ thêm nữa, truyền nàng ta vào cung định cho nàng ta xuất hiện ngay trước mắt Quân Hạo Thiên khi có mặt Quân Dập Hàn, kể từ đó, thật sự là một trò hay, thật sự không nghĩ đến chính nàng ta lại tạo ra một trò đùa đặc sắc hơn, cho dù độc này có phải do bà chuẩn bị hay không, kết cục này đã xác định.