Lười Phi Có Độc

Q.1 - Chương 89 - Nhịn Lâu Sẽ Chết Ngộp (2)

trước
tiếp

Không lâu lắm, Ôn Noãn được dẫn đến Ngự thư phòng, nhưng nàng gần như liếc mắt cũng không liếc về phía Quân Hạo Thiên đang ngồi cao thẳng tắp ở trước Ngự án, mỉm cười chạy về phía Quân Dập Hàn trong tròng mắt mang cười ngắm nhìn lại.

Đối với chuyện Tinh Quý phi trúng độc, từ đầu đến cuối Quân Dập Hàn đều không mở miệng hỏi một chút nào, ngược lại Ôn Noãn lại chủ động mở miệng giải thích, “Ta không hạ độc.” Lời giải thích vừa ra khỏi miệng thì nàng sững sờ trong lòng, nàng không giải thích được mình giải thích làm cái gì, thật là làm điều thừa.

Nhưng Quân Dập Hàn lại ôm lấy nàng dịu dàng nói: “Vi phu biết, vi phu chưa bao giờ hoài nghi phu nhân nửa phần.”

“Chàng cứ tin tưởng ta như vậy?” Khóe môi Ôn Noãn mỉm cười, chân mày khẽ nhếch liếc xéo hắn.

“Ừmh.” Tròng mắt của hắn đậm hơn gần như khiến cho nàng hãm sâu, giống như cam kết nói, “Cho dù xảy ra chuyện gì, vi phu đều tin tưởng phu nhân.”

Ôn Noãn vốn chỉ tùy ý nói một câu nói đùa, lại không ngờ nhận được hắn trịnh trọng trả lời nàng như vậy, trong lòng sửng sốt rồi lại không kiềm chế được tràn ra chút ngọt ngào, môi nàng không tự chủ khẽ câu, nói, “Vương gia đây coi như là cam kết?”

“Ừ…” Hắn hơi trầm ngâm lại giống như mang theo vài phần suy tư, nói, “Nếu như kèm thêm điều kiện nữa, cũng coi như là cam kết?”

“Cái gì?” Ôn Noãn thuận miệng mà hỏi.

Nhưng nàng vừa dứt lời, trên môi đã có hơi lạnh đặt lên, môi chống đỡ trên môi nàng hé mở nói: “Phần thưởng dfienddn lieqiudoon của phu nhân.”

Nàng khẽ giật giật, môi của hắn lại giống như dính lên môi của nàng không cách nào chia ra, vả lại bắt đầu công thành chiếm đất.

“Vương gia Vương phi, đến…” Giọng nói mang theo trêu chọc và động tác vén màn xe của Bạch Ưng bị khựng lại.

“Nô tài cái gì cũng không nhìn thấy, hai người tiếp tục, tiếp tục.” Hắn giả bộ hết nhìn đông đến nhìn tây, hạ màn xe xuống nhanh chóng rời đi.

… Quân Dập Hàn vốn không thèm đếm xỉa đến hắn, một mực tiếp tục.

Ôn Noãn bị hôn đến sắp không thể thở nổi cuối cùng phát hiện ra một đạo lý: Da mặt của Quân Dập Hàn hoàn toàn dùng tường thành đắp lên, dày đến không muốn sống!

Án vùng đất Giang Hoài tự tạo binh khí, bởi vì Trang chủ phu nhân Bách thú sơn trang tố giác có công, toàn bộ nữ quyến được đặc xá, nam nhân xung quân; Phủ doãn phủ Hoài An Phó Tấn Hoài và Gia chủ Nam Cung thế gia Nam Cung Chử lăng trì xử trảm, người tham gia chế tạo binh khí cũng xử trảm hết lượt, những người khác nữ quyến bị biếm làm quan nô, nam nhân xung quân.

“Tiểu thư, đi mau.” Nam tử mang nón lá khẽ nói với nữ tử mang sa mặt ở bên cạnh.

“Không, ta muốn đi cứu cha ta.” Nữ tử mãnh liệt đẩy nam tử bên cạnh ra, đảo chân bỏ chạy, trong nháy mắt trà trộn trong đám người, biến mất không thấy gì nữa.

Mà khi án này kết thúc, Quân Dập Hàn cũng coi như hoàn toàn thanh nhàn, hắn kêu Bạch Ưng và Lạc Phi tới cùng bàn đối sách nói: “Các ngươi cảm thấy ‘bệnh’ này của bổn Vương khỏi như thế nào tương đối hợp lý lại không khiến người khác hoài nghi?”

Bạch Ưng lắc lắc đầu, tỏ vẻ trầm ngâm nói: “Vương gia, bệnh này của ngài là bệnh giai đoạn cuối sắp chết, coi như thần y đến cũng phải dưỡng ba năm năm năm mới tốt được.”

Ánh mắt Lạc Phi lạnh lùng nói: “Không chết coi như không tệ, còn muốn khỏi hẳn, thật sự phải thật đẹp.”

Quân Dập Hàn nghe lời hai người nói chỉ cảm thấy cực kỳ không lọt tai, giọng nói mang theo nguy hiểm nói: “Nếu ‘bệnh’ này của bổn Vương không phải tốt không thể thì như thế nào?”

“Vậy không biết Vương gia có thể cho biết ‘bệnh’ này tốt lên, sao đột nhiên muốn khỏi hẳn không? Bọn thuộc hạ biết nguyên do cũng mới thật sự nghĩ ra biện pháp.” Bạch Ưng cố gắng tỏ vẻ căng mặt nghiêm túc nói.

“Đúng vậy, ‘bệnh’ gần chết không biết thật tốt, thời gian nhẹ nhàng tự tại, vì sao đột nhiên muốn khỏi hẳn?” Lạc Phi đưa mắt qua lại càn quét trên người Quân Dập Hàn.

“Bổn Vương cho các ngươi đến nghĩ kế hay là để cho các ngươi tới thẩm vấn hả?” Mặt Quân Dập Hàn trầm xuống, hắn muốn khỏi hẳn đương nhiên có chỗ dùng của khỏi hẳn, có một số việc vẫn nên làm sớm một chút.

Bạch Ưng ho khan một tiếng, rất nghiêm túc nói: “Vương gia và Vương phi chung đụng từ trước đến giờ tinh thần tăng mạnh, không bằng sống chung một chỗ với Vương phi lâu hơn?”

“Nhịn lâu sẽ chết ngộp.” Lạc Phi nói một câu vạch trần chân lý.

“Cút!” Quân Dập Hàn đánh hai người không đáng tin cậy ra khỏi thư phòng…

“Đánh cuộc một lần được không?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Ở sau núi giả, Bạch Ưng cười đến đau bụng, nói với Lạc Phi một tay giữ chặt bầu rượu, một tay cầm ly rượu uống một mình đến đẹp đẽ.“Vậy phải xem ngươi đặt cược lớn nhỏ.” Lạc Phi rung chân rót một ly rượu.

“Đông cung bí tập không xuất bản nữa, như thế nào?” Bạch Ưng ném mồi a.

“Ta cá là nửa tháng.” Lạc Phi coi như đồng ý với tiền đặt cược của hắn, nói thẳng ra đáp án, “Ta cá mười ngày.”

Bạch Ưng mân mê cằm nói: “Bằng vào mưu trí của Vương gia, nếu muốn vào trướng phù dung của Vương phi cũng chỉ một đĩa đồ ăn.” Hắn suy nghĩ một chút rồi lại nói, “Không đúng, ta cá năm ngày.”

Lạc Phi khinh thường cười nhạo một tiếng: “Ngươi thua chắc!”

Hai người ở trên núi giả trò chuyện tới hứng thú bừng bừng, mà trùng hợp hôm nay khí huyết dâng trào Ôn Noãn ngủ trong núi giả lại đầy vạch đen, hai người này lại dám lấy chuyện khuê phòng giữa nàng và Quân Dập Hàn ra đánh cuộc!

Nàng lạnh nhạt đứng dậy đi ra cửa động, đầu ngón tay gảy nhẹ ngược lại, mấy vệt sáng bạc xuyên qua núi giả, ngay sau đó núi đá ầm ầm đổ sụp vào giữa, võ công của Bạch Ưng và Lạc Phi không tệ, nhưng hoàn toàn buông lỏng không đề phòng, nhất thời không khỏi bị trúng kế, khi hai người lao ra, bụi bặm cuồn cuộn trên mặt khỏi phải nói phủ kín bao nhiêu.

Quân Dập Hàn nhìn xuyên qua cửa sổ thấy dáng vẻ hai người nhếch nhác như vậy, trong lòng thoáng chốc thoải mái một trận, có một phu nhân đánh người cũng không nương tay chính là tốt, về sau người nào khiến cho hắn bị chọc tức, hắn liền trực tiếp để cho phu nhân đánh kẻ đó, sung sướng!

Mà Ôn Noãn bị quấy rầy giấc ngủ, tâm tình không thể nào sung sướng, sau khi nàng trở lại sân nhỏ định ngủ tiếp, thu lại cảm giác, lại thấy Vương Bá đi lên phía trước nói: “Lão nô tham kiến Vương phi, trước đây Vương phi để lão nô điều tra người làm tổn hại hoa sơn trà, lão nô đã tra ra được, không biết có cần mang nàng ta đến bây giờ không?”

“Hả?” Lão vừa nói, Ôn Noãn mới nhớ tới mấy ngày trước vài cây hoa sơn trà của nàng bi người ta ác ý dùng nước nóng tưới rót chết vài gốc, nhàn nhạt mở miệng nói, “Dẫn người tới.”

“Vâng.” Vương Bá lui ra không lâu lắm đã bẻ vặn tay một nha hoàn dẫn tới, nói: “Vương phi, nước kia do nàng ta tưới, lão nô ở chỗ kín đáo trong vườn đợi suốt mấy ngày, cuối cùng bị lão nô bắt được nàng tâm tư đen tối này rồi.”

“Ừ.” Ôn Noãn khẽ nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt liếc nhìn tiểu nha hoàn đang run lẩy bẩy, nói với Minh Nhi: “Cầm mười lượng bạc thưởng cho Vương Bá.”

“Đây là một phần công việc của lão nô, lão nô không dám nhận ban thưởng của Vương phi.” Vương Bá liên tiếp xua tay nói.

“Vương Bá không cần phải khách khí, lão lao tâm lao lực vì Vương phi chăm sóc những hoa cỏ này, vả lại chăm sóc rất tốt, những ban thưởng này là phải.”

“Vậy lão nô thu rồi, lão nô tạ Vương phi.” Vương Bá cảm kích nhận lấy.

Ôn Noãn đặt ly trà xuống, khuỷu tay chống đầu nhìn xéo thân thể tiểu nha hoàn không ngừng run rẩy nói: “Là ai chỉ điểm cho ngươi làm như thế?”

“Không có, không có ai chỉ điểm.” di3n~d@n`l3q21y”d0n Tiểu nha hoàn này hơi run rẩy đáp.

“Không có ai chỉ điểm?” Đầu ngón tay Ôn Noãn gõ nhẹ trên mặt bàn, cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vậy ngươi ngược lại nói một chút, vì sao ngươi phải cố ý làm hư hoa sơn trà của ta? Nếu có thể nói ra lý do hợp lý cho chuyện này, ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu như nói không ra,” nàng nhếch môi cười, trong giọng nói mang theo đông lạnh, đột nhiên trầm xuống nói, “Bổn Vương phi tuyệt đối không tha thứ!”

Tiểu nha hoàn này bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn phịch một tiếng quỳ xuống đất, cũng cắn chặt môi nói không ra lời.

“Thế nào, nói không ra?” Ôn Noãn tiện tay cầm lấy sách thuốc không chút để ý lật, cũng không thúc giục nàng ta nữa, chỉ rảnh rang bổ sung thêm một câu: “Nếu nói không ra bổn Vương phi cũng không ép ngươi, ngươi cứ theo giá mà bồi thường những cây hoa này là được.”

“Nô tỳ, nô tỳ không có tiền.” Tiểu Nha hoàn này đã đã mang theo nức nở mở miệng.

Ôn Noãn cũng không lên tiếng, vẫn đỡ đầu nhàn tản đọc sách, nhìn cũng không nhìn nàng ta một lần.

“Không có tiền?” Minh Nhi trừng mắt nói: “Không có tiền thì bán ngươi cho người môi giới.”

“Không, nô tỳ nói nô tỳ nói, là, là…”

“Là ai, muốn nói thì nói thẳng, đừng có dông dài quấy rầy hứng thú đọc sách của Vương phi.”

“Là Diệu Tố cô nương căn dặn nô tỳ làm như vậy.” Tiểu nha hoàn nén lấy nức nở sợ hãi nói.

“Nàng ta?” Ôn Noãn lạnh lùng cười một tiếng, trong lòng hoàn toàn sáng tỏ, nói với Minh Nhi, “Đi goi Diệu Tố tới, hôm nay thời tiết tốt, bổn Vương phi mời nàng ta uống trà.”

“Dạ, tiểu thư.” Minh Nhi lập tức chạy đi viện Diệu Tố ở.

Không lâu lắm, Diệu Tố theo Minh Nhi đến, rất quy củ chào Ôn Noãn, nói, “Diệu Tố bái kiến Vương phi.”

“Muội có biết nha đầu này?” Ôn Noãn chỉ chỉ về phía nha hoàn đang quỳ, nói với nàng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.