Lười Phi Có Độc

Q.1 - Chương 92 - Nàng Ghen Tỵ

trước
tiếp

Ôn Noãn cười nhạt nhận lấy hộp gấm thuần trắng mở ra nhìn, bên trong là một huyết ngọc cực phẩm chế tạo thành trâm ngọc, vả lại thợ làm rất tinh xảo, vừa ra tay đã là lễ trọng như vậy, cô nương này vì lộ rõ thân phận của mình ngược lại bỏ đủ tiền vốn, nàng đưa hộp gấm cho Minh Nhi, nói với Ngọc Dao: “Lễ vật này là tâm ý của Ngọc Dao cô nương, bổn Vương phi nhận.” Rồi nói với Minh Nhi: “Minh Nhi, đi lấy hộp gấm trong ngăn kéo tầng thứ hai ra.”

Ngọc Dao mím môi cười nhạt một tiếng nói: “Vương phi gọi Ngọc Dao là được rồi.”

Cũng chỉ trong khoảng thời gian một câu nói, Minh Nhi đã hiệu suất cực cao cầm hộp gấm theo lời Ôn Noãn đưa cho nàng, đầu ngón tay Ôn Noãn khẽ nâng hộp gấm, mở ra nói với Ngọc Dao: “Nếu Ngọc Dao cô nương đưa đại lễ như vậy cho bổn Vương phi, bổn Vương phi tự nhiên phải trả lễ mới phải, trong hộp gấm này có dạ minh châu, Ngọc Dao cô nương nhìn xem thích viên nào thì chọn lấy, nếu trong này không có viên nào vừa mắt Ngọc Dao cô nương, sau đó ta lại để Minh Nhi đi lấy tốt hơn đến cho Ngọc Dao cô nương ngươi lựa chọn.”

Nụ cười giọng nói của nàng ôn hòa tùy ý, nhưng nụ cười bên môi Ngọc Dao từ từ cứng lại, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục như cũ, nhìn hộp đầy tràn dạ minh châu, mỗi một viên có thể đổi lấy chừng mười cây trâm bằng huyết ngọc của mình, lại rất thong dong chọn một viên, cười nói với Ôn Noãn: “Ngọc Dao thích viên này, đa tạ Vương phi.”

Ôn Noãn nhìn viên dạ minh châu trong tay nàng ta, nàng ta chắc chọn viên tốt nhất trong hộp, Ngọc Dao này đúng là không hề có nửa phần khách khí với nàng, lần đầu tiên trong đời làm dieendaanleequuydonn mua bán lỗ vốn, Ôn Noãn cảm thấy khoản hao tổn này cần thiết tìm Quân Dập Hàn đòi cả vốn lẫn lãi lại.

Mà hai người Bạch Ưng và Lạc Phi nhìn thấy Ôn Noãn tùy tiện, mắt cũng không chớp lấy ra hộp dạ minh châu lớn như thế, trong lòng đột nhiên hơi hâm mộ Quân Dập Hàn, thì ra Vương phi giàu có như thế, Vương gia thật sự gặp vận may, lại vào tay một Vương phi xinh đẹp gia thế tài phú cùng tồn tại.

Nhưng biểu hiện của Quân Dập Hàn rất bình tĩnh, hắn có nghe thấy Các chủ Minh Nguyệt các cổ quái, trong mấy năm này sợ rằng nàng tích lũy được không ít dạ minh châu, những thứ này chỉ là hạng kém không vào được mắt nàng.

Chỉ có điều… Hắn nhìn nữ tử áo trắng trong hơi thở lộ ra vài phần nhẹ nhàng xuất trần không dính khói bụi trần gian trong sân, chân mày ngọn núi hơi nhíu.

Trong sân, Ôn Noãn cười nhạt nói: “Ngọc Dao cô nương không cần khách khí.” Ngay sau đó đứng dậy che miệng ngáp một cái, trong giọng nói mang theo buồn ngủ, “Hôm nay bổn Vương phi hơi mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước một chút, ngày khác nhàn rỗi lại mời Ngọc Dao cô nương tới ngắm hoa phẩm trà.”

“Vậy Ngọc Dao không quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi, xin cáo từ.” Nàng nói đồng thời không biến sắc nháy mắt với Diệu Tố, Diệu Tố lập tức đi theo phía sau định rời đi.

“Diệu Tố.” Trong giọng nói lười biếng của Ôn Noãn mang theo ý lạnh: “Cần phải để cho bổn Vương phi nhắc nhở ngươi đi cửa sau như thế nào sao?”

“Đừng giận Ngọc Dao đường đột hỏi một câu, không biết vì lý do gì mà Vương phi muốn đuổi Diệu Tố muội muội ra khỏi Vương phủ?” Ngọc Dao vỗ vỗ tay Diệu Tố ý bảo nàng ta yên tâm, vừa bước chân ra lại dừng lại, xoay người cười nhẹ hỏi Ôn Noãn.

“Một chút chuyện nhà vặt vãnh, cũng không nhọc đến Ngọc Dao cô nương quan tâm.” Giọng Ôn Noãn khẽ trầm tới điểm là dừng, nếu nàng ta không thức thời, cho dù nàng ta là hồng nhan tri kỷ của Quân Dập Hàn, nàng cũng sẽ tuyệt đối không nương tay.

Ngọc Dao khựng lại, một câu “Chuyện nhà” đã rõ ràng vạch rõ giới tuyến của nàng, khiến cho câu nói tiếp theo bị tắc nghẹn trong cổ họng không nói ra được, nàng hơi gượng gạo cười cười nói: “Là Ngọc Dao thất lễ, nhưng không biết Ngọc Dao có thể vì Diệu Tố muội muội xin một cái tình cảm và thể diện không, cầu xin Vương phi cho Diệu Tố muội muội một cơ hôi, không cần trục xuất muội ấy ra khỏi Vương phủ.”

Ôn Noãn cười cười, nụ cười khá sâu, “Không biết Ngọc Dao cô nương lấy thân phận gì đòi ra mặt chuyện này với bổn Vương phi?”

Ngọc Dao khựng lại, nàng chưa từng nghĩ tới Vương phi nhìn có vẻ rất ôn hòa này nói tới nói lui lại trực tiếp như vậy, lời này của Vương phi muốn nàng phải trả lời như thế nào? Nói nàng là hồng nhan tri kỷ của Vương gia? Nói nàng là khách lâu dài tùy ý sống ở trong Vương phủ?

Những thân phận này hình như cũng chưa đủ để cho nàng nhúng tay vào “Chuyện nhà” trong lời Vương phi nói, nàng đã bị người Vương phi này dán nhãn khách lên cho dù là trong xưng hô hay trong ngôn ngữ.

Ngón tay Ngọc Dao như ngọc trắng bệch ở trong tay áo nắm thật chặt, trên mặt cũng cực kỳ áy náy cười cười, die~nd a4nle^q u21ydo^n nàng vừa định mở miệng, lại có một giọng nam rất kinh ngạc vang lên trước mặt nàng: “Ah, Vương gia, ngài xem đó không phải là Ngọc Dao cô nương sao?”

Bạch Ưng tỏ vẻ tươi cười nói với Ngọc Dao: “Ngọc Dao, hơn tháng không gặp ngươi, ngươi càng xinh đẹp động lòng người rồi, khó trách ngươi rời đi mấy ngày Vương gia thường xuyên nhớ kỹ ngươi, mong đợi ngươi trở lại.”

Hắn vừa dứt lời, chỉ cảm thấy khí lạnh bốn phía, vội vàng tránh sang bên cạnh Lạc Phi không thay đổi sắc mặt, nhưng Quân Dập Hàn lại lập tức nhìn sang phía Ôn Noãn, hắn vốn tưởng rằng Ôn Noãn sẽ tức giận, ai ngờ nàng vẫn thái độ lạnh nhạt như vậy, không thấy vẻ tức giận chút nào.

Ôn Noãn không tức giận, trong lòng hắn lại mơ hồ hơi hiện lên tức giận, ánh mắt Lạc Phi chém giết về phía Bạch Ưng hồi lâu, cuối cùng môi nhếch lên thay vị trí của Bạch Ưng đỡ Quân Dập Hàn đi vào trong viện, Ngọc Dao vừa mới mỉm cười tiến lên đón, lại thấy Quân Dập Hàn làm như không thấy nàng tự đi về phía Ôn Noãn, giọng Hàn Vương trong ngày thường vô cùng trong trẻo lạnh lùng lại mang theo chút vội vàng không dễ dàng phát hiện nói: “Phu nhân, vi phu…”

“Vương gia và Ngọc Dao cô nương xa cách hơn tháng không gặp, vậy chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói, vừa vặn ta hơi mệt mỏi, đi ngủ trước đã.” Ôn Noãn trực tiếp cắt đứt lời Quân Dập Hàn, vẻ mặt lười biếng nói, ngay sau đó không đợi hắn mở miệng đã xoay người đi vào trong phòng, Minh Nhi sải bước đuổi theo, mắt thấy cánh cửa đóng lại sát lông mi mình, nàng bị chặn ngoài cửa.

“Vương gia, ta…”

“Ngươi vừa mới trở về phủ chắc hẳn cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước.” Quân Dập Hàn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trực tiếp cắt đứt lời nàng ta, ánh mắt lại tối đi nói: “Bạch Ưng, ném Diệu Tố ra khỏi phủ đi.”

“Vương gia…”

“Vương phi là thê tử của bổn Vương, mệnh lệnh của nàng chính là mệnh lệnh của bổn Vương, bất kỳ kẻ nào cũng không cần hoài nghi.” Quân Dập Hàn một lần nữa nhẫn tâm cắt đứt lời Ngọc Dao, xoay người rời đi.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ cứu ta…” Diệu Tố thấy Quân Dập Hàn thế mà trực tiếp ra lệnh cho Bạch Ưng đuổi nàng đi ra ngoài, trong nháy mắt đầu óc mơ hồ, đợi đến khi bị Bạch Ưng kéo đi mới phục hồi tinh thần, vội vàng cầu cứu Ngọc Dao.

Ngọc Dao hung hăng rút tay áo mình bị nàng ta kéo, nhìn phương hướng Quân Dập Hàn rời đi, lại nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, ý lạnh trong mắt chợt lóe lên.

Mà nhìn xem màn đùa giỡn này diễn ra, từ Quân Dập Hàn Bạch Ưng Lạc Phi Sở Hoan, còn có Tử Nhiêu và Nhu Nhi đứng đằng xa, lúc này tấm màn kịch vừa hạ xuống, hai người lặng lẽ quay người đi.

Nhu Nhi cúi đầu, trong giọng nói tràn đầy ảm đạm: “Diệu Tố tỷ tỷ lại bị Vương gia tự mình hạ lệnh ném ra ngoài phủ, thật đáng thương.”

“Đáng thương?” Tử Nhiêu lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Nàng ta thuần túy tự làm tự chịu, cho rằng Ngọc Dao trở lại thì có thể cho nàng ta chỗ dựa nên cực kỳ phách lối, lại không nghĩ rằng Ngọc Dao cũng chỉ có thế.” Nàng nói đến đây, khẽ dừng lại, thật khinh thường nói tiếp: “Ta vốn cho rằng Ngọc Dao trở lại, cục diện sẽ có cải thiện, ngược lại không nghĩ đến nàng ta thế mà lại không chịu được một kích, xem ra…” Giọng nàng dần dần hạ thấp xuống cho đến khi biến mất.

Ôn Noãn nằm ở trên giường quay trái quay phải quay ngang, thay đổi nhiều tư thế ngủ lại vẫn như kỳ tích không chợp mắt không cách nào ngủ, nàng thế mà lại có một ngày không ngủ được? die nda nle equ ydo nn Ôn Noãn chỉ cảm thấy thật thần kỳ, hơn nữa thần kỳ kéo dài đến quá nửa đêm vẫn không ngủ được.

Minh Nguyệt các, Ôn Noãn nhìn Huyền Nguyệt Thanh Ca vẻ mặt mệt mỏi nói: “Gần đây trong các xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm báo Các chủ, trong các ngược lại chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng người quái dị tóc đỏ ngài căn dặn ném ra, hắn lại trở về, vả lại đuổi như thế nào cũng đuổi không đi.” Vẻ mặt Huyền Nguyệt hơi sầu khổ nói.

“Lần trước các ngươi ném không đủ xa?”

“Thuộc hạ phân phó người ném hắn ra ngoài mười dặm.”

Ôn Noãn vuốt ve trán nói: “Người đó bây giờ đang ở đâu?”

Khi Ôn Noãn đi theo Huyền Nguyệt đến căn phòng trước, thấy người quái dị tóc đỏ vẫn dáng người nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn ở trong đó thì trực tiếp nói thẳng vào điểm chính: “Mời rời đi.”

Người quái dị tóc đỏ cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy ra một cái hộp ở trong tay áo mở ra đưa cho Ôn Noãn, Ôn Noãn nhìn thấy đồ trong hộp thì mắt khựng lại, nhận lấy nhìn kỹ, tròng mắt dần sâu, đây là Chúc câu, chính là một trong hai vị thuốc nàng còn thiếu, hắn sao tìm được?

“Chỉ cần ngài lưu ta lại, ta tự có chỗ dùng với ngài.” Lúc này người quái dị tóc đỏ mới tỏ vẻ bình tĩnh mở miệng.

“Dược liệu này ngươi tìm được ở đâu?” Ôn Noãn đậy nắp hộp lại, Chúc câu này sắc hoa cực kỳ kiều diễm, nhưng sẽ phát ra mùi thơm mang độc lượng lớn, nàng tìm gần một năm cũng không tìm được, hắn rốt cuộc tìm ra như thế nào.

“Đi ngang qua một sườn đồi, đúng lúc ngửi thấy mùi hương của nó.”

Đầu ngón tay Ôn Noãn nhẹ nhàng gõ lên cái hộp, giống như đang ngẫm nghĩ cái gì đó, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Về sau ruộng thuốc trong các do ngươi chăm sóc, ngươi tên là gì?”

“Vu Di.”

“Xử lý miệng vết thương sau đó bôi thuốc này lên trên.” Ôn Noãn tiện tay vứt cho hắn một bình sứ, cho dù hắn không nói, nhưng sao mà nàng không biết, Chúc câu này từ trước đến giờ đều sinh trưởng ở nơi cực kỳ âm độc hiểm trở, mặc dù mùi máu trên người hắn nhạt, nhưng chạy không thoát khỏi chóp mũi của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.