Lam Diễm hoài nghi, đó chỉ là tự mình nhất thời đoán mò. Tin tức chính xác, hắn lười suy nghĩ, rất hao tâm tốn sức.
Hắn nhìn một đám nhân sĩ họ Lam trong phòng, không có một chút hảo cảm. Nhìn kẻ ngốc nào đó ăn cơm thú vị hơn nhiều so với chờ ở đây ứng phó với đám giả dối này.
Hắn kéo kéo cổ áo, cởi áo khoác ra, lại xắn tay áo lên. Sau đó lấy từ trong túi áo vest một bộ bài pu-khơ, hỏi: “Chơi bài không?”
Mấy người Lam thị nhìn vết kim tiêm trên tay Lam Diễm, từ chối tránh ra.
Lúc này, có một người trông như nhân viên phục vụ đến gần, nói gì đó bên tai Lam Úc.
Lam Úc xin lỗi người bên cạnh không tiếp được nữa, sau đó rời đi.
Lam Diễm liếc mắt nhìn chú Lam.
Chú Lam nhìn bóng lưng của Lam Úc, nở nụ cười sâu xa khó hiểu.
“Anh hai.” Lam Tương nói: “Em nghe nói, hiện tại Hồ tiểu thư thích anh cả.”
Lam Diễm thuận miệng đáp: “Trai tài gái sắc, trời đất tạo nên.”
“Hôn sự của anh ba đã định rồi, cùng con gái của vua đầu tư Uông Miểu Miểu.”
“Chúc bọn họ trăm năm hảo hợp.”
“Nhưng Uông Miểu Miểu đào hôn.”
“Trời ạ, thật kinh ngạc.” Lam Diễm nói có lệ.
Lam Tương nói, đều là chuyện tình yêu của Lam thị, Lam Diễm nghe đến mệt chỉ muốn ngủ.
Trong chốc lát, có một ông cụ đến tìm chú Lam. Sau đó, chú Lam đi ra ngoài cùng ông cụ..
Lam Diễm cảm thấy nếu mình tiếp tục nghe Lam Tương nói chuyện, sẽ thật sự ngủ luôn. Dù sao chú Lam cùng Lam Úc cũng không ở đây, hắn cũng tìm lý do trốn đi.
Hắn mới ra khỏi phòng, liền bắt đầu tìm vị trí của Doãn Tiểu Đao.
Quả nhiên, cô đứng ở cách đó không xa, ánh mắt luôn luôn đặt trên người hắn.
Trong hội trường con gái đều là áo quần lộng lẫy. Doãn Tiểu Đao thân hình thon dài nhưng tạo nên một phong cách khác biệt.
Lam Diễm cười cười, hơi vẫy tay với cô.
Cô lập tức bước nhanh tới.
Lam Diễm nhìn bước chân của cô, cảm thấy một thân âu phục này thực rất soái. Hắn không khỏi cảm khái thưởng thức của mình thật sự là không thể bắt bẻ.
Doãn Tiểu Đao đứng lại trước mặt hắn: “Tứ lang.”
“Đi, đi phòng vệ sinh trước.” Hắn xoay người đi về phía hành lang: “Miễn cho lát nữa cùng đám người dối trá kia, chính tôi lại muốn ói.”
“Được.”
—-
Khách sạn này thật lộng lẫy, lộng lẫy như một mê cung. Hơn nữa đi tới đi lui, cũng không thấy người phục vụ nào.
Cuối hành lang có một cánh cửa. Cửa không có khóa, chỉ là khép hờ, khe hở khoảng chừng mười centimet.
Lam Diễm trực tiếp đẩy ra.
Sau cửa, lại là một hành lang dài.
Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao đi vòng một vòng lớn, cuối cùng cùng tìm được phòng vệ sinh.
Hắn đi vào.
Cô chờ ở ngoài cửa.
Trong phòng vệ sinh nam không có những người khác. Lam Diễm giải quyết xong, huýt sáo, mở vòi nước rửa tay. Lúc rút giấy lau ra, hắn nhìn thùng rác trong góc có một tờ giấy giác.
Xuống chút nữa, có một tờ giấy vo tròn.
Hắn tắt vòi nước, thăm dò nhìn.
Lại nhìn xuống dưới nữa, có một món đồ gì đó được bọc khăn.
Sau đó vẻ mặt hắn buông lỏng, vứt khăn giấy dùng xong vào thùng rác, vừa vặn che khuất tờ giấy giác.
Lam Diễm ra toilet, vẻ mặt như thường. Hắn dựa vào trí nhớ đi về.
Doãn Tiểu Đao yên lặng đi theo.
Nhưng là, hành lang nơi này rất rối, hơn nữa không có bảng hướng dẫn, tả xuyên hữu đột, lại nhìn thấy phòng vệ sinh.
Lam Diễm đặc biệt vào xem lại thùng rác. Tờ giấy hắn vứt vẫn còn, xem ra thực sự đã quay lại.
Sau khi hắn đi ra ngoài, lớn tiếng nói: “Đi theo tôi.”
Doãn Tiểu Đao gật đầu.
Trong lúc vô tình Lam Diễm ngước mắt nhìn mắt trần nhà, phút chốc chú ý tới hành lang nơi này, vậy mà một cái máy theo dõi cũng không có.
Hắn tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới đi lui, nhưng cũng tìm được đường trở về. Hơn nữa rất kỳ lạ, không biết sao đi ra bên ngoài. Nơi này có vẻ như là sân trước. Dưới ánh trăng sáng, bóng cây chập chờn, gió lạnh thổi qua, một trận hương hoa phiêu tán.
“Đi lâu như vậy, ngay cả một người hỏi đường cũng không có.” Lam Diễm nhìn mắt bầu trời đêm, “Hôm nay ánh trăng thật tròn thật lớn nhé.”
Doãn Tiểu nhìn theo: “Đúng vậy.”
Hắn đành phải quay đầu trở về.
Đi tới đi lui, lại đến phòng vệ sinh.
Thế là, hai người nhìn nhau không nói gì, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trừng mắt nhìn một lát, Lam Diễm chỉ chỉ bên phải: “Đi bên này.”
“Được.”
Đi được mấy mét, bên kia hành lang truyền đến âm thanh.
Hai người liếc nhìn nhau, dừng bước lại.
Bên kia có ba người đàn ông đang nói chuyện. Cách một khoảng, âm thanh không lớn.
Giáp: “Đừng để hắn chạy, hướng bên này đuổi theo.”
Nghe thấy lời nói bất thiện, Doãn Tiểu Đao lập tức quan sát hoàn cảnh hành lang. Đi quay lại, còn khoảng hơn hai mươi mét mới đến chỗ rẽ, không kịp ẩn náu. Tiếp tục đi về phía trước, sẽ gặp phải bọn họ. Cô lập tức chuẩn bị đánh nhau.