Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 45 - Lời Tuyên Thệ Của Người Trưởng Thành

trước
tiếp

Cuối cùng trường đã chính thức mở cửa lại, cuối cùng chúng tôi cũng là học sinh lớp 12 hàng thật giá thật. Trước đây có một đàn chị nói với tôi, rồi em sẽ phát hiện ra một năm chịu khổ này thật ra là phần ký ức đáng nhớ nhất trong đời. Tôi vẫn nhớ như in vẻ mặt chị ấy lúc nói với mình câu đó, có nỗi nhớ mênh mang trong mắt và cả sự tiếc nuối bâng quơ. Bây giờ giai đoạn chịu khổ của tôi chỉ vừa bắt đầu, tạm thời trước mắt chưa có cách nào lĩnh hội được câu nói này.

Không biết tại sao, cảm giác sợ hãi kỳ lạ đối với lớp 12 ngày hôm nay bỗng dưng biến mất không chút tăm hơi. Buổi sáng vừa ngủ dậy, Châu Mẫn nằm trên giường hét toáng lên: “Hôm nay chúng ta là học sinh cuối cấp rồi!” Mọi người ai cũng bật cười, đã có giai đoạn học bù thời gian trước làm thời kỳ quá độ, thực ra lớp 12 cũng chẳng đáng sợ như trong tưởng tượng.

“Biết gì chưa? Tuần sau toàn khối sẽ tổ chức tuyên thệ đấy!” Mặc dù bây giờ mới khoảng 6 giờ 15 phút sáng, nhưng con đường đi qua khu phòng học lớp 12 đã không hề yên tĩnh chút nào. Có thể rút ra kết luận, đại bộ phận học sinh năm cuối đều lựa chọn đến lớp vào giờ này. “Hai cái 6 giờ rưỡi” chính là mệnh lệnh lãnh đạo nhà trường cưỡng ép xuống đầu học sinh cuối cấp: buổi sáng 6 giờ rưỡi bắt đầu ôn bài, buổi tối 6 giờ rưỡi bắt đầu tự học. Lúc mới bắt đầu, ai cũng ca thán nhà trường biến thái, nhưng sau khi quen dần lại phát hiện, thực tế cũng không khó thực hiện cho lắm.

“Đúng thế, mình cũng nghe nói, hình như mỗi lớp phải cử một đại diện, tối qua cô chủ nhiệm bảo mình soạn sẵn bài nói.” Trên đường không ngừng có người bàn tán vấn đề này, thực ra tôi cũng khá mong đợi việc này, tôi cảm thấy kiểu hoạt động thế này đem đến cảm giác giác vô cùng thần thánh, mặc dù đến tận học kỳ sau tôi mới tròn 18 tuổi. Tối qua lớp trưởng hỏi tôi có muốn thay mặt lớp lên phát biểu không, tôi đã uyển chuyển từ chối rồi. Giỡn chơi, việc này sao phải do tôi làm? Tôi cứ âm thầm làm thường dân bá tánh là đủ tốt rồi.

“Ách? Sao cậu lại đứng đây?” Đến dưới khu nhà A, tôi liền nhìn thấy một mình La Trạc Kiệt đứng ngây ngốc trước bảng thông báo.

“À, tối qua mình về nhà nên các cậu ấy nhờ mua bữa sáng, không để ý nên mua dư một phần, trùng hợp phải qua đây lấy chút đồ nên tiện đường mang theo luôn, biết đâu cậu cần thì sao.” Chỉ cần cậu ấy híp mắt cười, tôi chắc chắn sẽ bị “điện giật”, sau đó cả người mềm ra như bún, đương nhiên lần này cũng không phải ngoại lệ.

“À, cảm ơn cậu, đúng lúc mình chưa ăn sáng, cậu cứu mình một mạng rồi đấy!” Tôi cực kỳ chột dạ đưa tay nhận túi giấy trong tay cậu ấy, hô hô, thượng đế trên cao bỏ qua cho con tội nói dối.

“Cá, bánh cuốn ở đâu thế? Chẳng phải lúc nãy cậu đến ăn tin ăn sáng rồi còn gì?” Thang Tuyết Phân phát hiện tôi đang lén lút thực hiện hành vi phạm tội ngoài hành lang, vì trong phòng học khá kín gió, cho nên nếu ăn trong lớp nhất định sẽ bị mọi người đánh chết.

“Hà hà, mình mua tối hôm qua, sáng nay tự nhiên quên mất!” Một câu nói dối rất vụng về, ngay cả tôi cũng thấy ghét bỏ chính mình.

“Cậu quá đáng, thế mà không gọi mình với!” Vậy mới nói, sinh vật đơn bào này đáng ghét nhất nhưng cũng đáng yêu nhất luôn. Ghét hệ thống thần kinh thô của cậu ấy, yêu vì cậu ấy ngây thơ dễ bị lừa.

“Chia cho cậu một nửa được không?” Dù sao bây giờ tôi cũng không ăn nổi, đang trong tình trạng cố gắng cầm cự rồi.

“Được, được! Đút cho cậu một miếng.” Trao đổi nước miếng nâng cao tình bạn gì đó, có thể người mắc chứng sạch sẽ sẽ thấy rất ghê, nhưng mà chúng tôi chẳng thấy có gì to tát cả, ngược lại còn cho rằng thấy đây chính là biểu hiện của sự thân thiết nữa.

Tên đó, sự “tiện đường” của cậu ấy đúng là dễ thương chết mất, nếu qua đây lấy đồ, tại sao ngoại trừ túi bánh cuốn đang cầm trong tay ra lại chẳng có gì? Nếu đến hỏi người ta để lấy đồ thật, hà cớ gì lúc đến còn cầm theo túi bánh cuốn sau đó đi mất, người bình thường sẽ để bánh cuốn lại chứ. Đúng là đồ ngốc!

“Còn cười nữa, cô Ngữ văn sẽ xử đẹp cậu đấy!” Thang Tuyết Phân lén huých cánh tay tôi, sau đó thì thầm lên tiếng.

Tôi vội vàng bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, ôi mẹ ơi, ánh mắt của cô Ngữ văn tàn ác chưa kìa! Cho nên tôi lập tức cúi đầu xuống, sau đó ngấu nghiến đọc văn học cổ đại, tôi biết chắc hôm nay thế nào cô cũng sẽ gọi đến tên mình.

“Hôm nay cảm ơn bánh cuốn của cậu nhé, ngon lắm.” Trong thư viện, vẫn là một chiếc bàn, hai con người, hai cái cặp sách, một chồng sách, một quyển “Tạp chí văn học thanh thiếu niên”, cộng thêm hai ly nước quen thuộc. Lúc vào đến cửa tôi đã nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của giáo viên trực thư viện, thì thế, ngày nào tôi với La Trạc Kiệt cũng đến, ngày nào cũng cùng nhau về, thầy ấy không nhận ra chúng tôi mới lạ ấy! Tôi không được thoải mái lắm, cảm giác mình đang ấm ức nhưng không thể nói chính xác được. Rõ ràng chúng tôi bị hiểu lầm, nhưng tôi không có cách nào để giải thích, mà cho dù thầy thật sự bắt chúng tôi giải thích, tôi tin mình cũng sẽ không nặn ra được chữ nào, tôi không muốn phủ định quan hệ giữa mình và cậu ấy, dù trên thực tế, chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi. Xem ra cuối cùng cũng hiểu “ấm ức có thể trình bày được thì không được xem là ấm ức” nghĩa là gì rồi.

“Sao thế? Tâm trạng không được tốt à? Hay cậu đọc cái này trước đi.” Cậu ấy nhẹ nhàng đẩy quyển “Tạp chí văn học thanh thiếu niên” về phía tôi.

“Không có, đột nhiên nhớ lại vài việc thôi. Chúng ta làm bài tập đi.” Không phải tôi không muốn đọc tạp chí, có điều đã giao hẹn phải làm bài tập xong mới đọc, trước giờ chúng tôi vẫn ăn ý với nhau như thế rồi.

“Hôm nay cậu sao thế, hình như không giống bình thường lắm?” Ra khỏi thư viện, cậu ấy thấp thỏm hỏi tôi.

“Không có mà, không cẩn thận nhớ lại mấy việc không được vui thôi.” Tôi cười với cậu ấy ý bảo mình không sao, tôi có phải một người đa sầu đa cảm gì đâu, phân tích tình hình trước mắt có lẽ thầy thủ thư sẽ không báo cáo tôi và cậu ấy với nhà trường, cho nên tôi cũng chẳng cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều làm gì.

Tôi ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà rực rỡ một sắc đỏ chói lọi, dường như trong lúc không hay biết, chúng tôi đã cùng nhau đi qua rất nhiều buổi chiều, thật tò mò không biết hai chúng tôi có thể cùng nhau ngắm bao nhiêu lần mặt trời xuống núi nữa?

“Cá ơi, bản thảo cho lễ tuyên thệ tuần sau mình viết xong rồi, xem lại giúp mình xem ổn không nhé? Mình muốn viết hay một chút rồi mới giao cho cô chủ nhiệm.” Trước khi bắt đầu tự học buổi tối, lớp trưởng kéo tôi lại hỏi.

“Được, hết giờ học sẽ trả lại cậu.” Thực ra mấy việc thế này tìm cán sự môn Ngữ văn là tốt nhất, có điều cậu ấy với lớp trưởng không thuận. Mà trong số cán bộ lớp, tôi lại là người tương đối dễ nói chuyện, vậy nên hay có người chạy đến nhờ tôi giúp mấy chuyện vặt vãnh.

Tôi cúi đầu đọc bản thảo: “Hôm nay chúng tôi 18 tuổi. Dưới quốc kỳ thiêng liêng, chúng tôi xin hứa. Trước khi ông trời đặt trọng trách nặng nề lên vai một con người vĩ đại, trước tiên người đó phải chịu đựng được nỗi khổ từ tận tâm can, mệt nhọc đến tận xương tủy, khiến người đó nếm trải cảm giác đói khát, bào mòn cơ thể…”

Ừ, kích thích lắm! Với đội quân tóc dài chúng tôi… cũng may chỉ có một người đại diện lên phát biểu, nếu không phối với N giọng thiếu nữ lảnh lót, nhất định sẽ đạt được hiệu quả vô cùng… vi diệu.

“Khụ, lớp trưởng ơi, mình nghĩ được rồi đấy. Mà lớp mình định cử ai lên tuyên thệ vậy? Theo mình, cử một bạn nam sẽ tốt hơn, miễn cho cả trường cứ nói ra nói vào lớp mình không có con trai.” Thực ra, chẳng qua chỉ vì tôi không muốn tận mắt chứng kiến một màn mất mặt thôi. Dù sao đi nữa, những câu văn hùng hồn này, thật sự không thích hợp để con gái đứng lên phát biểu chút nào.

“Ý kiến hay đấy, cũng phải cho con trai lớp mình có cơ hội đóng góp vào sự nghiệp chung chứ. Có điều theo cậu nên cử ai?” Lớp trưởng phấn chấn hỏi.

“Mình thấy hình như Ngô Chí Kiên khá có năng khiếu sân khấu, hay cậu thăm dò thử xem ý cậu ấy thế nào?” Cũng đến lúc cho con trai lớp tôi cơ hội thể hiện sự tồn tại của các mình rồi, với lại thực ra tôi bực bội các cậu ấy lâu rồi, việc gì cũng đổ lên đầu con gái hết.

“Ừ, để mình nói chuyện với cậu ấy.” Lớp trưởng vô cùng vui vẻ chuẩn bị đi quấy rối bạn học Ngô Chí Kiên, xem ra tôi với cậu ấy là ý tưởng lớn gặp nhau rồi.

Tôi xem giờ, vẫn còn dư dả chút ít thời gian, thế là một mình đi ra hành lang, hoàn toàn không biết hình tượng là gì đứng đó ngây ngốc. Cơn gió muộn lành lạnh thổi qua cánh tay làm đám da gà của tôi vui vẻ dựng lên như được mùa, hóa ra trong lúc mọi người chưa ai kịp để ý mùa thu đã lặng lẽ đến rồi.

“Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo và các bạn học sinh, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành! Hôm nay chúng ta có mặt ở đây long trọng tổ chức nghi lễ tuyên thệ tuổi 18 dành cho các em học sinh lớp 12, các em sẽ tuyên thệ dưới quốc kỳ trang nghiêm, dùng tuyên ngôn tráng lệ đánh dấu một trang mới trong cuộc đời mình, dùng nhiệt huyết tuổi trẻ viết nên áng văn mới của đời người…” Phó hiệu trưởng hùng hồn phát biểu, chẳng qua bài văn kia của thầy chắc chắn do lội trên mạng mà có, một người xuất thân từ ban tự nhiên ngay cả một câu bình thường cũng nói không rành rọt đầu đuôi, làm gì viết được những câu như vậy? Mà thầy ơi, thầy đừng đao to búa lớn dài dòng văn tự nữa được không, mọi người sắp ngủ gục hết rồi ạ.

“… Tiếp sau đây các em học sinh sẽ đại diện bước lên phát biểu, toàn trường đứng dậy!” Cuối cùng cũng vào chủ đề chính rồi. Tôi ngáp dài một cái sau đó mới miễn cưỡng đứng lên, tiện tay đẩy Thang Tuyết Phân đang gục lên gục xuống bên cạnh.

“Xin mời các bạn tuyên thệ giơ tay phải lên!” Người lĩnh xướng là một anh chàng đẹp trai khí thế bừng bừng, có điều chiều cao 1m67 đã đủ để tôi “cúi nhìn” cậu ấy rồi. “Tôi là một công dân của nước Cộng hòa nhân dân Trung hoa, là một người trưởng thành 18 tuổi, dưới quốc kỳ xin trang nghiêm tuyên thệ…” Cậu ấy đọc một câu, chúng tôi đọc theo một câu, âm thanh đầy hùng tráng, sục sôi đó hoàn toàn đè bẹp giọng nói của đội quân tóc dài chúng tôi. Đám da gà trên tay tôi cũng dựng đứng lên, loại cảm xúc vừa kiêu ngạo vừa tự hào dâng đầy trong tim.

“Tuyên thệ hoàn tất. Sau đây các lớp cử đại diện lên phát biểu cảm tưởng về việc tuyên thệ.” Người lên sân khấu đầu tiên là Đới Sinh của lớp Thực nghiệm 2, phải thế thôi, ai bảo các cậu ấy là ông trùm của khóa chúng tôi làm gì? Còn lớp chúng tôi là ông trùm… hai danh không chính ngôn không thuận.

Tôi nhìn Ngô Chí Kiên đang run lập cập, làm khó cậu ấy rồi, ngàn vạn lần không thể để lộ cho cậu ấy biết người là do tôi hại được.

“Bài phát biểu của mình đến đây là hết, cảm ơn các bạn!” Trong tiếng vỗ tay ngợp trời của toàn trường, Đới Sinh hoàn hảo đi xuống, liền sau đó là bạn học Ngô Chí Kiên cứng đơ như khúc gỗ đang cùng tay cùng chân leo lên sân khấu. Thế là bên dưới lại được dịp ồn ào. Không một ai nghĩ đến việc lớp tôi sẽ cử con trai ra trận, bao gồm cả không ít bạn nữ trong lớp. Tiếng nói chuyện riêng bên dưới bắt đầu rầm rì vang lên, Ngô Chí Kiên trên sân khấu lại càng thêm lúng túng. Tôi và lớp trưởng đưa mắt nhìn nhau, sau đó tôi bắt đầu tự chất vấn, lẽ nào trăm sai ngàn sai đều do tôi cả?

Ngô Chí Kiên hít một hơi sâu, tiếp theo cầm lấy micro một vẻ “liều ăn nhiều” lên tiếng: “Xin chào mọi người, mình là người đại diện cho lớp Thực nghiệm 1, có phải trông mình “đẹp trai nên có nhiều người yêu” lắm không? Ít ra cũng bổ mắt hơn người vừa xuống sân khấu lúc nãy nhỉ? Thực ra mấy bạn khác trong lớp còn đẹp trai hơn mình nữa.” Vậy là bên dưới cười ầm lên. Tôi đỡ trán, cậu ấy điên rồi, do lỗi của tôi!

“Ừm.., năm nay chúng tôi 18 tuổi. Quốc kỳ thiêng liêng làm chứng cho nghi lễ tuyên thệ trang nghiêm… Cuối cùng, xin cảm ơn mọi người.” May mà đoạn cuối cũng xem như bình thường, nếu không các vị lãnh đạo nhất định sẽ không để chúng tôi sống sót qua con trăng này.

“Ê ê, bạn lúc nãy của lớp Thực nghiệm 1 thú vị ghê, mình cứ nghĩ con gái lớp Thực nghiệm 1 là mọt sách, con trai là đám ẻo lả kìa.” Bạn học, chúc mừng bạn nhé, bạn đoán đúng rồi, các cậu ấy đúng, chính xác, trăm phần trăm rất ẻo lả luôn. Lúc tàn cuộc, tôi nghe lỏm bạn nữ bên cạnh mình đang tám chuyện.

“Thì thế, mình cũng phải nhìn các cậu ấy bằng cặp mắt khác đấy, hóa ra các cậu ấy cũng không phải kiêu căng chảnh chọe gì, lúc điên lên cũng giống người thường phết.” Lớp tôi kiêu căng chảnh chọe lúc nào nhỉ, sao tôi không biết thế? Bạn học, bạn suy nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng mà nếu có thể khiến các cậu ấy thay đổi cách nhìn thù địch với chúng tôi, việc này cũng xem như thu hoạch bất ngờ nhỉ. Tôi biết các lớp khác, đặc biệt là các lớp ban Xã hội cực kỳ không có thiện cảm với chúng tôi.

Buổi tuyên thệ trưởng thành kết thúc, thật sự tượng trưng cho việc chúng tôi đã là người trưởng thành sao? Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng trên cao, tôi không muốn làm người trưởng thành nhanh như vậy, hai chữ “trưởng thành” nặng nề quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.